Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 81: Cảm ơn cậu




Bà Thanh ngồi thẫn thờ nhìn trong dòng nước mắt mọi chuyện xảy ra đi quá xa.

Là bà ấy đã sai thật rồi!

Ngay từ lúc đầu đã sai rồi! Bà ta không nên chiều chuộng Hà Đặng Siêu đến mức độ như thế này để mà đến bây giờ đây những thứ bà còn lại chỉ là đống giấy tờ của Hà Đặng siêu cùng những món nợ khổng lồ mà tên đó mang lại.

Đáng lẽ ra lúc đấy bà cần phải giữ Hà Đặng Siêu ở lại, không đưa hắn ta về quê để mà có thể một mực đẩy hết tất cả trách nhiệm nên đầu của Hà Đặng Siêu chứ không thể một mình đổ vào đầu Thương Lam như thế này.

Là lúc đó bà quá mờ mắt, là lúc đó bà đã từng nghĩ rằng Hà Đặng Siêu sẽ là người đàn ông chân ái cuối cùng của cuộc đời bà.

Những tấm ảnh dịu dàng thân thiết của hai người bày lên la liệt trước bàn bà Thanh. Những nụ hôn ấm áp mà Hà Đặng Siêu trao cho bà đến bây giờ vẫn còn vương vấn lại trên đầu môi nhưng những thứ đó lại chỉ khiến bà một mực kinh tởm.

Bà Thanh cất hết đống ảnh, liên tiếng gọi tên trợ lý Nam Kha vào trong phòng:

"Ngày trước cậu đã đưa Hà Đặng Siêu về tới đâu, bây giờ mau chóng đến bắt hắn, lôi hắn ta quay lại Trường Thành này."

Nam Kha lúc bước vào đã nhìn thấy thoáng qua những tấm ảnh được bà Thanh cất dấu vội vàng trong ngăn kéo, cùng gương mặt có phần hốc hác và ánh mắt có chút lạc đi vì những giọt nước mắt mà không khỏi nghi ngờ. Nhưng rồi hắn ta cũng nhanh chóng thu lại những suy nghĩ trong đầu mà lên tiếng:

"Được! Tôi sẽ đi làm ngay!"

Bà Thanh nói với theo:

"Phải mau chóng tìm được cậu ta quay về bằng mọi cách. Có lôi có kéo cũng phải tìm về, không được để ai biết rằng cậu ta đã từng rời khỏi Trường Thành. Những chuyện lúc trước tôi giao cho cậu đến bây giờ xử lý như thế nào rồi?"

"Về chuyện tìm thấy hai người đó hay sao? Chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra nhưng có vẻ như camera giám sát ở đó không có lưu lại được chút hình ảnh nào!"

Bà Thanh tặc lưỡi thở dài tựa người vào thành ghế sofa mà xoay người nhìn về phía những ngôi nhà bên cạnh cũng cao lấp lửng lưng chừng tiến sát tới Thương Lan.

Bây giờ nếu như nói một cách hoa mỹ thì là những tòa nhà xây sau đang vươn mình, nếu nói là một chút thương trường thì sẽ giống như là những công ty bên cạnh đang lần lượt tiến từng bước về phía độc nhất của Thương Lan mà chiếm lấy ngôi vị. Cả cuộc đời của bà Thanh bây giờ có lẽ là khoảng thời gian khủng hoảng nhất mà cần phải bình tĩnh rất nhiều. Bà không thể chỉ vì một Hà Đặng Siêu, cũng không thể chỉ bởi vì hai người không tìm thấy tung tích kia mà thêm hoảng loạn nữa.

Bà Thanh xoay ghế lại nhìn Nam Kha rồi cẩn thận lên tiếng:

"Tiếp tục tìm nhưng không cần phải quá dồn tinh lực vào đấy. Chỉ cần tìm để cho chắc chắn là không còn sót lấy một kẽ hở nào. Việc chú trọng nhất bây giờ chính là tìm lại được Hà Đặng Siêu và đưa hắn ta về đây trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn được."

Đợi tới khi Nam Kha đi mất bà Thanh mới tức tốc rời khỏi văn phòng Thương Lan mà lái xe một mực chạy thẳng tới căn hộ cao cấp của Hà Đặng Siêu trong Trường Thành-nơi giữa trung tâm thành phố mà bà đã tốn hàng tỷ đồng để mua tặng cho hắn.

Ổ khóa vừa tra cánh cửa lập tức mở toang. Đây là căn cứ bí mật của bà Thanh với Hà Đặng Siêu nên không phải bất kỳ ai cũng có thể tới được. Bà đi dạo một vòng trong căn nhà nhưng tất cả mọi thứ bà có thể nhìn thấy ngoại trừ những đồ vật bị phủ vải trắng thì không có lấy một chút hơi thở của động tĩnh tiếng người.

"Có vẻ Hà Đặng Siêu cũng từ rất lâu rồi chưa một lần tới đây!"

Bà Thanh bước đảo lên căn gian phòng ngủ nhưng cũng không hề có thấy đồ đạc nào. Khắp gian phòng dù cố lục tung tất cả mọi thứ ngóc ngách cũng chỉ là một gian phòng trống không, những nơi bà bước qua đều là giăng tơ nhện kín mít.

Bà Thanh thở dài lấy một lượt rồi tự hỏi:

"Giấy tờ nhà đâu rồi?"

