Là Tự Cô Đơn Phương Sao?

Chương 3: Sự thân thiết đó (2). Con gái không mê trai thì mê gì ?




     Cứ như vậy,ngày qua ngày lại bình yên lạ thường,thấm thoát đã trôi qua 2 tháng rồi . Vẫn cứ bạn bè như vậy,vẫn cứ nói chuyện như vậy,chỉ khác là cô và cô ấy đã lên chức rồi,là 1 đôi bạn thân đó nha. Cũng từ đó,sự quan tâm lo lắng ngày càng nhiều và tỉ số lầy lội cũng tăng không kém a. Trong các môn học,cô dở nhất là môn AV ,giỏi nhất là Hoá,các môn khác thì cứ đều đều nha. Còn cô ấy thì cũng giống cô nhưng cô ấy không giỏi môn nào cả.

     Vào một ngày đẹp trời,trời xanh mây trắng ,gió thoáng trong lành ,trong phòng học lớp 8x của trường Trung học cơ sở XXX đang diễn ra cảnh tượng mang tính chất 'con ngoan trò giỏi',học sinh trong lớp thì đang đồng loạt cặm cụi loay hoay làm bài, giáo viên thì mang lên mình bộ áo dài đỏ thẫm với hoa văn,họa tiết bông hoa được cách điệu tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp của chiếc áo dài. Vâng đó là cô Hà-giáo viên dạy Hoá lớp cô và cô ấy. Bà cô nổi tiếng bắt quay bài cực chuẩn đang ngồi trên chiếc ghế có lưng dựa ngay chính giữa lớp,mắt thì liếc tới liếc lui quan sát và tất nhiên là đang kiểm tra Hoá 1 tiết. Đang bị canh me như thế nhưng ai đó vẫn cứ cố chấp đá đá chân cô,nói lí nhí :

_"Ngọc ! Chỉ tao làm câu này với mậy" nhưng tiếc thay ai kia cũng giả bộ không nghe thấy,vẫn cứ tiếp tục cặm cụi làm bài. Thấy vậy, Phong Vân cũng tức lắm nha,cô dám khinh cô ấy luôn ,nhưng cô ấy vẫn nén giận lại tiếp tục năn nỉ ỉ oi,trong lòng suy nghĩ sau này sẽ trả thù cô trong tương lai gần nha.Phong Vân cũng thật lì ,hết đá chân tới khều khều tay cô,rồi nói nhảm nói xàm cằn nhằn lum la,rốt cuộc cô không chịu nổi nữa ,quay sang cô ấy gằn giọng quăn ra 3 chữ :

_"Tao không biết " khiến cho Phong Vân im bặt. Nói xong câu đó,cô quay mặt sang hướng khác để cười lén vì thật ra cô đã làm xong nãy giờ rồi,chỉ là muốn chọc cô ấy thôi. Cô cũng thực ác nha,đợi còn 2' cuối mới giả bộ nói :

_" Ê Vân ! Tao làm xong rồi,cho mày coi nè". Cô ấy mừng quá ,nói với giọng biết ơn vô đối :

_" Ờ ờ,cám mơn,nhanh nhanh lên mày !!". Và đúng như cô dự đoán nha,vừa mở tờ giấy ra cho Phong Vân chép thì " Reng...Reng...Reng...!!" tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Cô thì đang ôm bụng cười,còn cô ấy thì đang nhìn bài kiểm tra mà khóc không ra nước mắt luôn.

       Bất chợt,Phong Vân phóng ánh mắt đầy sát khí về phía cô với ý nghĩa ' sao mày không chỉ tao sớm hơn,HẢ ?? ' khiến cô tắt luôn nụ cười trên môi,cô khẽ rùng mình,lạnh sống lưng luôn nha. Nhận thấy điều bất ổn,cô vội đứng dậy,sẵn miệng nói:

_"Bình tĩnh nha Vân,bình tĩnh....aa....!!"cô chưa kịp nói hết câu,thì ai đó đã nhào tới cô,rượt cô vừa rượt vừa nói :

_"Bình tĩnh cái gì ? Mày ghẹo tao vui lắm hả ??" Ai kia vẫn lầy lội trả lời vọng lại :

_"Tất nhiên rồi !". Và thế là trong cái lớp có 2 con người rượt nhau. Người rượt thì đằng đằng sát khí,còn người bị rượt thì miệng vẫn không ngừng la " Cứu tao tụi bây ơi..!!". Nhưng cái lớp cô quá ư là khốn kiếp mà,tụi nó vẫn đứng nhìn với ý cười đầy mặt thôi. Rượt khoảng 10' thì 2đứa mệt lã người,nằm xả lai xuống bàn,mặt 2 đứa xoay về cùng phía,giờ ra chơi còn tới 10' lận :

_ Cô ấy hỏi :" Ê ,ăn gì không mậy ?"

