Cuộc hành trình gấp gáp được tiến hành nhanh chóng bởi hàng loạt các động tác nhanh gọn của tất cả mọi thú nhân.
Rời khỏi nơi mình sinh sống bao lâu nay khiến gần như toàn bộ thú nhân lạc loài khá tiếc nuối, nhưng không ai tỏ ra quyến luyến quá mức hay than thở, bởi họ biết, nếu không ra đi họ sẽ không có vùng đất mới, không có nơi thích hợp để sinh sống.
Dòng người mang theo tâm trạng buồn vui, chia nhau những vị trí thích hợp ai dẫn đầu, ai bọc hậu ở sau, ai mang vác gỗ trắng... nối đuôi nhau đi về hướng tây, vòng vèo qua từng vách núi băng cao vút cheo leo không thấy điểm cuối, xuyên qua vài ba mảnh rừng cây trắng lớn, rồi đi vào một khe hở đủ cho hai người cùng di chuyển song song giữa một khe núi băng gai góc.
Càng đi ánh sáng càng yếu dần, bầu trời trên cao cũng dần biến mất thay vào đó là những tảng băng mọc so le có tạo hình khá ấn tượng như những tán lá lớn che đối nhau bên trên.
Đi phía sau Tân, bên cạnh là hai tiểu thú nhân Đông và Bom tay mang bao lớn bao nhỏ, Lĩnh lo lắng hỏi:
“Chúng ta có lửa soi đường không? Bên trong đó có tối lắm không anh?”
Nghe vậy Tân nhìn lại, bước chân vẫn không ngừng tiến về phía trước miệng trả lời cậu:
“Chỉ có đoạn đường này là tối thôi, đi vào bên trong hang động sẽ sáng sủa hơn. Anh cũng không biết ánh sáng trong ấy đến từ đâu nhưng rất sáng, em yên tâm.”
Nghe Tân nói vậy Lĩnh yên tâm hơn, cậu cúi xuống dặn hai tiểu thú nhân:
“Tí nữa vào trong hai đứa nhớ đi sát anh nha.”
Đông và Bom đồng loạt gật đầu. Hai đứa nhóc đi sát Lĩnh và thủ lĩnh Tân trong lòng cực kì vui, bởi khi Lĩnh nói muốn nhận hai người làm người nhà với Tân thủ lĩnh anh không nhiều lời gật đầu đồng ý ngay, còn dặn dò Bom là nhớ bảo vệ anh Lĩnh và Đông khi anh ấy bận. Lời dặn dò ấy khiến Bom ngẩng cao đầu, đôi mắt không ngừng quan sát một nhỏ một lớn trong nhà, thực hiện nghiêm túc chức trách canh chừng.
Lĩnh nhiều lần nhìn thấy ánh mắt sáng như đuốc chăm chăm nhìn mình chốc chốc lại liếc qua Đông của Bom buồn cười không thôi. Những lúc như thế bàn tay tội ác của cậu lại vươn lên vò rối mái tóc đen xơ xác của Bom.
Và mỗi lần như thế Bom đều tức giận trách cậu vài câu, điều đó giúp cho cuộc hành trình dài của họ sinh động hẳn lên.
Không biết đã di chuyển bao lâu, càng đi vào trong ánh sáng càng ít dần, lối đi càng lúc càng ngoằn ngoèo uốn lượn liên tục khiến cho Lĩnh không thể nào phán đoán được họ đã đi tới đâu, và đây là hướng nào.
Đường di chuyển dài tới mức cậu và Bom không còn đủ sức để cãi qua cãi lại nữa, nhóm thú nhân phía sau cũng im lặng dần, sau cùng chỉ còn lại tiếng bước chân nhịp nhàng di chuyển cùng tiếng rít của gió qua khe đá.
Điều tệ hơn là càng đi vào sâu gió càng lạnh, lạnh tới mức răng Lĩnh va vào nhau liên tục.
Đi phía trước Tân nghe được tiếng đánh răng lạch cạnh của Lĩnh liền vươn tay nắm lấy tay cậu.
“Chúng ta tới nơi rồi.” Bất ngờ anh nói, lời vừa dừng anh cũng kéo Lĩnh dừng lại theo, rồi hét lớn với phía sau mình, “chúng ta đã tới nơi, bây giờ sẽ đi vào trong mọi người nhớ bám sát.”
