“Chào mừng các bạn đến với câu lạc bộ yêu thích amine và manga Nhật Bản”
Một cô gái và một chàng trai trong bộ trang phục Kimono, chân đi guốc mộc mỉm cười cúi đầu chào đón các vị khách yêu thích nghệ thuật amine và manga của Nhật khi họ vừa bước chân vào cổng. Nhi, Đông, Sơn vừa bước vào cửa phòng trà cũng được chào đón nhiệt tình, hai bạn trẻ đưa mỗi người một tờ giới thiệu hoạt động của nhóm, những tác phẩm nổi tiếng đã được nhóm xuất bản.
“Ồ, mình tưởng lễ hội hoa anh đào, người ta mới mặc những trang phục này chứ.” Sơn vô cùng ngạc nhiên với phong cách đón tiếp của Câu lạc bộ, trong đầu Sơn nghĩ tới các bộ trang phục của các nhân vật sẽ được cosplay. “Ở lễ hội hoa anh đào hàng năm còn được cosplay các trang phục của các nhân vật chứ không chỉ mặc mỗi Kimono như vậy đâu”. Sơn nhìn sang Đông và Nhi giải thích.
“ Hi, xem ra bạn Sơn rất thích amine và manga Nhật nhỉ?” Nhi nhìn Sơn cười nói
“Không, mình không chỉ thích manga đâu, mình còn thích manhua, comic, … những truyện liên quan đến thể thao là sở trường của tớ đó. Có một thể loại mình cũng rất thích của Nhật đó, Nhi có biết là gì không?” Sơn làm một bộ bí mật sắp được tiết lộ.
“Mình không biết, vậy đó là gì?” Nhi cũng phối hợp với hành động người bạn giả bộ rất tò mò.
“Đó là một thể loại chỉ có những chàng trai có trái tim thuần khiết như mình mới yêu thích thôi. Đó là….. ứ, ứ…..” Sơn chưa kịp nói hết câu.
“Đừng nghe bạn ấy nói”. Đông lấy tay bịt miệng Sơn và cười nói với Nhi. Đoạn, Đông thì thầm tai Sơn: “Cấm nói linh tinh nữa, trái tim bạn mà thuần khiết ư, có là trái tim tội đồ thì có.”
“Mình chưa được nghe mà, sao lại ngăn bạn ấy vậy”. Nhi sốt sắng nói. Như nghĩ ra cái gì đó, Nhi nhìn Sơn đang chật vật không thể mở miệng nói: “ Không phải là shounen ai, boylove, girl love chứ?”. Đông hoàn toàn hóa ra khi nghe thấy những lời này của Nhi. Đông nhìn Nhi:
“Không phải chứ Nhi, bạn không phải mới bị Sơn hủ hóa và đã hoàn toàn hủ hóa đấy chứ”.
Nhi nhìn Đông đang tự biên tự diễn, cười cười: “Mình thấy có gì đâu mà sao phản ứng của bạn lại vậy?”….
Đúng lúc đó thì một người phụ nữ trung niên mặc trang phục Kimono bước vào phòng trà, bà ngồi ngay ngắn ở giữa gian phòng, hai tay đặt phía trước, cúi người trán đặt trên hai tay, giọng nói nhẹ nhàng song vang vọng khắp cả phòng trà:
“Xin chào tất cả các bạn trẻ, chào mừng các bạn đã có mặt ngày hôm nay. Tôi là chủ nhiệm của câu lạc bộ, các bạn có thể gọi tôi là Saya.”
“Ồ, một người phụ nữ xinh đẹp, bà ấy là người Nhật à.” Sơn gạt tay Đông khỏi miệng mình và nói.
“Bà ấy là người Việt Nam nhưng là người yêu thích nghệ thuật amine và manga của Nhật Bản. Bà ấy là người có nhiều bài viết và là người dịch rất nhiều tác phẩm kinh điển của Nhật sang tiếng Việt, có cả những tác phẩm mà các nhà xuất bản không xuất bản, không dịch đúng với nguyên tác. Bà ấy thật là một người tuyệt vời. Tôi iu amine Nhật Bản.” Một thanh niên trẻ giải thích với Sơn, câu cuối anh ta đưa tay lên miệng giả làm cái loa hét to, trên tay cậu ta là một quyển sách có nội dung smut và yaoi, ở ngoài bìa là hình ảnh hai chàng trai đang hôn môi với trang phục lộn xộn.
