Là Gã - Hỉ Hà Sơn

Chương 49: Kết quả (cuối)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Tầm không đến hiện trường bắt giữ, cô muốn cho Đào Phong và Triệu Hâm nghĩ mình đã chết.

Việc tìm người bảo lãnh để mẹ cô chờ xét xử đã được chấp thuận, luật sư của nhà họ Tiền đưa cô đi nộp tiền bảo lãnh rồi sau đó cô có thể đón mẹ về.

Khi gặp lại mẹ, Lý Ngọc Quế gầy đi rất nhiều, trông già đi hẳn. Thứ đầu tiên đập vào mắt Lý Tầm là mái tóc bạc của mẹ.

Khi hai người gặp mặt, trước hết Lý Ngọc Quế nhìn thấy là vết thương băng bó trên đùi cũng như vết bầm tím trên cổ của Lý Tầm.

Bà nói: “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”

Lý Tầm nghẹn ngào, cô ôm lấy cánh tay của mẹ, lúc thốt lên hãy còn khàn giọng: “Kế hoạch dự tính ban đầu có thể thành công hơn nhưng con không ngờ tới có cá sấu, ai mà nghĩ ở đó lại có cá sấu chứ.”

Lý Ngọc Quế nắm tay Lý Tầm, tay bà đã run rẩy từ lâu, nghe lời con gái nói xong một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Đáng lẽ phải đi xem trước.”

Hai người quay về, Lý Tầm đưa mẹ đến đồn cảnh sát nhận lại con.

Cả hai đều biết mình phải làm gì nhưng nó giống như một chủ đề cấm ky, không cách gì thốt lên.

- --

Trong đảo bếp có năm đứa trẻ, việc lấy chúng ra không hề dễ dàng, không chỉ về mặt kỹ thuật mà còn về mặt tâm lý.

Nếu nói con người cảm thấy đồng cảm với cái chết của đồng loại vậy con người sẽ càng khó chấp nhận khi nhìn thấy cái chết của trẻ con.

(P1)

Giữa chừng phải dừng lại nhiều lần.

Mãi đến khi trời tối họ mới hoàn thành việc phá dỡ đảo bếp kiểu Tây này. Nhưng chỉ có năm đứa trẻ...

Trương Minh Thải quan sát từng tấc từng tấc, cuối cùng thốt lên: “Không có con tôi...”

Bà ấy quay người đi tìm Triệu Hâm: “Con tôi đâu?”

Triệu Hâm không nói một lời từ đầu đến cuối, gã đứng một bên nhìn mọi thứ như thể đang xem một việc không dính dáng đến mình, dù bị ép hỏi bực này gã vẫn chưa hề thốt lên một lời.

Triệu Tĩnh Chính đã chết lặng.

Những đứa trẻ được đặt ngay ngắn trong phòng khách, đây là nhà anh ta, anh ta lớn lên nơi này, nhưng chính trong nhà anh ta lại có nhiều đứa trẻ như vậy.

Nghe họ nói, anh ta lên tiếng: “Ba tôi... lúc làm đảo bếp còn làm thêm hai cái tủ đầu giường.”

Tủ đầu giường của anh ta không phải dạng tủ có thể kéo ra được như những nhà khác mà là một chiếc tủ dài hình hộp chữ nhật, dùng để đặt ly nước và sách.

Mọi người lại vội vã đến phòng ngủ, tìm thấy hai chiếc tủ đầu giường.

Khi Lý Ngọc Quế đến đã là sáng hôm sau, chưa có một ai ngủ, bọn trẻ được giải cứu khỏi không gian chật hẹp, được đặt trong phòng khách.

Có những người gan dạ muốn lẻn vào chụp ảnh, trèo qua từ cửa sổ bên cạnh, muốn có một tin lớn, khốn nỗi khi đã vào trong thì lại lập tức chạy ra ngoài.

Lý Ngọc Quế va trúng đối phương, lúc nhóm bà đi vào mọi thứ trong phòng đều bị bao trùm trong một bầu không khí tuyệt vọng.

Lý Ngọc Quế vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra con gái mình. Đôi tay nhỏ bé của đứa trẻ che kín mắt.

Hồi trước mỗi độ buồn khóc con gái bà đều che mắt lại.

Lý Ngọc Quế đi tới từng bước, thật chất bà đã từng nghĩ mỗi lần tên sát nhân này chỉ giết một đứa trẻ; chưa kể chính pháp y còn nói ngón tay của đứa trẻ bị cắt khi còn sống, không giống với những vụ khác.

