Là Tự Cô Đơn Phương Sao?

Chương 45: 1 chút ngọt




     Sáng sớm, vạn vật sinh sôi, ánh nắng lăn tăn chạm lên hai người đang ôm nhau ngủ say trên giường, Kỳ Hân nhíu mày, đưa bàn tay lên che lại ánh nắng đang nghịch trên mặt mình, từ trong giấc ngủ say thức tỉnh dậy, nằm trong vòng tay Phong Vân, cô đã ngủ rất ngon, ngước lên, nhìn đến gương mặt người yêu mình, cô lại lần nữa cám mơn ông trời đã đưa 2 cô về với nhau sau từng ấy thời gian, bao nhiêu khổ cực , giờ cô đã có thể tùy thời làm nũng , tùy thời rúc vào ngực người kia, tùy thời hôn lén người nọ 1 phát, như bây giờ, môi cô đang từ từ hướng đến môi người đang ngủ kia mà hôn xuống, nhưng 1 bàn tay  đã che mỏ cô lại , giọng khàn khàn :

_"Người yêu lại hôn trộm tôi à?" sau đó là 1 nụ cười cưng chìu

    Bị phát hiện, Kỳ Hân xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng:

_"Ơ, hôn trộm thì sao, cậu là người yêu tôi, tôi hưởng 1 chút thì có sao, còn cái gì mà trộm , tôi hôn cậu là tôi mất nụ hôn chứ, chứ trộm của cậu cái gì đâu, " mạnh dạn lí luận, cô còn tự tin mình giải thích cực kì thuyết phục, ngồi dậy khoanh tay lại với nhau, 1 bộ dáng tự hào.

   Nhưng thân thể trong nháy mắt bị đè phịch xuống giường, người mới tỉnh dậy đè lên cô:

_"Thật là muốn phạt cậu 1 chút, hôn trộm bị phát hiện còn muốn chối à, được, theo như cậu nói, người yêu với nhau thôi, nên làm gì cũng được đúng không , hửm?" Nói rồi Phong Vân cắn cổ cô 1 cái, tê dại lan tràn toàn thân.

_"Cậu muốn vận động buổi sáng à, vậy hai mình thay đồ rồi chạy bộ ha, chứ làm gì mà đè lên tôi thế này" Kỳ Hân điếc không sợ súng tiếp tục cười nói

_"Cậu đoán xem tôi đè lên người cậu làm gì?" Hai tay đã từ từ vén áo Kỳ Hân chui vào trong xoa xoa lại xoa xoa

   Kỳ Hân đã muốn hết phản kháng nhưng vẫn không cam tâm, 1 cái hôn trộm thôi , có cần phải đè mình vậy không, keo kiệt thế!!, ấm ức , ghì cổ Phong Vân xuống, hung hăng hôn, cắn cắn hết môi trên lại môi dưới, từ từ đẩy khớp răng người nọ ra, đưa chiếc lưỡi linh hoạt của mình tiến vào, trêu ghẹo quậy phá đến khi gần như hụt hơi, cô mới buông tha người ta , mà mình thì thở hồng hộc, Phong Vân cũng không hơn là bao, nhưng hơi thở  ấy cứ phả vô cổ cô, nổi hết cả da gà!!

   Nhân lúc Phong Vân không chú ý, Kỳ Hân lập tức đẩy người kia xuống khỏi người mình, chạy trốn, nhưng chết tiệt, người ta có học võ , một tay thôi đã thành công lôi được cô nằm ịch lên giường, ôm cô từ đằng sau, hai tay ôm chặt cô, hai chân cũng quấn chặt người cô,1 cái hôn sau gáy, tiếng cười nhẹ vang lên :

_"Người yêu trốn cái gì "

_"Tôi có trốn đâu, tôi muốn đi vệ sinh thôi, dù sao , đã dậy rồi, nên đi rửa mặt súc miệng thôi"

_"Chẳng phải khi nãy cậu đã 'súc' rồi saoo" Phong Vân nói ra câu này, mặt không đỏ, nói 1 mạch lưu loát.

  Nhưng da mặt mỏng như Kỳ Hân nhanh chóng hồng lên, nhưng vẫn nói:

_"Gì cậu nói gì, súc cái gì, tôi không hiểu, cậu nhanh buông tôi ra cho tôi đi vệ sinh còn phải làm bữa sáng!!" Tim đập bịch bịch bịch

_"Nói cho đàng hoàng 1 chút , rồi người ta buông" được nước lấn tới Phong Vân làm càng

_"Dạ, người yêu buông em ra cho em đi làm bữa sáng cho chúng mình ăn, nhaa" miễn cưỡng nói xong , lại thấy Phong Vân cười đến run run:

_"Được rồi, người yêu buông em ra rồi nè" sau đó Phong Vân lại nằm ở đó cười tiếp, người yêu cô đáng yêu thật sự.