Đông đỏ mặt khi nhìn thấy hình ảnh hai chàng trai thật mật trên bìa sách. Nhi thì đang chú ý tới người phụ nữ trung niên xinh đẹp phía trước mà không chú ý tới bìa quyển sách.
“Xin chào, hoá ra anh là fan của thể loại yaio à, thật tuyệt, em cũng là fan của loại này đấy ạ.” Sơn bắt chuyện với người thanh niên. Cả hai xúm kể chuyện các tác phẩm yaoi. Lúc này Nhi mới chú ý tới hai người đang xum xuê bắt tay và bìa quyển sách.
“Sách về boylove”. Nhi tiến lại gần người thanh niên và chân thành nói “Anh cho em mượn đọc chút được không ạ? Em sẽ đọc nhanh và đưa trả anh.” Trước mắt người thanh niên là một cô nữ sinh xinh đẹp lại có chung sở thích, người thanh niên run run người như rất kích động. Đông hoàn toàn hóa đá trước việc Nhi mượn truyện có nội dung smut và yaoi rồi. Sơn cũng giật mình kéo tay Nhi: “ Nhi, truyện này mình chưa đủ tuổi để xem”.
“Vì sao?” Nhi tò mò nhìn Sơn, người thành niên và quyển sách, “chỉ là hai người hôn môi thôi có gì mà không đủ tuổi xem.”
“Khụ, Khụ, sách này có nhiều hình ảnh nhạy cảm không giành cho người dưới 18 tuổi. Xem sách khi không có ai thì được, chứ ở nơi đông người, bạn là con gái xem sách này sao được”. Sơn nói nhỏ với Nhi.
Nhi nhìn Sơn, rồi nhìn lại Đông vẫn đang hóa đá và cuối cùng là nhìn người thanh niên vẫn đang kích động nhìn mình, Nhi nói với Sơn: “ Lúc về cho tớ mượn đọc thêm mấy quyển khác nhé”.
“Không thành vấn đề”. Sơn gật đầu xác định. Nhi nhìn Sơn gật đầu bèn nói:
”Là thể loại giống như này nhé“. Tay Nhi chỉ vào bìa quyển sách của người thanh niên.
Sơn đưa mắt hết nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách lại nhìn ánh mắt đầy trông mong của Nhi. Sau đó, nắm tay Nhi kéo ra chỗ khác, đầu thì gật gù nói: “Cũng được, nhưng bạn mới đọc shounen ai cho nên mức độ phải tăng dần, mình đưa bạn vài bộ thanh thủy văn rồi sẽ tăng dần mức độ nên. Muốn làm một hủ văn hóa là phải hiểu ta hủ từ đâu“. Sơn quay đầu nhìn anh thanh niên hồi nãy, nói: “Chào anh, em đưa bạn em đi tham quan xung quanh ạ”. Nói rồi, Sơn kéo thêm Đông đi cùng.
Đông nhìn Nhi đang ngó nghiêng khắp nơi nói: “Mai mình đưa bạn một vài tác phẩm để bạn đọc”.
“Hả?” Nhi ngạc nhiên nhìn Đông “Đông cũng có sở thích đọc truyện hả? Cũng là thể loại này á.”
“Mình không đọc nhiều truyện Nhật lắm đâu, chỉ là mẹ mình cũng rất thích nên nhà mình cũng có một số tác phẩm, nhưng các tác phẩm đó cũng xuất bản lâu lắm rồi. Cũng có vài loại shounen ai.” Đông bất đắc dĩ nhìn Nhi nói.
Đông cảm thấy tinh thần lực của mình lại tăng lên một level, ai có thể ngờ được cô bạn nhỏ này khi mới tới ngơ ngơ như đứa trẻ, cái gì cũng không biết. Một thời gian tiếp xúc thì thấy khả năng nắm bắt thông tin cực tốt. Khi thấy Sơn đọc truyện tranh thì lúc đầu tò mò, bị Sơn đưa vài quyển thể loại shounen ai cũng không biết, rõ ràng là các nhân vật rất mập mờ nhưng không khó để biết đó là tình yêu giữa hai chàng trai. Lúc đó Đông thật khâm phục gia đình và hoàn cảnh giáo dục nên một người như vậy. Sâu hơn là tò mò về môi trường gia đình ấy tạo ra xung quanh Nhi. Nhìn Nhi như đứa trẻ hoàn toàn tách biệt với thế giới này vậy.