_Cô:" Hông,bị mày quần nãy giờ,còn sức đâu mà ăn. Với lại tao không cùng loài với mày đâu nha,tối ngày ăn với ăn thôi,đúng chất heo luôn rồi. "

   

      Và thế là cuộc rượt đuổi lại tiếp diễn,sát khí lần này là gấp 10 lần hồi nãy luôn nha.!

Do lớp 8 học buổi chiều nên trưa hôm sau,cô đang đi từ cổng trường vào lớp,bỗng có ai đó nhào lên khoác vai đi chung với cô. Haiz..! Có bị mù cô cũng biết đó là ai luôn á.

_ Cô ấy :"Hey ! Nắng không ?? "

_Cô:"Nắng lắm luôn,rát da luôn á má ! "

_Cô ấy hỏi lại :" Vậy sao không mặc áo khoác,đeo khẩu trang giống tao nè,cho đỡ nắng ? "

_Cô :" Không thích,đã nắng rồi mà còn vận ba cái đó vô nữa,nóng lắm!"

_Phong Vân hơi cau mày :" Nóng,nóng cái đầu mày á,nóng cũng phải đeo cho khỏi đen da,không bận áo khóc lỡ bị cảm nắng rồi sao,mốt phải mặc cho tao nghe chưa ?!"

_Cô:" Tao..tao.." chưa kịp để cô nói,Phong Vân lại hỏi tiếp :

_"Ăn gì chưa ?"

_"Chưa ! Tại nãy tao ...."(mắc đi học thêm xong về học bài luôn nên chưa kịp ăn) nhưng vế sau cô chưa kịp nói thì tiếng ai đó hơi tức giận nói :

_"Chưa ăn á ? Mày khùng hả ? Cơm trưa không ăn rồi sao có sức học chưa kể đến lỡ bị bệnh nằm liệt ở nhà thì ai cãi lộn với tao,mai mốt ăn vô cho tao nghe chưa mậy ?!"

_Cô:"Riết mày như má tao luôn rồi !" -_-

_Cô ấy" Má má má gì,giờ mày có nghe lời không ?" kèm theo cái liếc mắt dữ tợn.

_" Rồi rồi,mai mốt phải mặc áo khoác ,đeo khẩu trang,ăn cơm đầy đủ,dạ đúng không thưa Má ?!" cô chịu thua.

_Hài lòng với câu trả lời, Phong Vân cười tươi:" Vậy mới đúng chứ,con ngoan ! Haha "

    Rồi thì 2 đứa cũng rảo bước tới được cái lớp. Gần tới chỗ ngồi của 2 đứa thì đập ngay vào mắt là nhóm hội tụ mấy đứa mê trai Trâm Anh,Hiền Vy,Ngân Châu đang coi ảnh trai,thế là Vân nhà ta bay ngay vào hội tụ chung. Bảo Ngọc suy nghĩ mê trai gì dữ vậy,thấy trai là y như không còn tâm trí nữa à,cô nè,cũng mê trai vậy,nhưng đâu tới nổi như vậy đâu. Trôi qua 15' coi ảnh trai thoả mãn xong thì ai đó cũng đã biết mò về chỗ của mình.

_Cô;" Mê trai gì mà mê dữ quá,thấy trai là tươm tướt tươm tướt, quên bạn luôn à !?"

_Cô ấy hồn nhiên hỏi lại :" Vậy tao hỏi mày . Con gái không mê trai chứ mê gì ?"

_Bỗng nhiên cô bị khựng lại,cổ họng như mắc nghẹn không nói được,bao nhiêu vốn từ bay đi đâu mất. Mãi tới 2' sau,cô mới bình tĩnh lại được xíu nên trả lời :" Thì mê đồ,mê giày nè ! ^^"

_Cô ấy nói đùa:"Thôi mê mấy cái đó không thiết thực,mê tao thiết thực hơn nhiều nè !"

Cô không biết trả lời sau nữa,trước giờ cô có bị vậy đâu. Nên trả lời đại luôn :" Thôi ..thôi ! Làm ơn ! Cho tao xin . Mặt mày đếch ai thèm nhé! À mà quên có Trọng Nhân thèm thôi á,mê mày á ? Để tao mê trai còn sướng hơn :-) !"

_Phong Vân tức quá quăng lại chữ " Hứ ..! !" vào mặt cô rồi quay sang nói chuyện với Tâm Phương (bạn thân của cô và cô ấy). Còn cô chỉ biết ngồi lắc đầu cười cười thôi a. Thế là 1 ngày bình yên như thế đã trôi qua. Nhưng ai mà ngờ rằng bão tố đang dần nổi lên rồi.!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.