Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 94: Những đứa bé này là con em




“Anh, chúng ta bị lạc mẹ rồi!”

Trên con đường nhộn nhịp người qua lại, có hai đứa nhỏ đang ngồi xổm bên cột đèn nhìn ngó khắp nơi. Có rất nhiều người lại gần nhưng đều bị điện giật, lúc đầu họ không biết nguyên nhân vì sao, nhưng rồi họ đoán ra hai đứa bé này thân phận không thấp nên có thiết bị phòng vệ cao cấp. Vì vậy, mặc dù có người muốn giúp đỡ chúng nhưng cũng không lại gần, kể cả những kẻ có ác ý cũng không dám lại gần. Nhiều người tuy không quan tâm nhưng nhìn hai đứa bé xinh xắn đáng yêu như thiên thần đều nhịn không được mà chụp ảnh đăng lên các mạng xã hội để cha mẹ chúng hay người quen chúng tìm kiếm.

“Ọc ọc ọc”

Tiếng bụng réo lên vì đói khiến những người xung quanh thương cảm hai đứa, họ không phải không muốn gọi cảnh sát nhưng khi lũ trẻ nhìn họ đều khiến họ không dám nhúc nhích chỉ vì đôi mắt chúng giống như đôi mắt của người chết. Một vài người tốt bụng nghĩ chúng có lẽ là bị tự kỷ trầm cảm nên họ đặt thức ăn ở bên cạnh. Dù vậy, hai đứa bé đều chỉ nhìn đồ ăn mà không đụng tới, trong mắt chúng còn là sự khinh bỉ. Họ cảm thấy tức giận, chỉ là hai đứa nhóc con vậy mà lại có thái độ không coi ai ra gì, bố mẹ chúng là ai, dạy ra những đứa nhỏ không lễ phép.

“Vân, nhịn một chút, chúng ta đứng ở đây, mẹ sẽ sớm tìm ra chúng ta, khi đó chúng ta sẽ có đồ ăn.”

Một đứa bé nắm tay em mình, ánh mắt vẫn nhìn dòng xe đang đi trên đường. Hai đứa bé chính là Thanh và Vân đi theo Nhi bỏ chạy khỏi khu nghiên cứu của Vương Thanh Vân ở dưới lòng biển. Không phải chúng không lễ phép mà vì bốn năm qua chúng chỉ có mỗi giao tiếp với bố mẹ chúng, người giúp việc trong nhà chúng là robot có hình dáng hoàn toàn giống con người, cho nên lúc này chúng không quan tâm những người xung quanh vì nghĩ họ là robot.

Thức ăn chúng không đụng tới không phải là vì chúng không thích ăn mà vì chúng được cha mẹ dạy dỗ không được nhận bất kỳ thứ kỳ lạ, chưa kể đồ ăn này toàn là đồ ăn nhanh có nhiều calo, chất béo tổng hợp, chất đường tổng hợp…

Hai đứa bé không hề biết rằng hình ảnh của chúng rất nhanh được phân tán khắp nơi trên thế giới, chúng rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người và lọt vào tầm nhìn của một người đàn ông.

Thiên lúc này đang gục mặt xuống bàn, anh trải qua vô số lần thay đổi trí thông minh GOW để truy tìm tung tích của Nhi mà không tìm ra được manh mối, mỗi lần tìm được chút manh mối thì lại bị quẫy nhiêu. Năm năm qua anh không ngừng nghỉ tìm kiếm nhưng giống như giọt nước giữa lòng đại dương, cô biến mất kỳ lạ. Năm năm trước, ba ngày sau khi mất tích, cô liên lạc với An mà không phải với anh nói rằng cô bình an, cô bảo mọi người không cần lo lắng cho cô, dặn dò mọi người rất nhiều thứ trừ anh.

Lúc đó, anh đã rất thắc mắc lý do vì sao cô làm vậy, nhưng anh không tìm ra được nguyên nhân biến mất của cô. Anh đã nghi ngờ tiến sĩ Vương, nhưng anh thật sự không hiểu lý do vì sao người đó làm vậy. Lo sợ cho an toàn của cô, ân hận vì sự tự phụ của bản thân mình. Một năm bị giam hãm trong thế giới trò chơi không bằng việc sống ngoài đời thực mà không thể tìm ra người mình yêu ở đâu.

Thiên vươn tay chạm tới cô gái có mái tóc ngắn tung bay trong gió trong bức ảnh ở trên bàn làm việc, nụ cười anh chua sót. Anh không thể bảo vệ cô. Thiên tính nhắm mắt và ngửa người ra ghế sau. Ngay khi đó, hình ảnh hai đứa bé hiện ra trên màn hình.

“Sao… sao. .. có thể?”

Thiên bật dậy nhìn chằm chằm vào màn hình. Hai đứa bé bốn năm tuổi có gương mặt của Nhi và Thanh Vân, làm sao có thể như vậy. Thiên vội vàng tìm kiếm vị trí của hai đứa bé, đoạn gọi một cuộc điện thoại:

“Chuẩn bị ngay cho tôi máy bay và đường bay tới Đông – ti – mo.”