Ấy thế mà, giờ đây cô bạn ấy hoàn toàn bị thằng bạn hủ nam của mình bồi dưỡng bước vào con đường hủ nữ rồi. Không biết gia đình cô bạn Nhi biết được điều này là tốt hay là xấu nữa. Lúc trước dù ở Việt Nam hay ở Đức, ngoài thời gian học và tập luyện bóng, Đông ít khi nói chuyện với các bạn khác. Một trong nguyên nhân là Đông cũng có sở thích game online. Khi trở về nước, gặp được thằng bạn có chung sở thích, nói chuyện hợp gu nên Đông cũng nói chuyện nhiều hơn, khi thằng bạn nói nó là một hủ nam, Đông khá bất ngờ song vẫn không thể quen với việc thi thoảng thằng bạn nhét truyện cho mình với cái bản mặt tôi đang muốn hủ hóa ông giống tôi. Khi Nhi xuất hiện, thằng bạn tiếp tục sự nghiệp hủ hóa cho cô bạn này. Nhìn cái mặt sung sướng khi thành công trong sự nghiệp hủ hóa của Sơn mà Đông chỉ có thể cảm thán thế giới này thật vi diệu.
Vừa nghĩ tới đây, cậu nhìn khắp lượt phòng trà xuất hiện một người phục vụ đang đi tới gần mình, Đông liền tiếp đến và hỏi:
“Chị ơi, ở đây chỉ có phòng trà này là câu lạc bộ thôi ạ, có còn phòng nào nữa không ạ?”
“Không có đâu em à, bà Saya chỉ tổ chức các sự kiện, hội thảo ở đây thôi. Ngoài bà ấy và các bạn bà ấy không có các câu lạc bộ nào khác cả.” Nói rồi, người phục vụ đi.
“Em cảm ơn chị ạ”. Đông ngơ ngác một hồi rồi thở dài. “Vậy là không có ở đây rồi”.
“Bạn cần tìm ai à?” Nhi hỏi.
“Ừ”. Ánh mắt Đông đượm buồn.
“Hihi, đúng là nhìn mặt bạn người ta có thể biết bạn đang nghĩ gì đấy”. Nhi cười nói. “Vậy người bạn cần tìm là ai?”
“Mình không biết cô gái ấy là ai, tên gì”. Đông nhìn bao quát xung quanh một lượt rồi trả lời Nhi.
“Sao lại không biết người ta là ai thì tìm kiếm kiểu gì được.” Nhi tò mò muốn biết cô gái mà Đông đang một mực tìm kiếm.
“Mình mới gặp cô ấy từ chiều hôm qua, mình quên không xin số điện thoại và hỏi tên người đó”. Đông giải thích.
“Vậy ra đó là tình yêu sét đánh hả?” Nhi trêu ghẹo Đông
Khi nghe những lời Nhi nói, Đông đỏ mặt: “Cũng không hẳn, chỉ là mình thấy bị thu hút bởi người đó thôi.”
“Vậy, đặc điểm người đó thế nào?”. Nhi tiếp tục hỏi trong khi nhìn Sơn đang hướng một nhóm thảo luận gì đó, khi thấy Sơn quay lại với Đông và mình.
“Ừm, đó là một cô gái có mái tóc vàng để kiểu đầu của Thuỷ thủ mặt trăng đó, cô ta có khuôn mặt khá xinh nhưng rất ngốc”. Sơn lại gần cả hai và xen vào cuộc nói chuyện.
“Cô ấy không ngốc đâu”. Đông quắt mắt nhìn Sơn.
Sơn làm động tác thủ thế khi gặp cường đạo nói: “Sợ chưa kìa, chưa là người iu đã bênh ghê chưa kìa.”
“Mình tưởng bạn vẫn đang thảo luận về Gay chứ, sao lại ngó sang đây.” Đông vừa dứt lời thì rất nhiều ánh mắt đang thảo luận về thể loại Yaoi và Yuri dồn về phía mình. “Thôi chết, mình nói gì rồi, ở đây có nhiều bác hủ, không cẩn thận lại bị đánh hội đồng bằng ngôn ngữ thì khổ”. Đông ảo não sờ sờ mũi, ánh mắt nhìn mọi người với vẻ mặt xin lỗi.
“ Đông cũng đọc mấy quyển này đi, nội dung cực hay nhé.” Nói rồi Sơn nhét vào tay Đông rất nhiều manga nội dung Yaoi và Yuri. Đông cau mày nhìn sách rồi nhanh gọn để lại bàn bày truyện. Sau khi xong xuôi, Đông nói: “Mình về đi, ở đây không có người đó.:
“Hả, về à,” Sơn xác nhận nhìn Đông thật sự muốn về, bèn bỏ lại những tập manga về bàn bày truyện và bước theo sau.