Có lẽ gã không giết con gái bà, có lẽ con gái bà còn sống. (P2)

Bây giờ cả thảy đều tan vỡ.

Triệu Hâm nhìn thấy cảnh này, cái người mãi bặt thinh bỗng dưng như tìm thấy cơ hội để lên tiếng vào giờ phút ấy: “Đây chính là con gái của cô...”

“Tôi nhớ rất rõ con bé là đứa ngoan ngoãn nhất, bảo không khóc là không khóc, bảo không nghịch là không nghịch, còn nói với tôi đừng móc mắt nó, sợ mẹ thấy sẽ khổ sở.”

Lý Ngọc Quế quay đầu lại nhìn người này, đã cách nhiều năm mà cứ như con gái đang đứng trước mặt bà.

“Đốt sống ngực của nó bị gãy, ban đầu tôi định đợi nó chết rồi mới đi nhưng đợi mãi mà nó vẫn chưa chết, ngón tay bị cắt mà nó vẫn chưa chết. Chiều hôm đó tôi còn có lớp nên đi về trước, đến ngày hôm sau khi tôi quay lại kiểm tra nó thì nó đã có bộ dáng như vậy rồi…”

Gã chưa nói hết câu, Lý Ngọc Quế đã lao tới.

Bà muốn giết gã! Bây giờ bà không cần phải kìm chế nữa, giết gã! Bà hối hận lúc ở trong hầm đáng lẽ bà phải giết gã, đạp nát xương ngực của gã, nhìn gã từ từ tắt thở!

Mọi người vội vàng kéo hai người ra, Tôn Ngưng vừa ôm Lý Ngọc Quế kéo về sau vừa dùng hết sức đá mạnh vào tên biến thái đó vài cú.

Nhóm cảnh sát sợ xảy ra chuyện gấp gáp áp giải người đi. Khi họ đi ra, đã có cơ man là người tụ tập bên ngoài.

Triệu Hâm đi qua đám đông.

Bất thình lình một hòn đá lớn cỡ nắm tay bay tới đập trúng đầu gã.

Quá đông người, không ai thấy ai đã ném.

Tại tích tắc này “luật không phạt nhiều người” đạt đến đỉnh điểm, không ít người bắt đầu chọi đồ đạc.

- --

Trên mạng, bắt đầu từ hôm qua, các từ khóa lục tục xuất hiện trên top tìm kiếm.

...Trường Trung học Bình Thành, giáo viên cấp ba, Triệu Hâm, đầu thai kiếp khác.

“Hóa ra lại là ông ta.”

“Tôi có một người bà dì Hai sống cùng khu với ông ta, nghe được một số tin nội bộ. Những đứa trẻ đó đều ở nhà ông ta, ai mà ngờ lại ở hết trong nhà ông ta!”

(P3)

“Trước đây tôi nghĩ mình sẽ không còn bị vụ án này làm cho sốc nữa, nhưng đến hôm nay, đây đúng là một con quỷ vượt quá giới hạn của con người.”

“Sáng nay khi bọn nhỏ được mang đi, người cả hai bên đều không đang tâm nhìn. Giả mà tụi nó còn sống âu bây giờ chắc đang lướt Weibo cùng với chúng ta.”

“Cam đoan án này chắc chắn phải tử hình, không thể thương lượng. Yêu cầu duy nhất của tôi là có thể để mỗi gia đình nạn nhân đâm tên này một nhát được không? Tôi không thể mường tượng được lúc họ nhận lại con mình đã đau đớn cỡ nào.”

“Hồi đó mỗi lần ông ta giết nạn nhân là một lần gửi ngón tay cho gia đình nạn nhân, khi ấy đã giết tinh thần họ một lần rồi, bây giờ lại thêm lần nữa. Có thể kết án tử hình nhiều lần không?”

“Tôi xin lỗi vì những suy nghĩ trước đây của mình, tôi cứ ngỡ sẽ có một công cuộc đảo ngược do chuyện luân hồi cũng như dư luận rổn rảng trước đó có người điều khiển trờ trờ. Bây giờ tôi xin lỗi vì những suy nghĩ của mình.”

Cũng có một số cư dân mạng chú ý đến vài thông tin bất thường.

“Có gì đó là lạ, tôi nghe nói có 7 đứa trẻ, con số này không khớp đâu. Tôi nhớ vụ án giết người hàng loạt này có 7 nạn nhân, bây giờ nhà tên này có 7 đứa, cộng thêm 1 đứa tìm thấy ở sân bóng rổ vậy là 8 nạn nhân rồi. Thế một nạn

nhân còn lại là ai?”

