Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 7




- Thưa thầy!... Hic... !!! - Cô giáo trẻ thở không ra hơi, hớt ha hớt hải cố lấy lại bình tĩnh.

- Sao? - Chiếc ghế lớn xoay từ từ về phía sau, thầy hiệu trưởng khoanh tay, oai nghiêm vuốt mái tóc bóng loáng còn lưa thưa vài cọng, khuôn mặt ngầu mr (kiểu giống ngầu boy ^^), chất giọng điềm tĩnh. - À, mà cô quên gõ cửa đấy, phải lịch sự chứ?

- Thưa thầy, em học sinh mới lẽ ra có hẹn sáng nay vẫn chưa thấy đến!

- Hả??? - Thầy đột ngột đứng dậy, đập bàn cái rầm, chiếc ghế trượt dài về phía sau đập vào bức tường vô tình bật ngược lại, "bộp... phịch" thế là thầy lại yên vị nhưng khuôn mặt xem ra có chút (rất) bàng hoàng.

"Chưa đến, không xong rồi, bà ấy đã đích thân gọi điện gửi gắm, vậy mà giờ này...?!"

- Thầy! Thầy ơi! - Cô giáo đưa đưa bàn tay trước mặt hiệu trưởng - THẦY!!!

- Hả? Cái gì? Hết hồn! - Thở dài lo lắng - Có lẽ ở đâu đó trong trường, cô mau đi tìm con bé!

- Dạ? Em á? - Cô mở to mắt ngạc nhiên, ngón tay chỉ vào mình như để xác nhận - Làm sao em tìm nổi hả thầy? Thầy có biết nơi này rộng thế nào không? Còn chưa kể...

Cô đang định nói tiếp thì bị ngắt lời:

- Thôi được rồi, tôi và cô mau đi tìm, bà ấy mà biết thì coi như xong!

- Bà nào hả thầy? - Tò mò - Bà nào vậy ạ? Hay là... hihi... thầy nói em nghe đi! - Đá lông nheo gạ gẫm, miệng cười gian.

- Cô! - Ông nén hơi cố bình tĩnh, quay lưng lại giơ lên rồi hạ xuống hai bàn tay, liên hồi để khỏi bùng phát cơn giận, sau đó đon đả tươi vui, ánh mắt thiện chí - Tháng này cô bị trừ lương.

---------------------- Ở nơi nào đó trong Dream's High School -------------------------------

Có một con người cầm cây lau nhà, ánh mắt đau khổ đứng lên rồi lại ngồi xuống, mặt nghệt nghiêng sang một bên, lâu lâu lại chu mỏ thở dài thườn thượt. Cây lau đưa qua, đưa lại, đưa lên, đưa xuống, đưa lung tung... trên hành lang có tường phía ngoài toàn kính. Lau kiểu này có nước mười ngày mới xong hết... tầng một, thầy tính chưa chuẩn rồi! Mà với tốc độ gãi ngứa, nó chắc mất khoảng trên dưới một tháng gì đó.

- Cô ta đang làm gì vậy? Trông buồn cười quá? - Một nữ sinh đi với nhóm bạn nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên, soi xét và cuối cùng là chế giễu.

- Chắc tạp vụ mới!

- Ừ! - Cả bọn vừa đi vừa đùa giỡn tiếp, không quên ném cho nó ánh mắt thương hại.

"Tôi đây chỉ là bất đắc dĩ, nếu... nếu... nếu các cô mà... mà gì nhỉ? Thôi mặc kệ" - Điên cuồng lau, vài người khác đi qua thấy cảnh đó cũng không nhịn được cười. (Mất hình tượng quá -_-)

----------------------------- Nơi nao nao ----------------------

- Tìm thấy chưa? - Lo lắng, ông hỏi cô giáo - Đi đâu được trời?

- Có nhiều chỗ để đi lắm ạ! - Rất tỉnh - Hơ, em xin lỗi! - Cô cúi mặt sau khi lỡ phát biểu linh tinh.

- Thông báo cho toàn trường đi.

- Sao ạ? Có cần thiết phải như thế không ạ?

- Cô còn chần chừ, cần lắm đấy hiểu chửa? - Ông nổi đóa.

- Dạ vâng! - Cô cười trừ, vẫy vẫy ngón tay tạm biệt rồi tức tốc phi thẳng.

---------------------- Ở nơi nào đó trong Dream's High School -------------------------------

- Nhìn cô ta kìa!

- Trời ạ, tức cười quá, sao mà nhà trường lại tuyển tạp vụ như vậy chứ? Cậu xem, lau ba mươi phút được gần ba mét kính. Tớ phục, haha.

Học sinh tự nhiên bu đen bu đen đỏ quanh nó chiêm ngưỡng như sinh vật lạ.

"Các người... quá quắt! Ra trường học là như vậy sao? T^T"

Trong mấy chục "người tham quan" ấy, có ai đó đi qua rồi khẽ nán lại, nghiêng đầu nhìn nó từ phía sau lưng bằng ánh mắt kiểu như "Cái quái gì vậy?" rồi nhếch mép, chỉnh lại ear phone, đút tay vào túi và... đi thẳng.

Chợt.

- Yêu cầu học sinh Triệu Tiểu Du lên phòng hiệu trưởng, yêu cầu...

Mọi người có vẻ rất chú ý vì thường chuyện phải quan trọng lắm mới được thông báo kiểu này, rồi họ chợt đổ dồn ánh mắt về phía nó

- Hic, sao giờ các người mới tìm tôi! - Nó ngồi phịch xuống sàn, đá cái cây lau, mặt méo xệch T^T.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.