Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 87: Kích hoạt kỹ năng




Nhi và Thanh Vân bước chân chậm chạp và cẩn thận đi trên con đường ngổn ngang gạch đá và vết tích hoang vắng do thiên thạch tàn phá ngày tận thế. Qua từng đoạn nhỏ lại thấy những xác người, có xác thì cụt chân, cụt tay, máu chảy đầm đìa…ngay khi chỉ là ảo ảnh nhưng thật sự cũng khiến người khác rùng rợn, Nhi nhíu mày nhìn sang Thanh Vân vẫn một bộ dạng không sợ hãi.

“Có phải những chiến trường trước cũng có những hình ảnh này.”

“Đúng vậy.” Thanh Vân hơi nghiêng đầu nhìn Nhi.

“Cái này cũng quá thật đi, sao các quốc gia lại có thể không kiểm tra nội dung game chặt chẽ.” Nhi trong đầu nghĩ phải bảo Thiên thay đổi hình ảnh game.

“Ha ha, em là lần đầu chơi game online?” Là một câu hỏi nhưng lại là giọng khẳng định. Thanh Vân mắt nhìn phía trước mà nói. “Bây giờ game online đều có những hình ảnh như vậy, nó tạo cảm giác chân thật nhất cho người chơi.”

“…”

“Nhưng các game có cảnh máu me này đều là game giới hạn tuổi của người chơi, nếu không đủ 15 tuổi thì sẽ không được tham gia, có những cảnh chém giết còn giới hạn 18 tuổi cơ.” Một lúc không thấy Nhi nói tiếp, Thanh Vân tự giải thích. Bàn tay nắm chặt thêm tay của Nhi. “Chú ý đừng đụng vào các xác chết, chúng chưa chết đâu, sau 4 giờ nữa sẽ chuyển hóa thành tang thi cấp 1. Mà em đã biết rõ cấp độ của tang thi chưa?”

“…”

Lại là một trận trầm lặng để trả lời câu hỏi của Thanh Vân. Thanh Vân hơi nhếch môi. “Tang thi chia thành 9 cấp độ, trên cấp 9 sẽ là cấp S, tang thi cấp S là boss, có cơ thể nhiệt độ như con người, nếu em xem phim thì sẽ biết được rõ về các cấp độ của tang thi…”

“Em biết.” Lần này là cái gật đầu của Nhi, mấy hôm trước Sơn đưa rất nhiều truyện viết về mạt thế cho Nhi xem nên Nhi cũng biết ít nhiều về chiến trường này.

“Ừ”, Thanh Vân mỉm cười nhìn lại Nhi, trong mắt là sự hài lòng. “Em bao nhiêu tuổi? Ý anh là ngoài đời chứ không phải là trong game đâu?”

Nhi dừng lại, lúc này Nhi mới chú ý tới bàn tay hai người đang nắm, cô bé nhẹ nhàng kéo tay lại nhưng lại bị nắm chặt hơn. Nhi nhìn Thanh Vân. Thanh Vân cũng nhìn Nhi.

Lúc này, một ánh mắt đen ở trong không trung quét qua hình ảnh hai người và dừng lại ở vị trí hai người nắm tay.

“Anh có cảm thấy chúng ta đang bị theo dõi không?” Nhi hơi ngẩng đầu nhìn, nhưng khi nhìn lên thìđã không còn ánh mắt kia.

“Đâu có, chắc là thiết bị dõi theo của nhà sản xuất game đó.” Thanh Vân véo cằm suy nghĩ. Ánh mắt nhìn Nhi và nói: “Anh chỉ muốn biết thêm về em ở ngoài đời thôi, cái này cũng không quá đáng đúng không nào?”

“Có” Nhi lắc đầu. “Em không có thói quen cho người khác biết về mình ngoài game”

“À” Thanh Vân nhún vai. “Được rồi, anh sẽ tìm hiểu”

Nhi nhìn Thanh Vân, “Anh là dân công nghệ thông tin”.

“Có lẽ vậy” Thanh Vân mỉm cười. “Chúng ta sắp tới gần thành phố rồi, còn khoảng 15 phút nữa thôi,” Thanh Vân mở bản đồ và nói. “Chúng ta nên nhanh chân một chút.”

“Được” Nhi gật đầu và cúi đầu nhìn về phía trước, bước chân tiếp tục đi theo Thanh Vân.

Ngay khi Nhi cúi đầu nhìn về phía trước thì ánh mắt kia lại một lần nữa xuất hiện, lúc này ánh mắt đang dần biến từ đen sang màu vàng mắt mèo.

“Ha ha, nhìn cái mặt thộn của ông kia. Mới chỉ là nắm tay mà đã như vậy, nếu hai người đó ôm nhau thì thế nào nhỉ?” Kyo trong hình thái Tổng công – boss S cương thi đang ngả nghiêng bên chiếc ghế nhìn người đàn ông trang phục đen kín mít khắp người đang nhìn chằm chằm vào khoảng không như ánh mắt mèo nhìn hai người con trai đang nắm tay.

