Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 33: Tử lăng




Vừa bước vào cửa phòng bếp, Nhi đã nghe thấy anh An nhà mình nghiến răng nghiến lợi quát người đối diện: “Ai cho phép cậu mới sáng sớm đã tới nhà tôi.”

”Chồng à, em ở nhà chồng là lẽ tự nhiên“. Giọng nói nịnh nót của một thanh niên. “Sau mọi chuyện chúng ta đã có với nhau mà anh nỡ bỏ lại em và con một mình sao?”

Phụt. An vừa uống nước chưa kịp trôi xuống đã vì câu nói của người đối diện mà phun hết ra. Người thanh niên tóc tím vươn tay nhẹ nhàng lấy giấy ăn lau mặt An, sau đó mới lau trên mặt mình.

”Cậu nói bậy gì đấy. “ An tức giận đứng lên chỉ tay vào mặt người đối diện.

”Hai anh về phòng đóng cửa bảo nhau đi“. Nhi vừa tới gần vừa ngồi xuống ghế và nghiêm chỉnh với bữa sáng của mình.Đã ba tháng nay ngày nào cái người này cũng cắm rễ buổi sáng ở nhà ba anh em và tự nguyện chuẩn bị bữa sáng cho ba anh em. Lại nói, chìa khóa là Nhi đánh thêm đưa cho anh ta.

”Em thật là đứa bé ngoan nhé“. Chàng trai lấy thêm đồ ăn cho Nhi, “Hồi An bằng tuổi em cũng đáng yêu như vậy. Ai“.Chàng trai chống cằm lên bàn, “Sao mấy năm mà đã trở thành cái mặt than ai cũng ghét thế chứ“.

”Cậu bảo ai là mặt than“. Vừa mới ngồi lại ghế của mình, An cau mày chừng mắt nhìn người đối diện.

”Sao mới sáng sớm nhà mình đã vui vẻ vậy?” Đông chưa bước chân vào cửa phòng đã truyền âm thanh tới trước.

”Em chào hai anh“. Đông ngồi xuống ghế hướng hai người vừa đang như con nhím xù lông là An và một con mèo đang lim dim đôi mắt nhìn con nhím chào hỏi.

” Phải công nhận tay nghề của anh Tử Lăng thật tốt.” Đông vừa đút thìa cháo vào miệng vừa nói.

”Bé Đông ngoan lắm.” Tử Lăng gật đầu với Đông. Đông nhìn Tử Lăng nhớ lại sự việc ở công viên Ss.Y một năm trước, ai có thể người côn đồ năm đó hiện giờ là đầu bếp miễn phí cho nhà mình chứ. Lúc mới bắt đầu nhìn Tử Lăng xuất hiện trong nhà, Đông vì nhớ lại chuyện đó mà rất chán ghét Tử Lăng. Lúc sau Đông mới biết được ngày đó khi anh Tử Lăng nhìn mình và tính bắt mình là để tìm tin tức của Anh An, bởi vì hai anh em Đông có tới 6, 7 phần giống nhau. Đông lúc đó cũng mới biết, ngoài cảnh sát, thám tử thì thông tin tìm kiếm của côn đồ cũng rất tốt. Đông nghiêng đầu nhìn về Tử Lăng, ba tháng trước Tử Lăng đã bắt đầu cắm rễ tại nhà mình với ý định biến anh An thành cong. Ngoài Nhi vốn đã có máu hủ trong người thì cả Đông và An đều sững sờ trước màn theo đuổi này của Tử Lăng.

…….

Kính coong. Tiếng chuông cửa vang lên, An đang mặc tạp dề đi dép lê trong bếp nhíu mày nhìn qua lớp kính nhìn về phía cổng lớn. An nhìn thấy một chàng trai có mái tóc nhuộm tím đang đứng trước chuông cửa nhà mình. Tắt bếp vội vàng, An bước ra cửa trước và nhấn hệ thống mở cửa tự động từ đây. Ngay khi cửa nhà mở ra, một bó hoa to tướng được đưa tới trước mặt An, người thanh niên tươi cười hướng An đưa tới bó hoa. Khóe miệng An khẽ giật nhẹ: “Cậu nhầm người tặng hoa rồi”.

“Không hề, anh chính là người em muốn tặng hoa”. An nghe thấy thanh niên đứng bên kia bó hoa nói.