Thiên không chờ người bên kia trả lời đã cụp máy. Hai đứa bé này chắc chắn có liên quan tới Nhi và tiến sĩ Vương, anh không muốn nghĩ tới chúng là con của hai người, nhưng nhìn vào tuổi tác thì trùng hợp với thời gian Nhi mất tích. Thiên lắc đầu, mọi việc phải tìm Nhi, cho dù thật sự là con của Nhi và kẻ đó thì sao chứ. Thiên đột ngột cảm thấy khó thở, anh ôm ngực thở dốc, chỉ nghĩ tới việc Nhi đã kết hôn với tiến sĩ Vương thôi mà anh đã cảm thấy khó chịu, nếu thật sự nhìn thấy cô ấy với người khác thì còn đau đớn thế nào.

Thiên đi dọc theo hành lang bước vào thang máy, anh nhấn chọn tầng cao nhất. Khi mở cánh cửa tầng cao nhất mở ra là tầng thượng tòa nhà. Lúc này một chiếc máy bay tư nhân đã có mặt ở trên sân thượng. Thiên bước lên máy bay, ổn định chỗ ngồi mới nói:

“Đi thôi”

Chiếc bay máy theo đường bay bay thẳng đến Đông – ti – mo. Thiên nghĩ ngợi một lúc gọi điện thoại cho Kyo.

“Kyo, liên hệ người của cậu bảo vệ hai đứa bé giống Nhi và Thanh Vân đi.”

Màn hình giả lập hiện lên, Kyo đang ôm hôn Sơn bị giật mình mà vội vàng che giấu người trong lòng. Khi nhận ra người nói là ai và cả nội dung câu nói thì lập tức phản ứng lại:

“Cậu nói cái gì?”

“Anh nói cái gì?”

Cả hai đồng thời kêu lên.

Thiên không nhiều lời cũng không nhìn hai kẻ ở trên màn hình mà chuyển hình ảnh hai đứa bé và cả địa điểm chúng đang đứng cho hai người.

“Mau cử người tới bảo vệ lũ trẻ.”

“À … á … ừ … được rồi.”

Kyo lập tức đứng lên và liên hệ với phía bên Đông – ti – mo. Sau đó quay lại nhìn người yêu đang mặc lại quần áo rồi vội vàng nhìn màn hình đã đen kịt.

“Thật tức chết. Lần nào cũng nhằm lúc người ta đang hạnh phúc mà phá đám. Cái đồ dục cầu bất mãn nên căm tức người hạnh phúc đây mà.”

Kyo hậm hực nhìn Sơn đang bước lại gần, lúc này trên khuôn mặt đã bớt đi dặm mây hồng, cậu nói:

“Có tin tức của Nhi sao?”

“Không phải, chỉ là có hai đứa bé giống Nhi và Thanh Vân, cho nên Sky nghi ngờ có liên quan tới Nhi.”

“Ừm”

Sơn vừa nghe Kyo nói vậy thì nhíu mày, cậu hiểu sự vội vàng của Thiên là như thế nào, năm năm qua không lúc nào không tìm kiếm tung tích của Nhi, nhưng hai đứa bé là sao, không lẽ là con của Nhi, không phải hai người đó rất yêu nhau sao, sao mới có vài năm mà Nhi đã có con. Sơn chìm trong suy nghĩ, Kyo nhìn thấy mà nổi nóng, nói thật, trước kia Sơn chỉ hay bám theo Nhi và Đông khiến anh rất khó khăn theo đuổi, nếu không phải một tên đi Đức học, một kẻ thì mất tích, có khi đến giờ anh vẫn không có cơ hội.

“Chúng ta tiếp tục đi.”

Kyo nóng mắt nhìn Sơn. Sơn nâng mi nhìn Kyo đang như con báo hăng sức, nói:

“Đi, chúng ta cũng tới chỗ hai đứa bé đấy.”

Nói rồi, Sơn gửi tin nhắn báo cho những người liên quan.

“A, đừng mà. Nếu em thích trẻ con vậy chúng ta cũng sinh vài đứa đi.”

Vừa nghe thấy Kyo nói vậy, Sơn ngẩng đầu, dừng tay trên màn phím điện thoại, nói:

“Anh sinh?”

Đã là người nằm dưới, lại bảo cậu sinh, nghĩ cũng đừng nghĩ. Kyo nhìn Sơn đang gắt gao nhìn mình thì cảm thấy trên trán có mồ hôi hột:

“Chúng ta có thể suy nghĩ về chuyện này.”

“Nếu anh không sinh thì đừng sinh nữa. Tôi sẽ không sinh.”

Sơn nói xong lại tiếp tục việc nhắn tin dang dở của mình, bỏ mặc Kyo đang ủ rủ ở một nơi.

Kyo nghe vậy thì đúng là cảm thấy buồn, anh cũng muốn có đứa bé kết tinh tình yêu của hai người. Nhìn An và Tử Lăng mà thèm thuồng bao năm nay. Nhưng anh biết Sơn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp bóng đá của mình, mấy năm qua hai người ở bên nhau cũng không có nhiều, chủ yếu là anh chủ động tới bên cậu. Anh biết Sơn sẽ không đồng ý việc phẫu thuật nuôi cấy phôi thai, nếu vậy thì anh có thể suy nghĩ bản thân mang thai cũng được, dù sao chỉ là tạo môi trường nuôi cấy thai nhi trong mười tháng thôi.

