Là Tự Cô Đơn Phương Sao?

Chương 5: Sự rạn nứt. Nam phụ thứ 2 xuất hiện.




Hôm sau,cô vận trên mình chiếc áo dài trắng tinh với hoa văn hình lá như ẩn như hiện cùng quần phi bóng ống rộng bóng loán,bên ngoài khoác 1 chiếc áo khoác màu trắng ,đeo khẩu trang cũng màu trắng nốt, cứ như thế cô đi trong sân trường với cái nắng gay gắt,rát da . Mặc dù bận vậy thực nóng nhưng cô cũng phải mặc vì ai đó đã dặn như vậy . ^^

      Cuối cùng cô cũng mò lên tới lớp, cô thở 'phù~' 1 cái rồi cất bước vào chỗ. Cái khó chịu của cô khi mới vừa đi ngoài trời nắng vào cũng không bằng cái khó chịu khi cô nhìn thấy cô ấy với gương mặt luôn có nụ cười nhưng giờ đây là nét buồn rầu rõ rệt,mi mắt cụp xuống,chân mày cứ chốc chốc lại cau lại tựa như đang chất chứa nhiều tâm sự. Haiz ! Nếu như cô đoán không lầm thì chắc có lẽ cô ấy và..Trọng Nhân lại xảy ra chuyện gì rồi a. Dù biết lí do là vậy,dù cũng biết là trong lòng mình đâu đó đang dâng lên 1 cỗ chua xót nhưng bên ngoài,cô vẫn vẽ lên cho mình nét mặt tươi cười như bao lần cô vẫn vẽ và vẫn tỏ ra như không biết gì cả,ngồi xuống kế bên Phong Vân,vờ lấy tập sách ra ,cô hỏi :

_"Ê ?! Bị gì vậy mậy ? Tao mới vô là thấy mặt mày 1 đống rồi,bị gì ?"

_Cô ấy hơi giật mình :" À mày vô rồi hả ? Chuyện tình cảm thôi à !" Cô ấy thở dài,nói với giọng than thở,chán chườmg.

_"Lại có chuyện với Trọng Nhân rồi hả ?" . Dù biết nhưng cô vẫn hỏi.

_Vừa nhắc tới Trọng Nhân ,sắc mặt Phong Vân mang nét buồn lại càng thêm buồn,cúi gầm mặt xuống,cô ấy trả lời:

_"Ừm" .1 chữ 'ừm' nhẹ đến mức nếu cô không ngồi kế bên,không thính tai thì đã không nghe thấy.

Vậy là cô đã đoán đúng nhưng..nhưng chẳng có tí nào là tự hào cả ngược lại là tự nhiên lại có miếng buồn tồn đọng nơi lòng cô,nhưng cô giấu nhẹm việc đấy đi,tiếp tục hỏi :

_"Có chuyện gì mà mặc mày thấy nghiêm trọng quá,nó lại làm gì nữa ? Nói tao nghe coi !" vừa nói cô vừa lấy khuỷa tay huýt nhẹ vào cánh tay cô ấy.

     Phong Vân hướng phía cô xoay cái mặt in dấu nét buồn sang đây rồi bỗng cô ấy nở 1 nụ cười nhạt,nhạt đến mức khiến cô sao không chói mắt quá,không muốn nhìn thấy nó một chút nào cả. Vẫn giọng điệu đó,Phong Vân từ tốn nói :

_"Cũng giống như mấy lần trước thôi ! Nhưng lần này lớn hơn mày ơi. Những lần trước,nó chỉ nhắn tin với Hoàng Yến,tao cũng chẳng nói gì xem như bạn bè nhắn tin với nhau thôi,rồi tới chụp hình,khoác tay luôn thì tao cũng im lặng,nghe người khác nói tụi nó đi chơi riêng với nhau,tao cũng không quan tâm vì tao tin đó chỉ là những lời đồn thổi truyền tai nhau mà thôi. Nhưng Ngọc ơi ! Mày biết không ? Một chút tin tưởng nhỏ nhoi đó của tao đã bị tụi nó tàn nhẫn dập tắt luôn rồi.Hôm qua,lúc đi học thêm về,tao chính mắt thấy Trọng Nhân và Hoàng Yến đi với nhau,Hoàng Yến còn hôn Trọng Nhân nữa." cô ấy cười chua xót :" Đó là những cử chỉ mà bạn bè nên có hả Ngọc ? À,mày biết gì nữa không ? Buổi tối hôm qua ,tao vẫn cố giữ bình tĩnh để inbox cho nó" rồi cô ấy lấy điện thoại ra bấm bấm rồi đưa cô xem ,trên đó nội dung là:

_Anh ! Hồi sáng anh đi đâu với Hoàng Yến vậy ? Em thấy a :-) .

_Đi chơi.

_Ừm.!