“Anh, nhà mình có khách ạ”. Giọng Đông từ hướng cầu thang vọng lại. Khi bó hoa được đưa xuống dưới lộ ra khuôn mặt người thanh niên kia thì Đông cũng đứng sững lại, bàn tay vô ý chỉ vào người đó: “Anh, anh là đại ca mấy tên côn đồ”

“Quả nhiên là em”. Người thanh niên khi nhìn thấy Đông cũng đồng thời nói ra một câu, sau đó khi Đông dừng lời, người thanh niên nhìn sang An nói: ‘Ngày hôm đó là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.

“Chúng ta quen nhau sao?” An không để ý ánh mắt em trai đang phẫn nộ nhìn người đàn ông mới xuất hiện này mà nhìn anh ta hỏi, mặc dù nghe giọng nói người này khá quen nhưng vẫn không thể nhớ ra là ở đâu.

“Anh lại có thể quên em lần nữa”. Một câu khẳng định vừa nói ra khiến An cảm thấy hơi bất an, cái câu nói này khiến An nhớ tới người tên Lăng.

“Cậu là Lăng”.

Lời An vừa nói ra lúc đầu khiến người thanh niên hơi cứng người, sau đó người đó cười rộ lên: “Rốt cuộc cũng đã nhớ ra người ta sao, Chồng yêu?”

Cả An và Đông nghe được từ kéo dài cuối cùng của thanh niên mà không hẹn cùng nhau lông tơ đều dựng đứng. Cả hai anh em nghe được lời thanh niên nói:

“Chính thức gặp mặt anh ngoài đời thật, em là Tử Lăng. Ba tháng trước em đã nói sẽ tới gặp anh, và giờ em tới để thực hiện lời nói ngày hôm đó.”

Đông nhìn người thanh niên đang tự nhiên đi vào phòng khách nhà mình, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sopha, cả Đông và An đi ngay phía sau. Khi Đông vừa ngồi xuống thì nhìn Tử Lăng nói:

“Anh không phải là côn đồ sao, sao côn đồ còn có thời gian chơi game, đã thế lại còn thay đổi mẫu hình thành con gái nữa”.

An cũng nhìn Tử Lăng và gật đầu tỏ vẻ lời Đông chính là thắc mắc của mình. Tử Lăng mỉm cười nhìn hai anh em: “Thứ nhất anh bây giờ không phải là côn đồ, ba tháng trước anh dừng chơi game để giải quyết những đàn em của anh. Thứ hai vì anh không phải côn đồ nên anh có thời gian chơi game, mà ai bảo với em côn đồ thì không thể chơi game.” Tử Lăng nhướng mày liễu nhìn Đông rồi nhìn sang An cười dịu dàng: “Thứ ba, nhân vật của anh là con gái vì anh là một trong rất ít người có may mắn chuyển đổi hình thái nhân vật, anh chán làm một nam nhân vật nên chọn hình thái nữ vào vai. Haha, anh rất vui vì trong hình thái đó mới lại gần được An”.

“Cậu là đồng tính”. An nhìn Tử Lăng. “Rất tiếc tôi không phải đồng tính. Vì vậy, cậu hãy từ bỏ suy nghĩ làm vợ của tôi đi”. An chậm chạp nói từng từ cho Tử Lăng.

“Sao anh biết mình không giống em? Nếu anh không thích người đồng tính thì tại sao anh lại không hề phản cảm bởi nụ hôn của em chứ.” Tử Lăng hơi nhíu chặt lông mày nhìn An. “Anh có muốn thử lại cảm giác hôn môi không?”

An chừng lớn mắt nhìn Tử Lăng: “Cậu… sao cậu … sao cậu…” An lắp bắp không nói được lời nào. Đông nhìn sang anh trai thì thấy tai anh đang có một màu hồng phấn, Đông lại nhìn sang Tử Lăng. Tử Lăng chậm rãi cầm tách trà mà bản thân tự rót uống một hớp rồi lại một hớp, sau khi buông tách trà ra, Tử Lăng nhìn về hai anh em và dừng ánh mắt trước Đông và nói:

“Em có biết vì sao trong công viên ngày đó, em lại bị anh chú ý không?” Đông lắc đầu tỏ rõ không biết. Đông nghe thấy Tử Lăng nói tiếp:

“Ngày đó, vì em rất giống với một người, một người đã bỏ rơi tôi năm năm. Có lẽ em không biết, cái người bỏ rơi tôi đó lại là anh trai của em đâu.” Cả An và Đông đều giật mình khi cảm nhận trong lời nói của người này có chút nghẹn ngào. An cảm thấy đầu mình có chút đau, An đưa tay lên xoa xoa đầu mình. Không chỉ Đông mà Tử Lăng cũng chú ý tới hành động này của An: “Anh làm sao vậy?”

