Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 103: Lẻn đi gặp cha




Trên bàn ăn, hai đứa bé sáu tuổi đang trừng lớn mắt mất mát nhìn đồ ăn của chúng bị đứa bé hai tuổi giằng mất. Chúng rất muốn tranh lại nhưng ai bảo nó là cháu của mình chứ, hai năm trước ba chúng nói người mà chúng gọi là mẹ dĩ nhiên là chị nó, cái cảm giác thân thiết đấy là cảm giác giữa tình thân với nhau trong đó mẫu tử chỉ là một phần.

Cha chúng gọi chúng là tổ hợp gen hoàn thiện mà đỉnh điểm chính là đứa bé trước mặt này. Nhìn đứa bé gái có khuôn mặt thiên thần nhưng thực tế là ác quỷ này khiến anh em nó sống rất buồn bực.

“Cho hai anh đi. Hai anh dẫn em ra ngoài chơi.” Thanh mỉm cười dụ dỗ.

“Ở ngoài đó thích lắm.”

Hai đứa nhỏ luyên thuyên đủ loại truyện, rốt cuộc đứa bé ăn xong gật đầu nói “được”, cả hai nhìn một bàn đầy ắp giờ sạch sẽ mà nghiến răng nghiếng lợi. “Đi thôi”

Đứa bé lấy ít đồ ăn thức uống cho vào ba lô, đứng ở cửa thang máy, quay đầu nói với hai người phía sau.

Hai đứa bé phục hồi lý trí, lần bỏ đi trước cũng không nhớ mang đồ ăn vặt tới, nếu mẹ à không chị gái không tới tìm thì chúng đều đã bị chết đói. Nhìn đứa cháu mới hai tuổi mà còn cẩn thận hơn mình thì cả hai đứa xấu hổ cũng lấy đồ mang theo.

Theo thang máy đi lên phía trên, những sinh vật bơi xung quanh như ảo ảnh tuyệt đẹp giữa lòng đại dương, cho tới khi lên tới mặt đất một hòn đảo hoang, cả ba đứa bé đụng tới một thân cây, nghe tiếng “bíp” xác nhận thân phận mới đi ra khỏi hòn đảo. Trên hòn đảo tư nhân này, chúng chính là ba con người duy nhất bởi xung quanh có rất nhiều loài động vật biến dị, có cả những sinh vật đã tuyệt chủng, mà xung quanh hòn đảo này có thiết bị bảo vệ, nếu không có chủ nhân của đảo xác nhận thì sẽ không thể vào được, cho dù có dùng vệ tinh theo dõi cũng không thấy biến động khác thường từ hòn đảo này. Đây từng là một trong những trung tâm nghiên cứu sinh vật của FLY, hơn hai mươi năm trước Vương Thanh Vân đã xâm nhập phá hủy khiến FLY bỏ lại nơi này, cha mẹ của Nhi bị thay đổi ký ức mua giá đắt hòn đảo này tính để làm nơi nghỉ dưỡng của gia đình những ngày nghỉ, sau đó Vương Thanh Vân đã bí mật đổi mình thành chủ nhân nơi này. FLY không ngờ nơi từng là trung tâm nghiên cứu số một số hai của mình lại rơi vào tay Vương Thanh Vân, bị người này cải tạo thành căn cứ nghiên cứu của anh ta.

Lúc này, Thanh và Vân đã dẫn theo đứa cháu nhỏ leo lên chiếc thuyền du lịch trên đảo. Thanh nhìn hòn đảo đang dần xa mà thất thỏm, Vân cũng nhìn hòn đảo, rồi nói:

“Anh, dẫn theo nó đi có sao không anh? Nhỡ đâu cha và chị phát hiện ra chúng ta lại bỏ trốn ra ngoài thì sao?”

“…”

Thanh không trả lời, đứa bé đang ngồi nhìn bảng điều khiển tự động xác nhận địa điểm tới quay ngoắt lại nhìn cả hai và nở nụ cười ngây ngô, nói:

“Tổ hợp gen hoàn thiện cùng chung hoạn nạn.”

Cả hai đứa lớn đen mặt, cùng gầm lên:

“Ai thèm cùng chung hoạn nạn với cháu.”