Bà lục các gian phòng nhưng đều không hề nhìn thấy cái tờ bìa đỏ ở nơi đâu. Trong lòng hiện lên có chút bất an thấp thoáng hoài nghi nhưng lại nhanh chóng bị chính bà đè nén xuống:

"Đợi cho tới khi Hà Đặng Siêu quay về thì ta nhất định lấy lại căn nhà này rồi bán đi kịp tiền đóng thuế."

Nhưng suy nghĩ của bà vẫn chưa kịp bao lâu thì đến khi bước khỏi gian sảnh chính đột nhiên một đám người mặc đồ đen lịch sự bước vào. Họ đứng đối diện với bà Thanh mà ngạc nhiên lên tiếng:

"Bà là ai vậy?"

Bà Thanh Như bị bóp nghẹn trong cổ họng rồi trong lòng lại một lần nữa dấy lên nhiều phần lo lắng nghi hoặc.

Tại sao bọn họ lại có chìa khóa vào đến đây?

Tại sao họ lại đứng đối diện bà như thế này và tại sao họ có thể nói được những câu hỏi như thế?

Bà Thanh chỉ vào mặt của bọn họ mà lên tiếng:

"Các người là ai đây? Sao các người dám vào nhà tôi? Có tin tôi báo công an hay không? Các người ăn trộm cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ sao? Các người mau cút ra!"

Đám người mặc đồ lịch sự nghe thấy câu nói của bà mà có nhiều phần toát mồ hôi hột. Bọn họ vội nhanh chóng xua tay rồi quay về phía người bên chính giữa mà cố gắng giải thích gì điều gì đó:

"Chỉ là hiểu nhầm thôi! Tôi không biết bà ta lấy chìa khóa được từ đâu nhưng căn hộ này là của chúng tôi ông không cần phải suy nghĩ gì cả! Đây là cái khu đắc địa của trung tâm Trường Thành, ông cứ từ từ mà tham quan!"

Nói rồi bọn họ mới ngay lập tức đến trước mặt của bà Thanh chặn đứng thành một hàng dài dáng vẻ uy hiếp khiến bà Thanh lùi bước về phía sau.

Câu nói ban nãy lại hiện lên rõ ràng trong đầu của bà: cái gì mà tham quan cơ chứ? Đây là nhà của bà làm sao có chuyện để cho người khác tham quan?

Bà Thanh lên tiếng tức giận:

"Mấy người coi lời tôi nói là trò đùa đúng không? Mấy người có tin tôi báo cảnh sát vì các người đã xâm nhập nhà trái phép hay không?"

"Bà à! Có thể là do bà đang kích động nên chúng tôi cho bà thời gian chứ không phải chúng tôi sợ bà đâu nhé! Tôi không biết bà bằng cách nào có thể vào được căn nhà này, nhưng căn nhà này đã đứng tên của tôi dưới quyền sở hữu của tôi từ một tuần trước rồi. Nên nếu như có chìa khóa dự phòng, mong bà hãy tự trao ra trước phòng khi cảnh sát tới đây và chúng tôi sẽ kiện ngược lại bà tội đột nhập trái phép."

Bà Thanh lảo đảo lùi người về phía sau không thể tin được câu nói của người đàn ông trước mặt. Cái gì mà quyền sở hữu từ một tuần trước? Cái gì kia chứ? Đây là căn nhà của bà ấy kia mà, làm sao có thể trở thành căn nhà của người khác nhanh chóng tới mức độ như thế?

Là Hà Đặng Siêu?

Là Hà Đặng Siêu?

Bà Thanh túm lấy cổ áo của người đàn ông mà hỏi:

"Có phải người tên Hà Đặng Siêu đã bán cho anh hay không? Có phải hay không?"

Người đàn ông đầy cánh tay của bà ra rồi mới chỉnh lại tư trang của mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn bà Thanh:

"Trên giấy tờ là nhà của anh Hà Đặng Siêu, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi! Nếu như bà muốn tìm thì tìm cậu ta về mà hỏi! Tôi không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của bà!"

Vừa dứt lời người đàn ông hất cằm nhìn đám người phía sau một lát ý hiểu.

Bà Thanh đã nhanh chóng bị đám người lực lưỡng mà khiêng ra ngoài đáp xuống dưới mặt đường lạnh lẽo. Không phải là khiêng nên như một quý bà trải dài hoa hồng trong ánh hào quang ngày xưa mà bây giờ bà như là một con thiêu thân lao vào những ánh lửa sáng để rồi tự đốt cháy chính bản thân mình, bị người khác ném bỏ không chút thương cảm. Bà mất hết hoàn toàn khả năng, mất hết sĩ diện của chính bản thân mình để đến bây giờ đây thứ đánh đổi lại không phải là những vinh quang trước mắt mà là những vũng bùn lầy, bản thân tự mình trầm xuống.

Cơn mưa xối xả kéo theo những giọt nước mắt của bà Thanh còn phía bên kia một Hà Đặng Siêu vẫn đang tươi cười nhìn về những hào quang trong ánh đèn neon sáng rực:

"Các mỹ nhân của ta ơi! Đến đây nào, đến đây với anh nào! Đêm nay chúng ta sẽ không say không về, đêm nay anh sẽ cho em biết như thế nào mới là Hà Đặng Siêu!"

Hai con người, hai số phận, hai trái cực khác ngược nhau đã từng liên kết thân thiết nhưng bây giờ mỗi người một hoàn cảnh. Chỉ còn lại Hà Đặng Siêu hắn ta trút bỏ hoàn toàn hết mọi thứ, đẩy tất cả mọi thứ về phía bà Thanh còn trong mình là một Hà Đặng Siêu không vướng bận hồng trần:

"Cảm ơn Nam Kha! Rất cảm ơn cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.