Reng….reng….reng….Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động của Nhi vang lên.
“Mình xin lỗi, mình cần nghe điện thoại”. Nhi hướng hai người xin lỗi và bước ra hành lang phía bên ngoài phòng trà.
“Vậy, chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoài cửa nhé.: Đông hướng Nhi nói
“Đồng ý.” Nhi mỉm cười đáp và vội vàng bước nhanh ra cửa, sau đó bước vào WC để nghe điện thoại.
“Mình muốn vào WC” Sơn nói với Đông đang đứng ở cửa phòng trà.
“ Ừ. Mình cũng vào.” Đông gật đầu nói với Sơn.
“Ủa, ở phòng trà này chỉ có một cái WC thôi à, cửa không đóng, chắc là không có ai dùng ở trong nhỉ. Mình vào thôi”. Trước cửa phòng vệ sinh, Sơn nhìn ngó không thấy có cánh cửa thứ hai. Lúc này trong nhà vệ sinh vang tiếng nói của Nhi:
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi cho anh biết thông tin, những việc còn lại anh phải chủ động chứ, nếu hai bạn ấy không muốn vào đội bóng đá thì tôi cũng chịu thôi….Anh quá nóng lòng muốn chiến thắng. Đó chính là sai lầm của anh đó….” Cuộc nói chuyện của Nhi với một người khác đã khiến cho cả Đông và Sơn ngạc nhiên. “Tôi chỉ có thể giúp đỡ như vậy thôi, cả Đông và Sơn đều là những người rất có năng lực, họ là cầu thủ giỏi. Anh có chắc là đội hình hiện tại của đội bóng có thể bắt kịp nhịp độ của cả hai người không. Anh đã quá chú trọng đến nòng cốt là những anh lớp 12 mà quên đi rằng lớp 10 và lớp 11 có rất nhiều người nổi bật. Mà tôi thấy ở lớp 10 và lớp 11 có mấy cầu thủ đủ tầm với cả hai người đó đấy….”
“Nhi, bạn là người đã tiết lộ chuyện bọn mình từng tham gia đội bóng đá cho Tùng biết sao? Bạn thật ra có ý đồ gì?” Sơn đứng chặn đường cửa ra vào nhà vệ sinh, mắt nhìn chằm chằm như muốn biết rốt cuộc người bạn này là ai, nói. Trong lúc đó Đông vẫn không khỏi ngạc nhiên vì sao Nhi lại biết rõ về mình như vậy, chuyện của bản thân cậu đâu phải ai cũng biết nếu như mình không nói ra.
“Nếu cả hai đã nghe rồi thì mình không có gì giải thích. Đúng là mình là người đã nói cho thầy và anh ta biết về hai người đó.” Nhi nhìn Sơn và Đông bình tĩnh giải thích. “Hai người là những người có năng khiếu bóng đá, vậy mà lại nhấn chìm nó, thật đáng tiếc.”
“Bạn thật sự là ai, sao lại quan tâm tới cái trái bóng chết tiệt đó chứ.” Sơn tức giận nhìn Nhi, nói.
“Mình thật sự không có ý đồ gì cả. Mình chỉ cảm thấy đội bóng trường mình thật sự cần các bạn”. Nhi bình tĩnh nhìn thẳng Sơn nói.
“Bạn là một huấn luyện viên sao?” Đông hỏi như muốn xác nhận suy nghĩ của mình về Nhi
“Chỉ với vài lời mà bạn đã đoán ra. Đúng là thiên tài. Vậy bạn sẽ tham gia đội bóng dưới sự dẫn dắt của mình chứ.” Nhi cảm kích nhìn Đông.
“Bạn đã biết lý do mình từ bỏ bóng đá rồi mà.” Đông lắc đầu nói, giọng nói buồn bã.
“Mình không nghĩ bố mẹ bạn sẽ vui khi bạn từ bỏ bóng đá đâu.” Nhi nhìn vào đôi mắt Đông nói. “Hãy suy nghĩ rồi trả lời mình nhé. Mình nghĩ mình phải đi trước đây. Tạm biệt.” Nhi nói rồi bước qua chỗ Sơn và Đông.” Hãy suy nghĩ nhé hai bạn.”
Nhi đi rồi, cả Sơn và Đông cũng đi theo sau. Cả hai đón chuyến xe buýt về nhà.
..........