Tiếng anh vừa dứt phía sau các thú nhân bọc hậu liền đáp lại, nói cho anh biết họ nghe thấy.
Lúc này Tân mới nắm lấy tay Lĩnh kéo cậu tiến về phía trước. Lối đi bắt đầu rộng ra gió giảm dần, ánh sáng không biết len vào ở đâu dần dần chiếu sáng lối đi của họ.
Đoạn đường này rất nhanh kết thúc, họ đi vào một khu vực khá rộng. Tân dừng lại chờ đợi mọi người đi vào hết.
Tranh thủ lúc chờ người, Lĩnh dành thời gian quan sát quang cảnh nơi mình đang đứng.
Đây là một động băng lớn, màu trắng điểm chút xanh làm chủ đạo, các nhũ băng nhọn hoắt được tạo thành từ nước gặp lạnh kết từng cụm san sát nhau như tường chông cao lớn bao một phần mặt tường xung quanh và hơn phân nửa trần hang.
Một vài bên nhũ băng lại tạc hình một vài loài vật kì quái nào đó, lắm đuôi nhiều đầu không rõ hình dạng.
Xen giữa khoảng không họ đang đứng vài ba cột băng khổng lồ đang chống chúng không nhất thống dáng hình, có cái trông như một cây nấm, cái lại như một cành cây tách nhánh ở chân, cái thì nghiêng ngã như một vòi rồng.
Nơi đây có thể chứa chừng vài trăm người dư sức. Nhưng lớp mặt băng trong suốt dưới chân lại khiến Lĩnh lo lắng, cậu sợ nhiều người đứng cùng một chỗ sẽ khiến nó nứt toác ra bất thình lình lúc nào không hay.
Chờ mọi người tập hợp đầy đủ, Tân bắt đầu nói:
“Bây giờ chúng ta sẽ di chuyển vào trong, đi cho tới khi nào mệt chúng ta sẽ nghỉ ngơi dừng lại ăn uống. Ở đây chúng ta chỉ sử dụng lửa để nướng thịt sau đó phải dập tắt ngay không để quá lâu.”
Anh dừng lại đôi chút đánh mắt một vòng, rồi tiếp:
“Không gian nơi này không có bầu trời, ánh sáng ở đây luôn mang một màu trắng nhàn nhạt thế này không rõ là ngày hay đêm, nên chúng ta sẽ dựa vào thân thể mình để di chuyển, khoẻ thì đi mệt thì nghỉ. Cố gắng đi càng nhanh càng tốt. Địa hình nơi đây khá đặc biệt mọi người cố đừng rời nhóm, cũng đừng chạm vào những mũi băng nhọn.”
Mọi người nghiêm túc lắng nghe Tân nói.
Không ít người trong nhóm, đặc biệt là các Phụ và tiểu thú nhân chưa từng đến đây vô cùng tò mò, ánh mắt họ đảo quanh liên tục nhìn chăm chú những nhũ băng có tạo hình kì dị.
Tò mò là thế nhưng họ rất ý thức không tách đội hình, không sờ mó khắp nơi, nghiêm túc thực hiện mọi yêu cầu của thủ lĩnh.
Trong quá trình di chuyển vào trong, nhiều loại hình hài kì dị từ nhũ băng xuất hiện mỗi lúc mỗi nhiều, tiếng hít hà ô a cũng vang lên không ít, thế nhưng họ vẫn giữ cho mình nghiêm túc, dùng mắt để nhìn và đôi chân di chuyển nhanh nhẹn không làm chậm trễ hành trình của nhóm.
Đi cho tới khi mệt họ dừng lại bên cạnh một khối băng lớn hình thù như thác nước, dưới chân là một tảng đá cứng cực kì lớn màu xanh đen.
Nơi đây không có gió, nhưng hơi lạnh từ các khối băng khổng lồ xung quanh tỏa không ngừng vẫn khiến Lĩnh, người chịu lạnh kém nhất khó chịu.
Nhận ra sự khó chịu của cậu Tân lấy ra tấm da thú dày nhất bao cậu lại, anh áy náy nhìn cậu, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu, đặt cậu trên đôi chân hữu lực của mình.