“Hãy chờ thông báo chính thức. Thật đau lòng, có lẽ họ nghĩ con mình chỉ bị bắt cóc, vẫn còn sống, kết quả lại nhận được thông báo này đây.”

Cũng có người không quên điều ban đầu.

“Thật thần kỳ, bây giờ có phải đã có bằng chứng thép cho chuyện luân hồi rồi không? Khi trước cô học sinh cấp ba đó đã nói hai điều trong bài đăng, một là xác chết hai là hung thủ, cả hai điều gần như không thể xảy ra vậy mà đúng hết. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được làm thế nào, chỉ có thể là nạn nhân đầu thai, nhớ lại hình dáng của hung thủ.”

“Đã chứng minh đanh thép chuyện chuyển thế đầu thai, sốc quá. Vụ án này hoàn toàn nhờ người chuyển thế nhớ rõ hung thủ.”

Lý Tầm nhìn những bình luận trên mạng, cô nghĩ nào có người chuyển thế nhớ kỹ hình hài hung thủ, có chăng có người sắn sàng từ bỏ cuộc sống bình thường, chấp nhận sống cả đời trong đau khổ chỉ để nhớ rõ giọng nói kẻ thủ ác.

Cô nghĩ sau một thời gian nữa mọi người sẽ biết được chân tướng.

Cô không chỉ nghiên cứu hành vi cá nhân mà còn nghiên cứu hành vi tập thể. Tất cả mọi người đều quan tâm đến vụ án này, không chỉ vì đây là một vụ án giết người liên hoàn mà hơn nữa chính là con người sẽ hợp thành một thể dưới tình huống ấy. Con người cảm thấy thương xót trước cái chết của đồng loại, có lẽ đó là lý do tại sao con người mới là con người.

Theo cô, Triệu Hâm không phải là người. (P4)

Một bên khác, Đào Phong vẫn muốn ngụy biện đôi câu mỗi tội cảnh sát đã cho hắn xem video.

Trong video, hắn siết chặt sợi dây, trực tiếp siết cổ Lý Tầm đến chết rồi ném cô xuống ao lớn.

Mọi thứ rõ rành, Đào Phong nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mình thì giật nảy mình lùi lại.

Tất nhiên video không chiếu phần sau khi Lý Tầm trồi lên khỏi ao lớn.

“Đây là điểm quan sát của một số người yêu chim, tình cờ ghi lại quá trình gây

án của cậu. Cậu còn gì muốn khai báo nữa?”

Đào Phong lập tức nghĩ đến án tử hình, chắc chắn bây giờ hắn sẽ bị tử hình. Hắn không muốn chết.

- --

Khi ở nhà mình Triệu Hâm không thốt lên lời nào, tuy nhiên gã đang suy nghĩ rốt cuộc những điều này đã xảy ra làm sao.

Gã không hiểu, Lý Tầm đến trường Trung học Bình Thành hoàn toàn là một sự trùng hợp, sau đó Lý Ngọc Quế đến trường, gặp gã và nhận ra gã.

Vào lúc đó họ đã bắt đầu lập mưu nhắm vào gã.

Gã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ toàn bộ sự việc.

Trước đây gã nghĩ chỉ mình bị hãm hại đâu ngờ Lý Tầm còn kéo cả Đào Phong vào, đến nỗi còn sắn sàng chết để kéo tất cả bọn gã xuống nước.

Hiện tại một câu hỏi lớn từng có trước đây đã có đáp án bày sắn trước mặt.

... Đám Lý Tầm muốn gì? Ví dù chỉ muốn tìm lại thi thể các nạn nhân mà gã ngậm tăm không nói thì họ không làm gì được.

Đâu ai ngờ Lý Tầm không chỉ muốn tìm lại thi thể các nạn nhân, không chỉ muốn đưa gã vào tròng, mà nó còn muốn đưa cả kẻ bắt chước là nhà họ Đào vào khám.

Triệu Hâm chỉ nhìn thấy một mặt, không cách gì hiểu được, còn giờ đã nhìn được mọi thứ rõ ràng.

Trong phòng thẩm vấn, gã không thốt một lời. Một lúc sau, hai cảnh sát khác bước vào.

Họ bày những bức ảnh của các nạn nhân ra trước mặt gã, chỉ vào một trong số đó và hỏi: “Đây là do ông làm à?”

