Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 11: Số nó thế!




Hai tiết đầu trôi qua dài đằng đẵng như hàng mấy thế kỉ, bàn trên, Dương Phàm đã gục đầu ngủ ngon lành tự lúc nào, còn Hiểu Lâm... cậu ấy dùng bàn tay che vệt nắng chiếu vào mặt Dương Phàm. Tiểu Du ngồi phía sau chứng kiến cảnh này... mà lòng xúc động nghẹn ngào như vừa xem xong một bộ phim Hàn Quốc vừa lãng mạn lại vừa sướt mướt. "Hiểu Lâm tốt như vậy liệu Dương Phàm có biết không nhỉ?" - Rất rảnh rỗi đi lo chuyện người ta, còn chau mày suy nghĩ hộ...

Nhìn lên bảng, hàng dài đằng đẵng mấy chục mấy trăm con số, rồi công thức lại cộng thêm lời cô giáo giảng thực đúng là một khung cảnh diễm lệ man mác lòng người và dễ ngủ, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu đi học, sức mấy cũng phải căng mắt ra để ghi nhớ, còn phải chép bài vào vở.

Nói đi cũng phải nói lại, nó ngước lên phía trước, mặt Dương Phàm không hiểu sao có mấy vệt mực lem nhem, lông mày tô đậm, môi bị bôi son quá trớn cảm tưởng như vừa rộng vừa to... túm lại trông cô ấy rất giống yêu quái! Còn Hiểu Lâm, ngồi cười khúc khích một hồi thì cũng lăn ra ngủ nốt. Chung quy Tiểu Du hiểu được chừng này: Lớp học là địa điểm có điều kiện tự nhiên thuận lợi cho việc chợp mắt nghỉ ngơi!

Gió hiu hiu, cô giảng đều đều, mắt liu riu...

Thêm một tiết, hai tiết, ba tiết... "Reeng Reeng!!!"

Như phản xạ có điều kiện, mười mấy cái đầu im lìm lập tức ngóc dậy, mặt ai nấy tươi tỉnh hẳn, rồi tiếng bước chân, tiếng cười đùa loạn xạ. Thấy mọi người vội vàng ra về, nó cũng hớn hở thu dọn đồ đạc sách vở, hồi trước đi học thì háo hức, giờ đặt chân đến mới biết là khá mệt mỏi, lại còn vô cùng buồn ngủ.

- Này Tiểu Du! - Giọng nói người nào đó vang lên.

- Gì thế? Ai vậy? - Nó ngước nhìn, quay qua quay lại - À! ^^ Dương Phàm!

- Tớ về trước đây, tạm biệt!... - Liếc sang - Nè Hiểu Lâm, nhanh lên coi!

- Biết rồi mà, từ từ đã chứ, rồi, về thôi. À quên, tạm biệt Tiểu Du.

- Bye bye! - Nó vẫy tay chào hai người, còn nghe vài tiếng nhí nhéo vang lại rồi nhỏ dần nhưng không ngớt từ phía xa hành lang.

Rảo bước nhanh trên đường về, điện thoại vẫn phải bật GPS, Tiểu Du không nhớ đường vì đơn giản nó mới chỉ đi qua đây có một lần vào sáng nay, lần đầu, lại là lần đầu, nhiều lúc nó thấy mình như rơi từ cái lỗ nào ở trên trời xuống đây không bằng luôn ý, chán thật!

Loanh quanh xíu chứ không mất thời gian như hồi sáng, đang đứng đợi xe buýt.

"Cầu mong có cái tuyến nào đó đi về nhà."

Chợt, hình ảnh anh chàng đeo ear phone hiện lên như một ngôi sao băng sượt qua bầu trời - đầu Tiểu Du.

- Đẹp là của người ta, đẹp chỉ để ngắm không ăn được, đẹp là... A! Xe buýt tới!!!

Nó vội vội vàng vàng chạy nhanh tới leo lên xe cho dù chưa biết tuyến này sẽ đi đâu, cùng lúc đó từ cửa thứ hai của xe.... là Lịch Phong, cậu ta bước xuống. Vẫn cái dáng vẻ bất cần đời, khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc nâu xõa ngang lông mày càng làm nổi bật nước da trắng, bờ môi hoàn hảo, cùng chiều cao đáng mơ ước, trông qua có vẻ là người rất kiêu ngạo.

Ài, số Tiểu Du đúng là cái số không được ngắm trai đẹp rồi!

Hiện tại, nó đang ngồi yên vị trưng bộ mặt ngu ngơ nhìn bác tài xế vì chưa biết phải hỏi như thế nào.

Trời bên ngoài nắng oi ả, dù có hàng cây trên vỉa hè nhưng cũng chẳng giúp ích gì hơn, nắng vẫn hoàn nắng, xe cộ qua lại nườm nượp càng làm không khí trở nên bức bối. Tiểu Du thấy mình thật may mắn khi kịp thời leo lên xe buýt.

- Cô đi đâu?

- Dạ? - Tiếng bác tài hỏi từ phía ghế lái làm nó giật mình - Dạ... cháu... cháu...

Gãi đầu, vẻ mặt lo lắng, mắt đảo quanh cố tìm câu trả lời. Cùng lúc đó, phía dưới vỉa hè phần cửa thứ hai của xe, Lịch Phong (dù sao cũng là con người, đẹp cũng là người) chịu không nổi cái tiết trời oi bức này, đưa bàn tay vuốt ngược phần tóc mái ra sau...

- Lịch Phong, là Lịch Phong OMG! - Một cô nàng đang ở gần đó thốt lên - Mấy bạn ơi, nhìn... nhìn mau!

- Đâu???

- Lịch Soái! Aaaa! - Long lanh.

Thế là cả đám mấy cô nàng "nồng hậu" kéo nhau chạy vội về phía cậu ta. Từ xa, cặp lông mày nhíu lại vẻ khó chịu, khuôn mặt "chàng" hơi biến sắc.

- Cô à tuyến này không đi về phố K đâu, nếu muốn phải đợi tuyến sau lận.

Sau một hồi đối thoại, ra là xe buýt đi về hướng ngược lại nhà dì Lan, theo lời bác tài chắc phải tầm mười phút nữa mới có xe tiếp, Tiểu Du đành phải leo xuống đợi thôi, nó chu mỏ thở dài trông tội tội, mặt ỉu xìu.

"Tập đoàn" kia nhanh chóng bao vây Lịch Phong, phương án duy nhất của cậu ta trước khi "quân địch" kịp đến là nhanh chóng leo lên xe buýt, tuy vậy bộ dạng bây giờ khá là bình thản, không lộ ra chút lo lắng nào.

Tiểu Du bước xuống, lại khuyến mãi thêm cái thở dài thườn thượt nhưng đám người kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của nó, quay sang, chạy tới vì tò mò rốt cục là bị người ta đẩy tới đẩy lui đến bèo nhèo người, chưa kịp ngước mặt lên nhìn xem có gì ở trển mà mấy người này háo hức thế thì xe buýt đã chạy mất...

Đã nói, Tiểu Du không có phúc ngắm trai đẹp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.