Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 1: Khi đốm lửa tàn bùng cháy




- Sinh ra trong một gia đình giàu có ư? Đương nhiên là ai cũng muốn nhưng ngoại trừ tôi! Còn ba, ba coi tôi là gì vậy? Là con cờ cho mấy thứ toan tính của ba à?

- Mày!!! - Giọng người đàn ông gằn lại - Cút ngay, tao không có thứ con như mày!

- Tôi cũng không muốn ở nơi này nữa đâu. Tôi sẽ đi cho ba vừa lòng. À! Còn chuyện hôn ước gì đó, mong ba hủy bỏ giúp tôi, nếu không thì cứ đến nhận xác tôi đi là vừa. - Nó nói vọng lại rồi bước ra đóng cửa cái "rầm".

Người giúp việc già lo lắng hỏi:

- Tiểu thư! Cô lại cãi nhau với ông chủ sao?

- Đó là chuyện của con bà đừng quan tâm. - tỏ ra lạnh lùng.

Nói rồi nó bước về phòng, vào trong chốt cửa lại, úp mặt xuống giường khóc huhu. Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mạnh mẽ, ngang tàng lúc nãy. Ba nó đâu biết rằng, nó cũng như bao đứa con gái khác, cũng mềm mỏng yếu đuối. Nó còn quá trẻ. Nó luôn tỏ ra là kẻ mạnh trước mặt ông, vì đơn giản nó ghét ông!

(Triệu Tiểu Du. Năm nay 16 tuổi. Là tiểu thư độc nhất của gia tộc họ Triệu, một gia tộc giàu có, quyền lực trên thương trường và thâu tóm cả về mặt chính trị. Ba nó là chủ tịch tập đoàn Thiên Hạo - Triệu Tuấn. Tham vọng, tàn nhẫn, bất chấp nhưng thực chất ông rất thương con.)

Khóc đã. Nó lôi chiếc vali to tướng dưới gầm giường ra, vì biết sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị sẵn. Mở tủ, nó gom tất cả quần áo cho vào vali, nhiều quá nên mãi mới kéo được khóa lại. Tiểu Du mặc chiếc áo màu đen có mũ trùm đầu. Đeo cặp kính đen che gần hết khuôn mặt. Nó tự dưng bật cười.

- Con gái ai lại đi thích màu đen chứ!

Tâm hồn nó trong sáng nhưng nó lại cực kì thích mấy màu tối, điển hình là màu đen. Hay đây là khoản nó thừa kế từ ba, một phần lạnh lùng, u tối?

Kéo chiếc vali lạch cạch xuống cầu thang, nó chào tạm biệt người giúp việc già, người nó coi như là bà vậy.

- Triệu Tiểu Du đã bỏ nhà ra đi, đi tìm tự do cho mình! - Nó tuyên bố thầm như thế.

Gọi là bỏ nhà đi nhưng nơi có thể đến chỉ có một, nhà dì nó!

Tiểu Du vẫy chiếc taxi:

- Cho tôi đến số 15 phố K (cái địa chỉ duy nhất thuộc trừ địa chỉ nhà)

Tuy thế đến giờ nó vẫn không hiểu K là gì? Tại sao không phải gì khác mà là K?

- Thưa ông, tiểu thư đi rồi ạ! - Là người giúp việc già lúc nãy.

Ông phẩy tay ra hiệu bà ra ngoài, bà cúi chào, kính cẩn khép cửa.

Ông rời khỏi bàn làm việc, đến đứng cạnh bức tường bằng kính trong suốt. Thở dài nhìn vào bức di ảnh người vợ. Mẹ Tiểu Du mất khi nó lên 6 tuổi, do một tai nạn giao thông. Lúc người ta đưa mẹ nó vào viện cấp cứu, bà đã mất quá nhiều máu, cần truyền máu gấp nhưng nhóm máu của bà bệnh viện đã hết. Người nhà thông báo cho ông, lúc đó ông đang có một cuộc họp quan trọng ở công ty.

Việc nghe điện thoại đối với một chủ tịch trong đại hội cổ đông thực sự rất khó chấp nhận. Thái độ khó chịu của mọi người, ông cúp máy, khóa luôn nguồn.

Ông và bà có cùng nhóm máu O nên nếu ông đến, bà có lẽ đã sống. Sau cuộc họp ông hay tin nhưng tất cả đã muộn. Tiểu Du nhìn ông đầy oán trách, trách sao ông không đến, mười năm qua nó ôm nỗi hận với ông không lúc nào nguôi.

Ngồi taxi mất một tiếng thì đến nhà dì. Lúc bấm chuông, bàn tay nó run run, nó nhớ dì nhiều lắm!

End

FB tác giả: Anh Pha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.