(P5)

Mới đây Triệu Hâm đã nhìn thấy bức ảnh này, chính là đứa trẻ có cái thi thể được tìm thấy ở sân bóng rổ.

Gã cười: “Là tôi làm.”

Gã biết bây giờ chắc chắn mình sẽ bị tử hình không chạy nổi, đã như vậy không bằng để cho bọn họ ngột ngạt. Đoan chắc bọn họ muốn kết án tử hình cho kẻ bắt chước song gã lại không buồn làm theo ý họ.

“Là tôi làm, lúc đó nó ồn ào quá.”

“Tại sao không để cùng với các nạn nhân khác?”

“Lúc đó có việc bất thần nên không muốn mang về nhà, chưa kể nơi đó lại rất thích hợp để chôn xác.”

- --

Sau chót Quách Anh biết được tất cả mọi chuyện cần thiết, vừa kinh ngạc vừa khâm phục, nhưng cô ấy vẫn còn một thắc mắc.

“Lỡ như Triệu Hâm trực tiếp thừa nhận vụ án đó là do mình gây ra thì sao? Đối với gã mà nói, thêm một vụ án mạng không ảnh hưởng đến án tử hình, nếu có thể bị kết án tử hình nhiều lần thì càng tốt.”

Lý Tầm nói: “Còn có một Đào Phong.”

Cô đâu chọn người một cách tùy ý, bạn cùng phòng của Đào Phong là bạn học đại học của cô, là thực tập sinh của công ty nhà họ Tiền, trong một năm này chỉ cần ở cùng phòng với Đào Phong sau đó thỉnh thoảng cung cấp một số thông tin.

Gia đình họ Đào chú trọng con trai là điều có thể đoán được, nhóm Lý Tầm điều tra ra đối phương đã chi nhiều tiền cùng cực để làm thụ tinh nhân tạo vì họ tìm thấy một kênh được lựa chọn giới tính.

Sự cố chấp này đối với con trai qua những việc lớn nhỏ trong cuộc sống cuối cùng sẽ trở thành một quan niệm khắc sâu trong tiềm thức của Đào Phong:

“Mọi người trong nhà đều phải nhường nhịn tôi hết thảy.”

Đã đến lúc để gia đình họ Đào phải trả giá thật đắt cho hành vi của mình.

- --

Gia đình họ Đào đã biết việc Đào Phong đã làm, họ tìm đến cảnh sát nhiều lần

muốn gặp Đào Phong nhưng toàn bị từ chối, theo quy định, trong thời gian này không được gặp người nhà.

(P6)

Gia đình họ Đào lo lắng chạy ngược chạy xuôi, họ quen biết với một số người làm truyền thông bèn tung tin lên mạng xã hội. Nào có nhắc gì tới con trai mình liên quan đến vụ giết người, thay vào đó chỉ nói cảnh sát vô cớ bắt giữ con trai họ mà không đưa ra lời giải thích.

Đào Phong không biết tình hình bên ngoài cũng không biết Lý Tầm còn sống, trong đầu hắn toàn là án tử hình.

Hắn nhớ lại những gì bạn cùng phòng đã nói trước đây, có một phạm nhân bị kết án tử hình, nhận án tử hình trong lần sơ thẩm, để rồi tới phúc thẩm đã khai báo về các vụ án khác, lập công, thoát khỏi án tử hình.

Nỗi sợ hãi cái chết lập tức chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, hắn bắt đầu tự thuyết phục bản thân.

...”Cha mẹ chắc chắn đồng ý.”

“Ngay từ đầu chính bọn họ làm chuyện sai trái.” Chưa được mấy ngày hắn đã tố cáo người thân mình.

Xác chết được tìm thấy ở sân bóng rổ không phải do kẻ giết người hàng loạt gây ra mà do gia đình bọn hắn bắt chước gây án.

Cả một nhà họ Đào bị bắt.

Nhiều cư dân mạng tưởng đâu họ bị bắt vì bày tỏ sự bất mãn với cảnh sát trên mạng.

Trong lúc nhất thời dư luận chuyển hướng theo phương hướng này.

Cảnh sát bối rối cùng cực, họ đâu hề biết chuyện trên mạng, thế là cấp tốc đưa ra thông báo giải thích toàn bộ sự việc.

Trong toàn bộ thông báo, cư dân mạng thấy được hai thông tin quan trọng. Bị cáo Đào (con trai của bị cáo Đào Thân) bị tình nghi mưu sát cháu Lý.