“Ngay sau khi bé con kích hoạt kỹ năng, tôi sẽ mang con bé đi. Việc còn lại giao cho cậu.” Thiên ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.

“Không phải tính ăn con bé đó luôn đấy chứ.” Kyo giương mắt nhìn Thiên, sau đó anh vươn tay chuyển kênh sang hướng khác. “Mặc kệ ông, tôi nhìn người yêu của tôi đây.”

Thiên nhìn màn hình chuyển sang hình ảnh một nhóm mười người đang bá vai bá cổ vui vẻ trên đường, người được bá vai bá cổ là một thanh niên thanh tú xinh đẹp, vây quanh cậu ta là ba chàng trai, họ vừa đi vừa nói cười. Thiên nghe thấy tiếng hừ lạnh trong không gian thì khẽ cười:

“Kẻ nào vừa mới thấy ai đó vui vẻ bên bạn bè thì cơn ghen nổi tam bành nhỉ?”

“…”

Thiên không nghe thấy câu trả lời của Kyo thì cũng không cười nữa, anh hiểu cái cảm giác muốn người kia chỉ nhìn mình, tình yêu của Kyo cũng rất bá đạo và đầy độc chiếm không thua kém anh. Thiên biết Kyo đến nay vẫn chưa tiến thêm bước nào tới gần cậu bé Sơn kia, Thiên vắt tay lên trán suy nghĩ, anh cảm thấy may mắn khi làm rõ được tình cảm của mình với Nhi. Nhưng anh cũng rất lo lắng cô bé vì ỷ lại anh quá lâu mà nhầm lẫn tình cảm của bản thân mình, nhìn Nhi vui cười bên những người khác khiến anh khó chịu, anh luôn phải cố gắng tỏ vẻ mình bình thường nhưng trong nội tâm thì đang gào thét sợ hãi kẻ đó sẽ cướp cô bé khỏi tay anh. Thiên nhếch môi cười, dù cho kẻ đó là ai, chỉ cần Nhi đã nói thích anh, cho dù cô bé tương lai có thay đổi nhận ra tình cảm đó không phải là tình yêu thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cô. Nếu bắt buộc phải phá hủy cô, giam cầm cô thì bản thân anh cũng sẽ làm, cô chỉ có thể là của anh.

Kyo đang nhìn chằm chằm vào Sơn trong hình thái Dụ thụ thì thấy không gian xung quanh mình có sự vặn vẹo, màu đen trong không khí tạo thành một áp lực đè lên cơ thể mình thì nhìn lại Thiên. Kyo trừng lớn mắt nhìn cơ thể Thiên đang tỏa ra một màu đen, màu đen này đang theo tốc độ ánh sáng cắn nuốt ánh sáng xung quanh khiến không gian dần chuyển màu xám và đen. Kyo đi tới gần Thiên, ánh mắt nhìn những dao động trong ánh mắt Thiên. Không cần nói anh cũng biết thằng bạn mình đang ghen tuông, lại nghĩ ra cách giam cầm cô gái nhỏ kia.

Kyo thở dài, Thiên không giống anh, anh có thể nghĩ nhiều điều trong đầu nhưng thực tế lại không thể làm gì cả .Nhưng Thiên thì khác, một khi cậu ta nghiêm túc, cậu ta sẽ bất chấp mọi chuyện để làm được việc đó.

Kyo nhớ tới vụ bác Thiên phát hiện Thiên hôn trộm Nhi lúc cô bé ngủ. Ngày đó tên ngốc này thấy Nhi đi chơi với mấy người bạn, lúc về con bé có nắm tay và hôn má tạm biệt người bạn mới quen đó, chuyện này cũng không có gì đáng nói nhưng lại khiến máu ghen của Thiên nổi lên. Lợi dụng lúc Nhi ngủ say mà hắn lén vào phòng cô bé. Tuy không nói rõ vụ đó nhưng chắc chắn tên này có ý định ngoài hôn còn làm trò gì đó mới khiến bác hắn nổi giận đuổi hắn khỏi Angles và đưa Nhi tới Russian học. Nghĩ tới lúc này hai người kia nắm tay, chỉ e lần này cô bé bị ăn không còn mẩu xương, cũng may là game ảo chứ đời thật thì không biết còn xảy ra truyện lớn như thế nào.

“Này, trở lại Trái đất đi.” Kyo ném mạnh một quả cầu lửa vào Thiên, Thiên vươn tay hút quả cầu lửa, quả cầu lửa biến mất và anh nhìn Kyo, trên mặt bình tĩnh khiến Kyo nuốt một ngụm khí. “Đừng nhìn tôi như tôi là kẻ thù của ông vậy?” Kyo nhún vai tránh sang một bên, tay thì mở hình ảnh con đường của Nhi và Thanh Vân. Lúc này hai người kia đã đến gần trung tâm và đang tìm kiếm hòn đá kích hoạt kỹ năng ở quảng trường trung tâm.

“Ông biết người tên Thanh Vân không?” Kyo nhìn Thanh Vân bình tĩnh mà hỏi.