   Kỳ Hân được giải thoát trừng mắt Phong Vân 1 cái, nhưng nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ vậy, cô bất chợt cũng nở nụ cười theo , nhưng miễn cưỡng thu liễm lại, rồi đi làm bữa sáng, mong là ngày nào chào ngày mới cũng là cảnh tượng này là vui biết bao nhiêu rồi.

   Phong Vân cười ngặt nghẽo lại cảm thấy hạnh phúc, đây là người yêu siêu cấp đáng yêu của cô đấy!

    Nhưng lại suy nghĩ đến 1 Phong Vũ và 1 Thiên Tài vẫn còn rình rập đâu đó ngoài kia, Phong Vân bất đắc dĩ thở dài, dù sao đi nữa, lo tốt những thứ mình có hiện tại thôi. Lại nghe tiếng hát líu ríu phát ra từ phòng bếp, cô lại không nhịn được mỉm cười, lom khom ngồi dậy đi súc miệng rồi nhanh chân ra quấy phá người đang làm bữa sáng.

      Lát sau một đôi tay nhanh chóng vòng quanh eo Kỳ Hân, Kỳ Hân không giật mình chỉ là hơi dựa dựa, thản nhiên nói:

_" Cậu mà xoa xoa cái gì nữa là tôi bỏ đói cậu luôn đấy nhé!"

_"Ơ, sợ quá cơ!!" Phong Vân 1 vẻ mặt sợ hãi trưng ra, sau đó lại cười hôn cái chụt vào má Kỳ Hân rồi lại bàn ngồi, chọc người nào đó lại muốn hung hăn cắn!!!

    Dọn đĩa bánh mì, bơ, với trứng ra rồi ngồi vào bàn , hai người bắt đầu ăn sáng, Kỳ Hân nói:

_"Hôm nay cậu có đi làm không?"

_"Không ! Nghỉ nhaa, cậu nuôi tôi!"

      Có cái khỉ gì Kỳ Hân mới tin á, bất quá:

_"Tôi cũng nghỉ mà, thiết nghĩ chúng ta nên chi tiêu tiết kiệm lại chừa chút tiền dưỡng già, chứ nếu không hai ta cạp đất mà ăn"

  

     Kỳ Hân vẻ mặt nghiêm túc nói ra, đã muốn cười rồi, nhưng vẫnn tỏ ra nghèo thật:

_"Để lát tôi nói với chị Kỳ Vũ sang dẫn chúng ta đi shopping, mua cho chúng ta vài bộ rẻ rẻ bận qua ngày là được"

       Phong Vân nhịn cười không nổi nữa rồi, mất hình tượng vừa ăn vừa cười:

_"Thật hết nói nổi cậu, hai mình nghèo đến vậy sao, cậu nghĩ chị cậu là  cây ATM di động à,  haha, dù sao thì hai mình nghỉ nốt hôm nay thôi , ngày mai bên đi làm, không thôi nhân viên 2 tập đoàn  sẽ nói có 2 vị chủ tịch lười biếng đấy!"

     Kỳ Hân từ chối cho ý kiến, nhưng ý cười vẫn treo trên môi, nụ cười tản cưng chiều vô cùng vô tận. Ăn sáng xong, hai người cùng nhau lăn đến sofa coi 1 vài bộ phim, thoáng chốc đến 3h chiều, chuông cửa nhà vang lên, Phong Vân đi mở cửa, khách là Kỳ Vũ và Thảo Nguyên, hơi bất ngờ, nhưbg cô cũng đoán được chắc tên kia sợ mình nghèo thật nên rủ chị đi shopping rồi, đóng cửa cười cười:

_"Chị , chị đến rồi à" Kỳ Hân vui vẻ lôi kéo Kỳ Vũ ngồi lên sofa lại nói tiếp:

_"Cậu cũng đến à, đến đây ngồi đi" Kỳ Hân ngoắt tay với Thảo Nguyên

  Thảo Nguyên trừng mắt với Kỳ Vũ:

_"Chị ấy lôi kéo tôi đi đó" Vốn dĩ định ở nhà nhưng ai ngờ được người bên ngoài lạnh lùng như Kỳ Vũ trước mặt mình lại làm nũng hát "Học tiếng mèo kêu", mục đích để mình đồng ý đi chơi chung thoiii, nhìn xem, giờ còn ngồi đấy băng băng lãnh lãnh, còn ánh mắt đưa tình lâu lâu lại bắn qua đây, ' có tin em cho họ xem clip chị hát không, tới lúc đó xem chị ra saoo, hứm'!!