Lĩnh rất ngại nhưng vì quá lạnh nên cậu quyết định đặt cái ngại qua một bên, cuộn mình chặt trong ngực Tân ủ ấm.
Vì gấp rút di chuyển nên cả nhóm nấu ăn không quá cầu kì, họ nướng khoai từ và nướng thịt ăn qua bữa. Những món này Lĩnh rất kén ăn, điều này càng khiến Tân lo hơn.
“Em ngủ chút đi.” Tân vuốt lưng cậu, rồi nói với hai đứa nhỏ đang ngồi kế Lĩnh, “hai đứa mang theo da thú không, trải ra đá ngủ chút đi.”
Đông ngoan ngoãn gật đầu, Bom nhanh tay nhanh chân lấy ra hai tấm da thú vừa người chúng trải xuống.
“Anh để em nằm với hai đứa đi.” Lĩnh nói, “anh cũng cần nghỉ ngơi, đừng ôm em nữa.”
Tân để cậu xuống, trải một tấm da thú cạnh lũ nhỏ, rồi nói:
“Em nằm xuống đây.”
Lĩnh nằm xuống, Tân cũng không chần chừ nằm theo. Anh ôm cậu vào lòng, tay vươn ra kéo thêm hai tấm da thú khác từ túi đồ mang theo, một đắp cho hai đứa nhỏ một đắp cho cậu và mình.
Lĩnh ủ mình trong lòng anh thầm thì:
“Anh có thể đoán được chúng ta cần đi bao lâu nữa không?”
“Nếu vẫn duy trì thể lực và tốc độ thế này chúng ta sẽ ra tới ngoài kia sau ba bốn lần ăn, ngủ nghỉ thế này nữa.”
Lĩnh ừ nhẹ trong lòng Tân, rầm rì:
“Nơi này đẹp thì có đẹp nhưng không an toàn. Tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chân đi ra ngoài kia thì hơn.”
“Anh biết,” Tân nói, “anh và một số thú nhân từng đi qua đây vài lần, nơi đây không có thú dữ, cũng không có gì nguy hiểm, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn nơi đây không kém gì một đàn thú bay trăm con.”
Lĩnh không biết một đàn thú bay trăm con sẽ có sức tàn phá đến thế nào, nhưng cậu biết Tân lo không có thừa.
Kể từ khi đặt chân vào đây lòng Lĩnh liền dấy lên những nỗi bất an không tên, cảm giác gai chân, lạnh sống lưng không ngừng bủa lấy cậu. Đây chính là những cảm giác cậu cảm nhận được khi đi thu thập dữ liệu dưới lòng đất cùng các chuyên gia ở kiếp trước.
Cậu còn nhớ có một lần cậu cùng nhóm nghiên cứu năm người làm việc trong một khu di tích sâu dưới lòng đất, tuy đã có công cụ hiện đại bao bọc nhưng đợt đó khi sạt lở thình lình xảy ra vẫn lấy mạng một giáo sư và một công nhân được thuê mướn.
Kí ức đó ám ảnh Lĩnh tới mức, kể từ đó cậu từ chối đi theo giáo sư nhà mình vào các đoàn khảo cổ quá sâu dưới lòng đất.
Lĩnh mơ mơ màng màng nhìn lên cao, ánh sáng phát ra từ những nhũ đá nhọn nơi đó chiếu xuống như phô cho cậu thấy sự sắc bén, gai góc của nó. Những nhũ đá gai góc ấy như lũ sinh vật có trí, chúng trông như đang nhe răng cười đầy hung tợn với cậu. Truyện Đoản Văn
Lĩnh bất giác xoay người ôm chầm lấy Tân, vùi mặt vào ngực anh.
Tân ôm chặt cậu thầm thì bên tai cậu:
“Ngủ đi, có anh ở đây rồi đừng sợ.”
Nói rồi anh vỗ lưng cậu, chờ cậu chìm vào giấc ngủ liền vươn tay vỗ nhẹ lên hai đứa trẻ xác nhận chúng đã ngủ, lúc này anh mới trở mình buông Lĩnh ra đi tới nói nhỏ bên tai Anh và Phương. Cả ba cùng nhau chia ra đi kiểm tra tình hình xung quanh.