“Không biết”. Thiên lười biếng nhìn hình ảnh Nhi đang cố gắng gạt tay Thanh Vân mà mỉm cười nhưng ngay sau đó lại nhíu mày vì tên kia còn giữ chặt hơn. “Ông biết thì nói đi, không cần câu giờ.”

“Ông là nhà quản lý mà sao lại không có chút bình tĩnh nào vậy?” Kyo đưa mặt lại gần mặt Thiên ngăn Thiên nhìn vào hình ảnh của hai người Nhi.

Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn Kyo, Kyo cười nhìn Thiên. “Tôi nói là được. Hắn ta là tiến sĩ Vương.”

Kyo vừa nói xong thì Thiên bật dậy khỏi ghế và rời khỏi không gian. Kyo nhìn thằng bạn vội vàng chạy đi mà cười, bàn tay chuyển hình ảnh về nhóm Sơn. “Hắn cũng đâu có thịt con bé đó ngay đâu mà vội vàng như vậy?”

….

Thiên rời khỏi không gian tiến nhập chiến trường Mạt thế. Anh nhìn Nhi đụng tay vào hòn đá kỹ năng mà mỉm cười. Lúc này đúng lúc Nhi xoay người nhìn về phía anh, cô cười với anh.

“Lại đây”. Thiên nói.

Nhi vừa mở mắt cảm nhận kỹ năng thay đổi của cơ thể thì cảm nhận không gian có sự vặn vẹo, cô xoay người nhìn lại thì thấy Thiên. Nhi mỉm cười nhìn Thiên. Sau đó Nhi nhìn lại Thanh Vân cũng đang chạm tay vào hòn đá kích hoạt chức năng, khi thấy Thanh Vân nhắm mắt thì Nhi biết người này không thể mở mắt ngay.

Vì vậy cô xoay người chạy gần tới Thiên. Thiên nở nụ cười rạng rỡ giang tay chờ đón Nhi.

“Em nhớ anh.” Nhi tựa đầu vào ngực Thiên và nói.

“Anh cũng nhớ em.” Thiên vừa cúi đầu hôn lên tóc Nhi vừa nói.

“Buông em ấy ra.”

Ngay khi cả hai đang tính nói chuyện thì nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Thanh Vân bên tai.

Thiên lạnh lùng nhìn Thanh Vân vừa kích hoạt thành công kỹ năng hủy diệt cương thi. Nhi cũng xoay người nhìn lại Thanh Vân, cô không hiểu người này vì sao lại tức giận như vậy. Nhi nhìn Thanh Vân rồi nhìn lại Thiên, Nhi cảm giác trong không khí có một sự trầm lặng kỳ lạ.

“Buông em ấy ra.” Thanh Vân lặp lại lời nói một lần nữa.

Thiên nhếch miệng cười nhìn Thanh Vân, anh đưa tay khẽ nâng cằm của Nhi lên. Nhi ngạc nhiên nhìn Thiên đang cúi đầu xuống, khuôn mặt của Thiên dần hiện rõ và cuối cùng là một nụ hôn trên môi Nhi. Nhi xấu hổ muốn thoát khỏi Thiên nhưng phía sau gáy đã bị Thiên giữ chặt. Dường như Thiên tức giận vì Nhi phản ứng nên anh cắn nhẹ lên môi và cạy miệng cô ra.

Nhi thở dài trong lòng, “sao anh Thiên giống như đang ghen thế này?”. Nhi nhắm mắt bỏ mặc phía đối diện còn có người đang nhìn mình và Thiên hôn nhau.

Thiên mỉm cười vì Nhi đã buông bỏ hành vi muốn thoát khỏi anh. Thiên mắt lạnh nhìn Thanh Vân đang hóa đá ở phía đối diện. Sau khi kết thúc nụ hôn, Thiên vừa vỗ vỗ lưng Nhi giúp cô hít thở không khí, vừa nhìn Thanh Vân đầy thách thức.

“Em muốn anh buông em ra?” Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với bàn tay đang di chuyển trên lưng khiến Nhi cảm thấy hôm nay Thiên thật sự rất lạ, cô chưa từng nhìn thấy anh như vậy, ‘hôm nay anh bị sao vậy chứ, sao lại cứ có cảm giác anh đang tức giận vậy?’

“Anh sẽ buông em ra?” Nhi vừa hít thở không khí vừa nhìn Thiên, trên má vẫn còn đỏ ửng.

“Không, sẽ không bao giờ.” Thiên vừa cười vừa vuốt ve lông mi của Nhi.

Nhi cười rộ nhìn Thiên. “Em cũng vậy.”

Thanh Vân nhìn hai người phía trước mà cảm thấy tức giận, người đàn ông phía trước mờ ảo khiến anh không biết người này là ai, nhưng nhìn sự thân mật của hai người thì cũng biết hai người này rất quen thuộc. Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu, rất giống với cảm giác khi anh thấy Hỗn Huyết ở bên cái người tên Child.

Ánh mắt của Thanh Vân trừng lớn khi màn sương xung quanh người đó biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.