Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 5




Cuối cùng cũng lên được, nó như người mất hồn, mặt mũi bơ phờ phạc, tay còn để trên ngực thở hắt không ra hơi. Nó mò mò ngồi đại vào một ghế ở hàng bên phải, lo lắng vì dù sao cũng là lần đầu đi xe buýt (trước giờ ít ra khỏi nhà, lúc nào cũng có tài xế, mặt mũi toàn trùm kín mít như A-rập). Vậy mà mới hôm trước nó đi taxi, hôm nay lại buýt (mặc dầu chưa rõ mô tê đường lối). Siêu thật!

Nhìn ngó một hồi trong xe, hình ảnh cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của nó, ở hàng ghế phía bên trái, một... cái gì đó... Tiểu Du lén ngó.

- Lịch... Kỳ... Phong - Nó lẩm nhẩm đọc được cái bảng tên.

Nghe tên thôi cũng đủ biết độ ngầu (ủa tác giả quên nói, là con trai). Tóc nâu hơi rối nhưng trông mềm, khá mượt phủ ngang đôi lông mày mảnh dài. Sống mũi cao, thẳng. Mặt thon. Môi đỏ. Hàng mi cong. Nhất là làn da trắng và mịn chắc hơn cả con gái. Tựa người vào ghế mắt nhắm hờ. Gương mặt nhìn nghiêng trông hoàn mỹ, đầy cuốn hút. Đeo ear phone màu tối, trông càng kool!

Có chút tò mò, vô cớ, nó cứ nhìn chăm chú. Nhìn lén người ta được khoảng năm phút, Tiểu Du thấy mắt khẽ chớp, rồi mở hẳn, bất chợt quay sang phía nó. Gương mặt nhìn từ trực diện vô cùng hoàn hảo nhưng ánh mắt lạnh như băng, vô cảm, không chút khó chịu cũng chẳng phản kháng. Tiểu Du cúi mặt xuống, con người đó cũng chỉ khẽ quay đầu sang phía bên trái, tựa vào cửa sổ, tay trượt trên màn hình điện thoại, có lẽ là ngủ tiếp!

Nó nhún vai, thở phào ra một hơi dài nhẹ nhõm, kéo nhẹ cửa kính, gió sớm lùa vào, phả mát rượi.

Xe chạy được khoảng thêm mười phút, đến cái nơi nào nào lạ hoắc rồi dừng lại, không phải ở cổng trường mà chỉ là một trạm xe buýt gần trường.

Người kia đứng dậy, khoác chéo balo bước xuống, Tiểu Du chớp chớp mắt, khó xử rồi cũng dậy theo.

- Chà, cao thật! - Nó thầm nghĩ.

Nhưng cái đó không quan trọng, đây mới là vấn đề lớn "Phải đi đường nào mới tới trường học?", có lẽ gần nên GPS không hướng dẫn gì thêm. Đang định quay lại hỏi bác tài thì chỉ thấy một làn khói mờ ảo ở lại. Tiểu Du ho sặc sụa!

Đánh liều, nó đi theo anh chàng lúc nãy vậy!

- Dù gì thì đồng phục cũng giống nhau mà! - Suy nghĩ đơn giản.

Cũng chẳng mất nhiều thời gian, hiện tại đây Tiểu Du đang đứng trước Dream's High School (Ngôi trường của ước mơ). Nếu không quan sát tận mắt, nó thực chẳng thể nào tưởng tượng ra tầm vóc nơi này, quá sang trọng, quá tráng lệ. Nhìn một lần khó mà thu hết trong tầm mắt. Nó vừa đi vừa nhìn như người từ thế giới khác đến, mắt mở to chữ O, miệng chữ A kinh ngạc!

Hiện tại nó chẳng biết phải đi đến đâu, có vài người trông thấy sự hiện diện ngơ ngốc của nó cũng chỉ nhìn qua rồi lại vui vẻ trò chuyện với người xung quanh hoặc họa chăng là chạy vèo vèo vội vàng đến tòa nhà nào đó. Vài cô nàng đỏng đảnh dáng tiểu thư không ngại đi chẳng nhường bước, đụng nó mấy lần nhưng lườm lườm đắc ý bỏ qua. Trường học là vậy sao?

Chẳng biết phải đi đâu, nhỡ lạc thì khốn, nó chợt nhìn thấy người lúc nãy trên xe buýt, dáng cao cao, balo khoác chéo, tay xỏ túi quần, tai đeo ear phone, tóc mái xõa ngang, điển tai nhưng cứ lạnh lùng sao ấy. Đang bước đi giữa khoảng sân rộng. Nó định chạy với theo nhưng lại bị xô đẩy bởi vài người nào đó đi vội lại từ phía sau, huých bên này, đụng bên kia, Tiểu Du ngạc nhiên nhìn tới lui nhưng chỉ nhận được vài cái nhìn khó chịu như thể nó đâm sầm vào họ. Tìm kiếm con người lúc nãy (kể từ lúc nhìn thấy chưa được 30 phút), một cảnh tượng gì đó náo loạn ở phía trước, nó nhướn mày chớp chớp mắt, vẫn ngạc nhiên. Rất nhiều nữ sinh, có cả mấy cô tiểu thư đỏng đảnh lúc nãy, đang bu đen bu đỏ vào gì đó vô định như là kiến bu vào lọ mật. Ra là... nó chợt thấy họ dần rẽ ra, người đó (chàng trai 30 phút) cúi mặt, bước lẹ, đôi môi nhếch lên khó chịu (tuy vậy vẫn quyến rũ - AP).

AP: Đang cảm thấy... vì có vẻ bị bơ, ai FB tớ nhá, online 1/ tháng ^^.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.