Bị cáo Đào Thân, bị cáo Đào Ngân (cha ruột của bị cáo Đào Thân), bị cáo Triệu

Lệ (vợ của bị cáo Đào Thân), bị cáo Chu (mẹ ruột của bị cáo Đào Thân) bị tình nghi mưu sát cháu Đào Miêu.

Não bộ của cư dân mạng như bị nổ tung trong vài giây, đây là chuyện gì vậy? Ai mưu sát ai? Sao cả gia đình đều bị tình nghi giết người?

Tất nhiên có người hiểu ra.

Bình luận được nhiều tương tác nhất đã giải thích:

“Dịch lại nhé: Có thể bản án năm đó là một vụ sao chép.” (P7)

“Tôi sẽ dịch rõ hơn: Họ không chỉ tự tay giết con mình đổ tội cho vụ án giết người hàng loạt mà còn cắt một ngón tay của đứa trẻ rồi gửi về nhà mình, thật khủng khiếp.”

Tức thì có người hỏi: “Không đúng, chuyện chuyển thế thì sao?” “Không phải người chuyển thế kia nói hung thủ là Triệu Hâm ư?”

“Mau vào xem! Bài đăng trên Zhihu đã được cập nhật, phủ nhận việc mình là người đầu thai sang kiếp khác, nói chuyện luân hồi là giả.”

“Rối quá, ai đó giải thích đi! Mình vừa mới thuộc lòng từ vựng cho kỳ thi nghiên cứu sinh, giờ không muốn động não nữa.”

“Đọc xong toàn bộ bài đăng đầu tui muốn nổ tung.”

“Để tôi tóm tắt lại: Bài đăng đó là do bạn của cô gái này nhờ cô ấy đăng, bạn của cô ấy quen biết chị gái của nạn nhân năm đó. Chị gái của nạn nhân đã tận mắt chứng kiến gia đình giết người và chôn xác nhưng sau đó chị gái của nạn nhân bị gia đình vứt đi, gặp được bạn của người đăng bài rồi nói cho người bạn này biết vụ việc, thành ra họ biết được nơi chôn xác. Còn việc biết Triệu Hâm là hung thủ là do nạn nhân mẹ con trong vụ án cuối cùng, người mẹ sống sót, nhớ được giọng nói của hung thủ và nhận ra hung thủ.”

“Kinh thế, bạn của chủ thớt đăng bài quá giỏi.”

- --

Lý Ngọc Quế bị đưa ra xét xử sớm nhất, luật sư biện hộ cho Lý Ngọc Quế theo

hướng có vấn đề về tâm thần. Sau khi mất con bà luôn tìm kiếm đứa con thông qua giọng nói của hung thủ; khi tìm thấy hung thủ lại phát hiện ra đó là giáo viên chủ nhiệm của đứa con nuôi, do tinh thần bất ổn nên đã làm chuyện sai trái.

Lý Ngọc Quế bị kết án một năm tù giam, cho hưởng án treo hai năm.

Triệu Hâm bị kết án tử hình, không phục nên có kháng cáo nhưng phiên tòa phúc thẩm vẫn giữ nguyên bản án.

Đào Phong cố ý giết người nhưng chưa thực hiện được, tuy nhiên có biểu hiện lập công, bị kết án 15 năm tù giam, không phục có kháng cáo nhưng phiên tòa phúc thẩm vẫn giữ nguyên bản án.

Ông bà nội của Miêu Miêu là những người trực tiếp ra tay, ông nội bị kết án tử hình, bà nội bị kết án tù chung thân, cha mẹ đều bị kết án tám năm tù giam.

Ba kẻ buôn người bị bắt, kẻ cầm đầu bị kết án tử hình, hai người còn lại đều bị kết án tù chung thân.

Sau khi bản án được tuyên bố, Lý Tầm đã cho hai chị em vào nơi an nghỉ cuối cùng, hai người nằm sát mộ con gái Lý Ngọc Quế.

(P8)

Ngày Triệu Hâm và ông nội của Miêu Miêu bị xử tử, Lý Tầm đi theo Lý Ngọc Quế đến nghĩa trang.

Lý Tầm ở nghĩa trang rất lâu.

Vào ngày này cô thật sự trưởng thành, hết thảy mọi chuyện như trở thành nghi thức trưởng thành của cô.

Lúc nhỏ cô luôn nghĩ người lớn và trẻ con là hai giống loài, hai giống loài kẻ thù của nhau.