Mỗi khi nghĩ tới những việc đứa nhỏ này gây ra, cả hai cùng nhìn nhau mà rùng mình, chúng thấy chúng đúng là những đứa bé rất ngoan, rất rất ngoan luôn. Không biết chừng, nó vì chán ở lại phòng thí nghiệm nên muốn trốn ra ngoài. Giờ phút này chúng cùng nghĩ thắp nhang cho những người không may sẽ gặp được nó.

“Mà này, chúng ta đang đi đâu?”

Vân thắc mắc nhìn bản đồ thì phát hiện ra hướng đi Bắc Mỹ của chiếc thuyền.

“Gặp ba ba”

Đứa bé tìm một vị trí trên chiếc giường chớp chớp mắt, nói. Sau đó, nó vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của nó lên chiếc giường, cái chân ngắn leo lên chiếc giường. Khi nó ngồi lên giường, miệng ngáp lớn, nói:

“Buồn ngủ.”

Nói xong thì cũng nằm xuống giường mà ngủ thắng tắp. Thanh và Vân nhìn đứa bé ngủ, rồi lại quay lại nhìn nhau, Thanh nói:

“Em đi ngủ đi, anh trông chừng.”

“Được ạ.” Vân nháy nháy mắt và leo lên giường, ôm lấy đứa bé trong ngực và ngủ. Thanh nhìn hai đứa bé đang ngủ trên giường rồi đi ra bong thuyền. Chiếc thuyền du lịch gia đình này được trang bị mọi thứ đều tự động, nó không cần làm gì cả, nên chỉ đọc sách. Không biết bao lâu sau, nó cũng gật gù, tay buông lỏng làm rơi quyển sách, còn mình thì ghé vào sô pha ngủ ngon lành.

“Cấp báo… cấp báo… có vật lạ xâm nhập, có vật lạ xâm nhập.”

Tiếng máy móc vang lên trong căn phòng họp rộng lớn. Thiên nhìn màn hình hiện lên một chiếc du thuyền gia đình thì ngạc nhiên. Trên chiếc du thuyền không có bất kỳ một người nào, cứ như một du thuyền ma đang trôi vào khu vực cấm của căn cứ.

“Đi ra xem nào.”

Thiên đứng dậy, Kyo thấy vậy cũng đi theo. Thiên vừa đi vừa cảm thấy tâm anh nôn nao một cảm giác kỳ dị, giống như anh rất mong chờ chiếc thuyền này. Kyo nhìn sắc mặt lạnh tanh của Thiên thì cũng không biết nên nói cái gì. Họ đang tái tạo lại trung tâm nghiên cứu sinh vật biển, trung tâm cũ bị phá hủy, hòn đảo thì đổi chủ, mà chủ của hòn đảo không đồng ý sang nhượng lại cho họ, dù biết trung tâm nó bị phá hủy, người chủ của hòn đảo cũng không hề biết được tới nó, nhưng dù sao từng là nơi thích hợp nhất để thiết lập trung tâm, giờ phải làm lại từ đầu cũng mất không ít thời gian.

Thiên và Kyo đứng ở bên bến, chờ chiếc thuyền nghiêm chỉnh cập bến thì dừng lại, những nghiên cứu viên nhìn chiếc thuyền tràn ngập sự tò mò, nếu nói chiếc thuyền tự điều khiển thì đã bị ảnh hưởng từ sóng từ trường nhiễu loạn, không thể tiếp tục theo phần mềm cài đặt tự động, nếu có người lái thuyền thì tại sao ở trên buồng lái không có bóng người.

Mọi người đang chờ mệnh lệnh của Thiên để đi lên thuyền thì một bóng đen nhỏ nhắn chạy lại nhào vào Thiên ở trên bờ, gọi một tiếng ngọt ngào:

“Cha!”

Sau đó, hai bóng nhỏ bé khác cũng chạy ra, kêu:

“Đừng chạy!”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai bóng mới xuất hiện, mà Kyo và Thiên là người phản ứng lớn nhất, Kyo nhìn hai đứa bé rồi nhìn sang Thiên vẫn đang cứng đờ đỡ lấy đứa bé trong lòng mình. Mắt Thiên đang đỡ đứa nhỏ tự dưng nhảy ra gọi anh là cha, rồi nhìn thấy hai đứa bé Thanh và Vân thì cứng đờ người. Hai năm trước anh gặp chúng, anh không thể không nhận ra chúng là ai, con của Vương Thanh Vân và Nhi, tự dưng trong lòng anh có sự mong chờ, Nhi cũng đang ở trên thuyền.