“Được, anh sinh!”

Sơn vừa nghe lời Kyo thì suýt chút nữa làm rơi điện thoại, cậu không nghe nhầm phải không? Kyo anh ta nói anh ta sẽ sinh con. Như để chứng minh Sơn không nghe nhầm, Kyo nói:

“Anh sẽ sinh con!”

Kyo nhìn mặt Sơn đang đần thối ra mà buồn cười, anh vươn tay nhéo má Sơn, lâu rồi mới nhìn thấy khuôn mặt kiểu ngây ngốc này của Sơn:

“Em muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được. Nhưng…” Kyo dừng lời nhìn sâu vào mắt Sơn. “Em phải đền bù cho anh đấy.”

Sơn lườm Kyo, cậu biết cái đền bù mà anh nói là gì, mỗi lần ở bên nhau là bị anh làm đến thiếu sống thiếu chết, giờ mà đền bù cho anh ta, khẳng định cả tuần lễ không xuống giường được. Nhưng cân nhắc giữa việc một tuần lễ không xuống được giường với để cái người trước mặt sinh con thì cậu nghiêng về cái thứ hai hơn. Dù sao cậu cũng không muốn vác cái bụng to đi rêu rao khắp nơi, cậu cũng không có cái mặt dày như Tử Lăng nhà anh An đâu. Suy nghĩ xong, Sơn khẳng khái gật đầu, đáp:

“Được”

Vừa nghe Sơn nói vậy, Kyo trong nháy mắt vô cùng sung sướng. Trước kia anh một đêm có thể làm không biết bao nhiêu lần, nhưng từ khi yêu Sơn, anh đã phải cấm dục hơn ba năm trời, đến khi Sơn cũng yêu anh thì cũng chỉ làm được có hai ba lần một đêm, chưa kể vì công việc mà cả hai không phải lúc nào cũng ở bên nhau. Bao nhiêu tích góp của từng đấy năm nếu được thỏa mãn thì dù bảo anh sinh năm, sáu đứa cũng đồng ý. Cùng lắm thì anh tìm người đẻ hộ, Sơn cũng đâu có biết. Kyo nghĩ đến việc một tháng mới có thể khiến Sơn xuống giường thì cả người đều hưng phấn, nơi nào đó lại có dấu hiệu bùng nổ.

Sơn nhìn Kyo và vật nào đó thì tái xanh mặt, tên này lúc nào cũng động đực được. Rõ ràng đều là nam giới, tại sao vật của cậu không hùng vĩ như vậy nhỉ.

“Đi thôi.”

Sơn mặc kệ kẻ nào đó đang sắp dục hỏa cháy lớn mà bước tới cửa. Nhưng Sơn chưa đi được mấy bước đã bị Kyo kéo lại ném lên giường, Kyo bá đạo gặm cắn môi Sơn, sau khi ném đủ còn dùng lưới liếm một vòng quanh môi Sơn, nói:

“Đi làm chính sự đã, chuyện của cô bạn Nhi đã có người khác lo.”

Nói rồi không để Sơn kịp phản ứng đã tiếp tục cúi đầu bá đạo hôn Sơn.

Bên này, sau hơn hai tiếng ngồi máy bay, cuối cùng Thiên cũng tới được chỗ hai đứa bé. Lúc này chúng vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh là người bảo vệ do Kyo phái tới. Thiên ngắm nhìn phiên bản nhỏ của Nhi mà sửng sốt, đây chính là khuôn mặt lúc còn nhỏ của Nhi, không sai đi một tẹo nào cả, điều này khiến anh đau đớn nhưng anh tự bảo phải tìm hiểu chuyện rõ ràng.

Thiên đi tới bên hai đứa bé và ngồi xổm trước mặt chúng. Hai đứa bé thấy người đến gần mình thì ngẩng đầu nhìn người đó. Khi nhìn thấy gương mặt của Thiên, cả hai đều thốt lên:

“Là kẻ xấu Sky.”

Thiên nghe vậy thì sững sỡ, anh không nghĩ bản thân mình đã gặp chúng khi nào, rõ ràng là lần đầu tiên, vậy mà chúng lại biết tên anh, mà còn lại là kẻ xấu chứ. Thiên cười khổ, vươn tay tính xoa đầu chúng nhưng lại bị hai đứa bé tránh thoát. Anh để tay lên đầu gối mình và hỏi chúng:

“Hai cháu là ai? Cha mẹ cháu đâu?”

Nhận được câu trả lời là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên, Thanh và Vân không những không trả lời mà cảnh giác nhìn Thiên.

Đúng lúc này, bên tai anh nghe thấy giọng nói thanh thúy đã rất lâu không nghe thấy:

“Hai đứa bé này là con của em!”

Mèo: Đừng hỏi vì sao tự dưng ngược hai nhân vật này như vậy, tâm trạng tôi không tốt, tôi giận cá chém thớt đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.