An lắc đầu nói: “Bệnh cũ tái phát, tôi uống chút thuốc là hết ngay thôi.” Sau đó An lấy từ trong túi áo một lọ thuốc, chưa kịp mở nắp hộp ra thì lọ thuốc đã bị người khác giành lấy: “Não bộ của anh bị tổn thương khi nào?” An ngước mắt lên nhìn, đôi mắt ngạc nhiên nhìn người trước mặt, cậu thanh niên này biết thuốc này dùng cho thương tổn vùng não sao, An nghe thấy lời người đó nói: “Em học y”.

Lúc này Đông cũng tò mò và lo lắng nhìn anh trai: “Anh bị thương từ bao giờ vậy?”

An nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Đông, không đành lòng bèn nói: “Khoảng chừng hơn năm năm trước, anh vì giúp đỡ một người sắp bị tai nạn nên bản thân anh lại bị thương”. An hơi tự giễu: “Có một số sự kiện anh không nhớ được, nhất là thời gian bốn năm em ở Đức”.

Lời An vừa nói xong thì Tử Lăng đã lên tiếng: “Hóa ra là vậy. Hóa ra em trách nhầm anh”. An nhìn thấy trong đôi mắt Tử Lăng là áy náy. An nghe thấy Tử Lăng nói tiếp: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, cho dù quãng thời gian đó anh không còn nhớ gì, cho dù vĩnh viễn không thể nhớ thì em sẽ kể lại cho anh nghe, hàng ngày đều kể lại. Nếu vẫn không thể nhớ lại thì cũng không sao cả, chúng ta hãy bỏ qua quá khứ và bắt đầu lại từ bây giờ. Em sẽ không rời xa anh”. Lăng cầm tay An, đôi mắt long lanh nhìn An. An hơi hơi run người, dù sao ngoài hai đứa em mình thì người này là người đầu tiên thân mật quá mức với mình.

Trong thời gian ba tháng này, ngày nào cái người thanh niên tên Tử Lăng cũng có mặt vào bữa sáng và bữa tối chuẩn bị nấu nướng cho cả ba anh em, Nhi rất thích thú và rất nhanh chấp nhận thân phận chị dâu tương lai này, Đông lúc đầu còn rất bài xích, nói thế nào đây cũng là một tên côn đồ, lại còn chưa biết ngoài anh trai mình có tình nhân nào khác hay không, dù sao ấn tượng ban đầu ở công viên Ss. Y khiến Đông không tin tưởng người này. Nhưng Đông cũng công nhận là đồ ăn người này nấu còn ngon hơn cả đầu bếp ở nhà hàng.

Đông hồi tưởng lại thời gian ba tháng qua mà cảm thấy hình như mình cũng chấp nhận người này là một thành viên trong gia đình rồi.

….

“Anh, sau này chúng ta kết hôn, anh thích con trai hay là con gái. Hay chúng ta sinh cả hai đi”. Tử Lăng hôn trộm bên miệng An khiến An giật lùi suýt nữa thì té ngã ghế. Nhi và Đông chỉ nhìn hai người rồi lại tiếp tục bữa sáng của mình. Ngày nào người này cũng nói câu đó mà không biết chán. Anh An thì trốn không thoát, Nhi nhớ có một hôm vì công việc mà anh An tham dự một bữa tiệc, trong bữa tiệc đó có một cô gái chủ động tới gần anh An, cũng không rõ anh Lăng lấy được thông tin ở đâu mà cả buổi tối ngồi lỳ ăn vạ ở nhà ba người. Nhi thở dài nhìn anh An. Nhi nghe thấy anh trai thứ hai mình nói nhỏ: “Anh e rằng anh trai của chúng ta sắp bị bẻ cong rồi”. Nhi gật đầu đồng ý: “Rõ ràng là vậy.” Nhi nhìn Đông, - người anh trai thứ hai này – không biết thế giới này vốn dĩ cong nên nhiều người cũng cong hay vì bản thân ai cũng bị một thứ gọi là boylove văn chương làm cong hết tư tưởng trong đầu rồi.

Sau khi xong bữa sáng, Nhi và Đông tạm biệt hai người vẫn đang biểu diễn tình cảm trong phòng bếp mà đi học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.