Thanh và Vân đang nhìn chằm chằm những người trước mắt, mặt blouse trắng không phải bác sĩ thì cũng là nghiên cứu viên. Ánh mắt hai đứa nhỏ không thân thiết nhìn từng người, dừng lại ở người đàn ông đang ôm đứa bé.

“Quay lại đi.”

Vân hét lên, đứa bé nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Vân rồi lắc đầu nói:

“Không muốn.”

Vân tính nhào tới thì bị Thanh nắm tay kéo lại, trong trường hợp toàn người lớn mà ở đây chỉ có mỗi ba đứa nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy không tốt cho hành động, mặc dù chúng thông minh và giỏi kỹ năng, nhưng dù sao chúng cũng không cao hơn những người trước mặt, lợi thế nhìn vào cũng biết không thuộc về chúng, chỉ có thể lấy tĩnh chờ đợi.

Thiên nhìn hai đứa bé rồi nhìn khoang thuyền phía sau, mãi mà không có ai đi ra, anh thất vọng nhìn đứa bé trong lòng mình, đứa bé mới chỉ khoảng hai ba tuổi đang ngẩng đầu nhìn anh. Thiên giật mình, đứa bé này sao nhìn quen vậy, anh không phát hiện Kyo và mọi người đang sợ hãi hết nhìn một người lớn và một người nhỏ.

“Thiên, cậu có con lúc nào vậy?”

Kyo là người đầu tiên kịp bình tĩnh, nhìn đứa bé ngoài trừ cái miệng và cái mũi thì chẳng có chỗ nào không giống với Thiên cả, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hổ phách di truyền của gia tộc Thiên. Thiên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào cái miệng đang chúm chím môi cười của đứa bé, anh vươn tay chạm nhẹ vào cái lúm đồng tiền nơi khóe miệng của đứa bé.

Đứa bé híp mắt, mở miệng gọi một tiếng ngọt ngào: “Cha”

Được rồi, Kyo thấy cả lớn cả nhỏ không ai thèm nhìn cái mặt anh, tuy anh rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng để nhiều người biết Thiên làm cha không trách nhiệm cũng không phải là việc tốt, vì vậy anh nhìn hai đứa bé trên thuyền nói:

“Đi vào bên trong với chú không hai đứa?”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau gật đầu rồi bước theo Kyo đi vào bên trong, Kyo mắt lạnh quét mọi người một lượt, mọi người cũng ngầm hiểu sự cảnh cảo của anh nên cũng trở về trung tâm nghiên cứu để lại hai lớn hai nhỏ đang không chớp mắt nhìn nhau.

Đứa bé nhìn mọi người đã rời đi mà cha nó thì không thèm nói chuyện với nó, nó lập tức khóc rống lên:

“Cha không cần con. Cha ghét con, cha ghét cả mẹ con. Hu hu, mẹ ơi… mẹ ơi… con muốn mẹ.”

Thiên không hiểu sao lại thấy đau lòng nhìn đứa bé khóc, anh vội vàng dỗ dành đứa bé, nhưng đứa bé vẫn không chịu nín mà khóc nức nở, cho đến khi nghẹn ngào mà nhắm mắt ngủ mới thôi. Thiên đau lòng ôm đứa bé trở lại trung tâm nghiên cứu, lúc này Thanh và Vân cũng đang ngồi cùng Kyo chờ hai người lớn nhỏ Thiên trở lại. Cánh cửa vừa mở ra, Thanh và Vân cùng nhìn đứa bé đang ngủ yên bình trong lòng Thiên thì thở phào một hơi.

Thiên nhìn ra cảm xúc lo lắng bao che của hai đứa bé, anh nhẹ nhàng muốn đặt đứa bé lên giường nhưng đứa bé nắm chặt áo anh không buông, cho nên anh đành phải ôm nó vào lòng và ngồi xuống ghế đối diện với hai đứa bé.

“Anh rể!”

Cả hai đứa vừa thấy Thiên ngồi đối diện thì cùng trả lời, mặc dù chúng thấy chị chúng hình như cũng không yêu người này lắm, nhưng lúc nào đứa bé kia cũng bảo cha mẹ chúng rất yêu nhau, còn nói gọi cha chúng phải gọi “anh rể”, thành ra thói quen không thể thay đổi, nên cả hai buột miệng nói. Sau khi nói xong không chỉ hai người lớn trong phòng cứng đờ người mà bản thân chúng cũng cứng đờ người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.