     Xem xong cô ấy lại nói :" Mày thấy không ,chỉ vỏn vẹn 2 chữ thôi mà sao tao đau quá mậy. Tao là con gái,tao cũng biết ghen chứ nhỉ ? Tao yêu nó là tao ngu quá đúng không hả Ngọc ?"cô ấy lại cười,nụ cười chất chứa bao nhiêu bi thương,chua xót tận tâm.

_Cô :"Mày..."

_"Tao mệt mỏi quá,tao có nên chia tay không mậy ? Tự nhiên muống buông rồi" chưa kịp để cô nói Phong Vân đã nói như vậy.

'Cô ấy đã phải chịu những điều đau khổ này 1 mình sao ?' . Cô bỗng đau tim quá a. Cô nói bằng giọng trầm,thấp :

_"Cứ làm nếu mày thực sự muốn như vậy,tao sẽ luôn ủng hộ (ở bên mày) mà. Nhưng hãy suy nghĩ kĩ trước khi quyết định nha mậy,đừng để sau này phải hối tiếc để rồi quay lại đường cũ,như vậy là ngốc,ngốc lắm nha ". 3 chữ 'ở bên mày' cô chỉ nhủ trong lòng thôi chứ không dám nói ra a.

_Cô ấy nhàn nhạt trả lời :" Ừm ! " rồi cũng nhàn nhạt tiếp lời :" Cho tao mượn bờ vai này chút nha,bạn thân ?" vừa nói vừa chỉ chỉ vào vai cô.

_Cô cười buông ra 1 câu :" Cứ tự nhiên a" rồi cô lấy viết ra nét mặt nghiêm túc là bài tập Toán. Đang viết,cô bỗng thấy vai phải mình có 1 sức nặng đè lên. Cô cười mỉm vì biết đó là ai rồi. Cô thầm nhủ trong lòng ' Cứ dựa mãi như vậy thì tốt biết bao nhưng đáng tiếc điều đó không thể ' rồi tự cười khổ.

____________________________________

    

      Giờ ra chơi của ngày hôm sau,có 1 sự kiện lớn a. Cô đang nói chuyện với Thư Quỳnh ở cửa lớp còn cô ấy thì đang cầm tập học bài ở hành lang,mặt vẫn mang nét buồn nhàn nhạt. Bỗng Thảo Ngân trên tay cầm chai Sting đỏ đến đưa cho Phong Vân kèm lời nhắn :

_"Có người nhờ tao gửi cho mày nè ! "

     Cả đám trai gái trong lớp đều đồng thanh "Ồ !!" lên 1 tiếng rõ to. Phong Vân lườm bọn cô 1 cái ý bảo là 'Tụi bây im đi !!' rồi xoay sang Thảo Ngân:

_"Ai đưa vậy ??" giọng hơi lạnh nha.

_Thảo Ngân không nhanh không chậm trả lời :"Thằng Thiện Long lớp 8x ă,nó nói tao nó thích mày nên theo đuổi ! "

_Phong Vân bất ngờ,mày hơi cau lại :"Hả ? Thích tao hả ? Có biết là hiện giờ tao đang có gệ ??"

_Thảo Ngân :"Nó biết nhưng nó bất chấp "

     Cả đám bọn cô đứng nghe nãy giờ lại đồng loạt "Ồ !! " lên nữa,cô không biết sống chết còn la lên :" Tinh thần thật đáng ngưỡng mộ a ~ !" vừa nói xong là cô rước ngay ánh mắt như muốn giết người của Phong Vân khiến cô im bặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ cô chết cả trăm lần rồi a.

    Giờ ra về,ngoài hành lang lớp cô có 1 chàng trai vóng dáng cũng cao ráo,tóc tai gọn gàng,mặt mày cũng là thanh tú đi nhưng nhìn hơi yểu điệu 1 chút,chút xíu à nha đang đứng đợi ngoài đó. Vâng ! Chính xác đó là Nguyễn Thiện Long,người đang đơn phương Phong Vân,người có tinh thần đáng ngưỡng mộ a. Khi chào giáo viên xong,Phong Vân ra khỏi lớp,Thiện Long chỉ đứng nhìn chứ không lại bắt chuyện. Khi đi ngang qua,cô cố tình đẩy Phong Vân đụng trúng Thiện Long nhưng xúi quẩy thay lại không trúng ,ngược lại cô còn phải ăn 1 cái đánh vào vai đau muốn chết,kèm theo lời nói,gằn giọng :"Bớt bớt lại đi nha mậy !"

Nói ra cũng thật trùng hợp quá đi. Thiện Long là bạn thời tiểu học ,học chung 5 năm của cô và cậu ấy hình như đã từng thích cô nhưng lúc đó cô không biết. Đến khi cô biết nhờ lời 1 người bạn nói qua thì cô và cậu đã sang lớp 6 và học khác lớp nên chuyện này cũng đi vào dĩ vãng. Bây giờ cậu lại thích người có thể coi là bạn thân của cô,cũng thật có duyên a. Mọi chuyện tiếp theo sẽ còn thế nào nữa đây ??

____________________________________

Các bạn bình chọn ủng hộ mình nhen ^^̀


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.