    

_"Sao hai đứa chưa thay đồ gì cả , nhanh lên, mình đi khu trung tâm chơi thôi" Kỳ Vũ nói với Kỳ Hân và Phong Vân, sau đó lại nháy mắt với Thảo Nguyên.

  Mất hết 1 tiếng hai người thay đồ trang điểm xong , 4 người rời đi khu nhà leo lên 2 chiếc xe thể thao đến khu trung tâm, trên xe, Phong Vân nói :

_"Cậu tính tiêu tiền của chị cậu thật à"

    Kỳ Hân cười, vuốt nhẹ sườn mặt Phong Vân:

_" Nghĩ gì thế, chỉ là muốn  rủ chị ấy với Thảo Nguyên đi chơi khuây khỏa 1 tí thoiii hà, nhưng nếu được tiêu tiền của chị hai cũng sướng à nha, mình để dành tiền mốt dưỡng già aaa" Kỳ Hân vẫn nhây nhây như thế

  Phong Vân hết chỗ nói, chỉ cười , chủ vươn tay ra cùng bàn tay Kỳ Hsab mười ngón tay đan chặt.

      Đến khu trung tâm , Phong Vân và Kỳ Hân nắm tay nhau đi vào trước, hai cô mặc váy và áo đôi, gương mặt xinh đẹp bổ sung cho nhau tạo nên sự hài hòa khiến nhiều người không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

      Nhưng hai con người phía sao nhìn đến tức con mắt, Kỳ Vũ nhìn cảnh tượng này, không biết nên phản ứng ra sao 'ủa, alo, đi chung 4 người đó à?' , bất giác nhìn sang Thảo Nguyên đứng bên cạnh, lại nhìn xuống bàn tay trắng noãn của cô ấy, tính đưa tay ra nắm nhưng lại nhịn xuống , rút lại bàn tay đang giơ giữa chừng, ôn nhu cười:

_"Vô thôi"

_"Ừm" Thảo Nguyên đeo 1 cặp kính mát màu đen nhưng cũng không bỏ qua hành động vừa nãy, nhìn không ra tâm tình trong đôi mắt cô, chỉ thấy cô đạp giày cô gót, đi lướt qua Phong Vân lại như vô tình hay cố ý, hai bàn tay hai người lại dính với nhau,  cả hai đều cười, nhưng cả hai đều không thấy.

       Đã mua rất nhiều đồ rồi, nhưng vì kế hoạch dưỡng già, Kỳ Hân lôi kéo Phong Vân đi đồ trang sức, lôi kéo thêm Kỳ Vũ và Thảo Nguyên:

_"Chị, mình đi mua đi, đợi khi nào vàng bạc tăng , mình lại bán ra"

       Ba người nghe đến muốn ngất, Kỳ Hân lại có thú vui này à?

       Đang lựa lựa, một tiếng nói vang lên , làm Phong Vân vạn vạn không tình nguyện phải quay đầu

_"Chẳng phải có duyên sao, đi mua đồ thôi cũng gặp được em nha"

   Đúng vậy, Thiên Tài với , quần thể thao, áo thun trắng, khoan khoái thoải mái, hẳn là từ nhà ra, Phong Vân trả lời cho có lệ:

_" À, anh cũng ở đây à" Vừa muốn hàn thuyên 1 tí lại nhìn thấy có ba người cũng đang nhìn mình, Thiên Tài ngạc nhiên, sau sinh nhật lần ấy đã không gặp cậu ấy rồi:

_"Bảo Ngọc, lâu lắm rồi mới gặp cậu" rõ ràng hướng đến Kỳ Hân. Phong Vân bất giác nhíu mày, sao những người bạn trước kia gặp Kỳ Hân đều gọi là 'Bảo Ngọc' , cái danh xưng này là đầu cô có chút đau, nhưng vẫn dằn xuống. Một tiếng nói có chút lạnh vang lên:

_"Cậu nhận nhầm người, tôi tên là Thượng Quan Kỳ Hân"

      Phong Vân l chỉ vào Kỳ Vũ và Thảo Nguyên:

_"Đây là chị của Kỳ Hân, Kỳ Vũ còn kia là Thảo Nguyên, bạn chúng ta, chắc anh còn biết"

    Thiên Tài dù vẫn thắc mắc nhưng vẫn bỏ qua , cười gãi đầu:

_"Biết chứ , không ngờ lại gặp nhiều bạn cũ như vậy"