Cô còn nhớ rõ nỗi ngạc nhiên và không hiểu vào khoảnh khắc phát hiện ra người lớn từng là trẻ con.

Mà bây giờ cô đã trở thành người lớn, cô cũng chấp nhận được việc mình đã là người lớn rồi.

Chuyện thứ nhất cô làm khi trưởng thành là báo thù cho bản thân thời thơ ấu, báo thù cho những người bạn không thể lớn lên.

Cô bé nho nhỏ ấy đã trưởng thành. Cô dấn bước về phía trước.

Đi qua từng tấm từng tấm bia mộ.

Cô vẫn tiếp tục bước về trước hệt như thuở nhỏ.

Có thể cô vẫn tiếp tục gặp ác mộng, hoặc có thể sẽ không bao giờ nữa.

Khi Lý Tầm đi xuống, bên tai cô như nghe thấy tiếng nói của trẻ con. Cô quay đầu lại, những tấm bia mộ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, ánh nắng chực thấm qua bia mộ, thấm vào lòng đất.

Trong một khung cảnh rực rỡ, những linh hồn đau khổ đã trở lại dưới ánh mặt trời.

- --

Lời cuối sách

Vụ án giết người hàng loạt này được ghi nhận có bảy vụ, trong đó có một vụ là bắt chước gây án. Trong số những thi thể mà họ tìm thấy hiện tại có một thi thể còn nguyên vẹn mà nạn nhân này không nằm trong danh sách ghi nhận.

Cảnh sát đã tiến hành so sánh DNA, đứa trẻ này rất có thể được liệt vào danh sách trẻ em mất tích.

Nhưng kết quả trả về khiến họ bối rối. (P9)

“Vụ án này đã được báo cáo khi đó, mới đầu nghi ngờ đứa trẻ bị tên biến thái này bắt cóc vì hiện trường vụ mất tích là đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ, bảo mẫu dọa nạt đứa trẻ, song về sau không nhận được đồ gì cho nên gia đình vẫn khăng khăng đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc.”

Đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là:

“Họ đã tìm kiếm trong ba năm, một năm đó hên sao họ đã bắt giữ được một băng nhóm buôn người, và gia đình này đã tìm thấy con trai của mình.”

“Vội vàng như vậy? Họ có làm giám định DNA không?”

“Cho nên tôi mới thấy kỳ lạ, kết quả giám định DNA cho thấy đó chính là con của họ!”

Vậy đứa trẻ ở đây là ai? Chẳng lẽ lại là sinh đôi?

Cảnh sát đã thông báo cho gia đình, gia đình vừa đến nhìn thấy đứa trẻ đã khóc ngay.

“Bé cưng…”

“Tôi biết ngay đó không phải con trai của tôi! Tôi biết ngay mà!” Bà đã làm xét nghiệm DNA ba lần, đều là con ruột, bà luôn nghĩ đứa trẻ đã chịu khổ ở bên ngoài nên mới thay đổi ngoại hình, thay đổi tính cách.

“Mẹ đã đến, mẹ xin lỗi con.”

Vụ án này lại gây chấn động trên mạng.

Giờ ăn trưa, một cảnh sát hỏi: “Nhà bọn họ có chuyện gì thế?? Đứa trẻ ở đây thì tại sao xét nghiệm DNA lại ra con ruột?”

“Trung tâm giám định có vấn đề, một nhân viên của họ thấy thương cho những đứa trẻ không tìm thấy gia đình cũng như thương cho những bậc phụ huynh tìm được con nên đã làm giả kết quả xét nghiệm DNA cho họ.”

“Hầy, còn làm được như thế? Cặp cha mẹ này đáng thương quá, nuôi con suốt bao nhiêu năm mà không phải con ruột trong khi con ruột lại ở trong nhà tên thủ ác.”

“Đáng thương hơn cả là đứa con nuôi đó đã từng tự tử không thành cách đây hai năm, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

“Ôi, đứa con nuôi này cũng đáng thương ghê.”

“Không phải thế đâu, đứa con nuôi đó đã hại chết một học sinh trường Trung học Bình Thành.”

“Ôi trời, nói tới nói lui mọi chuyện đều do Triệu Hâm tạo nghiệp.”

Nếu gã không phạm tội, đứa trẻ này sẽ lớn lên trong gia đình của mình, có lẽ học sinh kia của trường Trung học Bình Thành sẽ không bị ép đến mức phải

chết. [HẾT]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.