Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Chương 47: Mày không có tư cách làm bà Chu




Hai tháng trước, bố mẹ Tề đưa Tề Bạch Nhu đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, làm Từ Niệm Bắc hâm mộ cực kỳ.  

Từ Niệm Bắc mua bánh pudding xoài ở cửa hàng bánh ngọt rồi trở lại xe, cô đã gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tự Tề, nói anh không cần đợi mình ăn cơm.

Xe dừng ở bãi đậu xe bên ngoài nhà hàng, vừa vào cửa liền có nhân viên phục vụ dẫn đường, Từ Niệm Bắc đi thẳng đến phòng riêng trên lầu hai, nhân viên phục vụ nói: “Đến nơi rồi ạ, cô có thể đi vào.”

“Cảm ơn.” Từ Niệm Bắc mỉm cười với nhân viên phục vụ, sau giơ tay gõ cửa: “Bạch Nhu.”

Bàn ăn trong phòng riêng được đặt sát cửa trong kính suốt từ trần đến sàn, các món ăn đã được mang lên, khi đẩy cửa bước vào, Từ Niệm Bắc có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Tề Bạch Nhu đang ngồi ở phía bên phải của bàn ăn, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Từ Niệm Bắc vui vẻ nói: “Trên đường có tuyết nên mình lái xe hơi chậm, nhưng mình có mua bánh pudding xoài cho cậu nè!”

Cô giơ hộp bánh pudding trên tay lên, đi vào ngồi xuống đối diện với Tề Bạch Nhu.

Sau khi ngồi đối diện với cô ấy, Từ Niệm Bắc mới nhận ra tâm trạng của Tề Bạch Nhu có chút không đúng.

Lúc nãy ở trong điện thoại, giọng điệu của Tề Bạch Nhu rất trầm, Từ Niệm Bắc lúc đó cũng không quá để ý.

Cô quan tâm hỏi: “Cậu sao thế, không phải mới đi chơi về sao? Tại sao nhìn cậu không vui gì hết vậy?”

Tề Bạch Nhu chau mày, nhìn chằm chằm vào Từ Niệm Bắc.

“Không phải cậu và Chu Tự Tề đã ly hôn sao? Không phải cậu không thích anh ấy sao? Vậy tại sao còn ở bên cạnh anh ấy?”

Từ Niệm Bắc sửng sốt một chút, đầu mày nhíu lại: “Hiện tại mình thích anh ấy, ở bên cạnh anh ấy thì đã sao?”

“Từ Niệm Bắc, cậu đừng ích kỷ như vậy có được không?” Tề Bạch Nhu đột ngột đứng lên, ghét bỏ nhìn cô chằm chằm: “Lúc trước là cậu nói không thích anh ấy, tại sao bây giờ lại muốn ở bên cạnh anh ấy, cậu có tư cách gì mà ở cạnh anh ấy hả?”

Từ Niệm Bắc tức giận nhìn Tề Bạch Nhu, so với hai tháng trước thì bây giờ cậu ta gầy đi rất nhiều, ngay cả hai má cũng hóp lại, ánh mắt ganh ghét và tàn nhẫn, Từ Niệm Bắc cảnh giác trong lòng, trừng mắt lại với cô ta: “Cậu có tư cách gì mà ở đây chỉ trích tôi?”

Cô cắn chặt môi trong để giữ bình tĩnh, liếc nhìn cảnh tượng tuyết rơi ngoài cửa sổ, đáy mắt che đi sự mất mát.

Lúc trước, toàn bộ ảnh “ngoại tình” của Chu Tự Tề đều do Tề Bạch Nhu cung cấp cho cô, mỗi lần ra ngoài ăn cơm dạo phố, Tề Bạch Nhu đều quở trách Chu Tự Tề không tốt.

Cô vốn cho rằng Tề Bạch Nhu thật sự suy nghĩ cho mình, cũng cho rằng mình và Chu Tự Tề không hợp nhau, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy mình thật sự quá coi trọng Tề Bạch Nhu.

Từ Niệm Bắc cầm lấy túi xách: “Tôi nghĩ mình đã nhìn nhầm người, nhưng đáng tiếc là không như cậu mong muốn, tôi thích Chu Tự Tề, chúng tôi vẫn là vợ chồng.”

Cô vừa đi được hai bước thì nghe thấy âm thanh phẫn nộ ở phía sau lưng.

“Anh ấy là của tao, Từ Niệm Bắc, mày có thể lấy anh ấy chỉ vì đó là hôn nhân gia tộc, anh ấy căn bản không yêu mày, mày không có tư cách làm vợ của anh ấy!”

Từ Niệm Bắc như bị ai đó đâm mạnh một nhát vào người, cô quay lại tát thẳng vào mặt Tề Bạch Nhu, mạnh đến mức cả lòng bàn tay tê rần.

Cô nhìn người mà mình tự cho là bạn thân, siết chặt tay lại, lên tiếng cảnh cáo: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu một lần nữa.”

“Đây là do mày… Ép tao!”

Tề Bạch Nhu nở một nụ cười lạnh lẽo, lấy trong túi xách ra một chiếc khăn tay, mùi hương của chiếc khăn rất hăng.

Từ Niệm Bắc giẫy dụi dữ dội, hai mắt đột nhiên tối sầm lại.

… Thậm chí đến giọng nói của Tề Bạch Nhu cô cũng không nghe thấy.

***

Trong phòng làm việc, Chu Tự Tề liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đã chín giờ rưỡi mà Từ Niệm Bắc vẫn chưa về nhà.

Anh đứng dậy cầm cốc nước trống trên bàn, vừa đi đến phòng khách vừa gọi điện thoại cho Từ Niệm Bắc.

Gọi ba cuộc vẫn không ai trả lời, Chu Tự Tề nhíu mày nhấp một ngụm cà phê.

Chuông cửa chợt vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.