     Kỳ Vũ và Thảo Nguyên cũbg chỉ gật đầu 1 cái xem như chào rồi thôi . Nhìn Phong Vân và Kỳ Hân, Thiên Tài có cảm giác là lạ, nhưng vẫn hướng đến Phong Vân :

_"Em mua trang sức sao, chọn đi, anh mua tặng em"

     Vừa muốn từ chối, tiếng người yêu cô lại lanh lảng vang đến bên tai:

_"Ở đây có bao nhiêu trang sức chị gói lại hết dùm tôi, gửi về tập đoàn Tinh Anh, nói là đồ của chủ tịch bọn họ nhé" lại lôi trong túi ra, 1 cái thẻ đen :

_"Đây là thẻ của tôi, chị thanh toán đi , cám mơn" sau khi xong xuôi , Kỳ Hân lại xoay sang Thiên Tài, tay khoác tay Phong Vân:

_" Quên chưa nói với cậu, tôi là bạn gái cô ấy" xong đã lôi kéo Phong Vân đi, ba người bị bỏ lại , 1 người tắt ngúm nụ cười, vẻ mặt ngạc nhiên đến ngờ nghệch, hai người còn lại thì bất đắc dĩ , hai người đó không thể thu liễm 1 chút hay sao, nghĩ là nghĩ vậy nhưng hai người vẫn nhanh chóng đạp gót theo sau.

   Kỳ Hân hậm hực, cô vẫn nhớ về buổi lễ đính hôn đó, ký ức đau khổ bủa vây, tràn ra, như nhấn chìm cô,Phong Vân nhìn ra tâm trạng cô chùn xuống , quan tâm hỏi :

_"Làm sao vậy?" Hai tay lại kéo gươbg mặt đang cúi gầm ngước lên nhìn mình

_"Cậu ta yêu cậu" Kỳ Hân dùng từ yêu mà không phải thích, nhấn mạnh như thế làm Phong Vân bất ngờ, nhưng rồi lại cười , ghen sao, người yêu của cô ghen rồi :

_"Nhưng tôi lại thương cậu nhất" lại cúi xuống trước mặt bao nhiêy người hôn xuống đôi môi quyến rũ kia. Từ "thương" đánh thẳng vào lòng Kỳ Hân hóa thành 1 dòng nước ấm lan tràn đến kinh mạch làm dịu lại sự bất an của cô.

_"Đáng ghét!" Ghét bỏ xùy 1 tiếng Kỳ Hân hô hấp có chút hỗn loạn, lại nhìn đến 2 cặp mắt của Kỳ Vũ và Thảo Nguyên đang nhìn lại đây, mặt đỏ lên.

     Có hai con người lại thở dài, đi shopping chứ đâu phải đi coi phim tranh giành tình cảm, hôn hít các thứ đâu?

    Cười hì hì đi đến bên cạnh Kỳ Vũ:

_"Em có mua rất nhiều đồ ăn, đi về nhà em thôi, em nấu cho hai người ăn nhaa"

     Kỳ Vũ và Thảo Nguyên nhìn nhau  lại thở dài, thôi rồi , lại phải coi phim tình cảm tại gia, nhưng vẫn cười cười đi theo.

     Bốn con người hai chiếc xe lại song hành cùng nhau, trên xe, Kỳ Hân hỏi:

_"Cậu đã gặp cậu ta lần nào à"

_"Ai cơ" ngu ngơ ngu ngơ

_"Gỉa nai à, Thiên Tài"

_"À , gặp chiều hôm qua"

_"Đi mà tôi không biết"

    Phong Vân lạnh sống lưng, chết rồi:

_"Thấy cũng không có gì quan trọng nên không nói với cậu, mai mốt sẽ nói mà"

   Kỳ Hân hừ 1 tiếng:

_"Còn dám có mai mốt à" Phong Vân vừa định thanh minh, Kỳ Hân lại nói tiếp:

_"Mai mốt tôi đi với cậu!!"

    Phong Vân cười , cầm tay Kỳ Hân đưa lên môi chụt 1 phát:

_"Thương cậu nhất!"

       Kỳ Hân cười nhẹ một cái, dám dối người yêu đi gặp vị hôn thê cũ, xem tối nay tôi phạt cậu thế nào?!!

---------------------------------------------------------

(T/g: à há, halooo, đang tính viết ngược nhưng không hiểu sao lại thành ngọt , đừng mừng vội, ngọt vài chương lại tới ngược, chiếu theo tâm trạng hiện giờ của tôi, truyện này nó ngược chắc từ đầu tới chân, tới tận móng chân mới HE, haha😂, tiếp tục ủng hộ truyện nha, cầu bình chọn, bình luận luôn nhaa, cám mơn các bạn😘😘😂❤)

    

     


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.