Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Chương 45: Tối qua làm gì mà dậy trễ như vậy?




Từ Niệm Bắc nói rất khẽ, kể lại tình huống xảy ra vào ngày hôm đó một cách đứt quãng, có mấy lần nói được nửa chừng thì không nói được nữa, phải ngừng lại một lúc lâu mới có thể nói tiếp.

Mặc dù giọng nói rất khẽ, nhưng mỗi lời cô thốt ra đều khiến trái tim của Chu Tự Tề như có cả ngàn cục tạ. Anh thở dài nặng nề, lặng lẽ ôm cô gái trong lòng chặt hơn một chút, không biết nên cảm thấy may mắn hay đau buồn vì những gì cô đã trải qua.

Từ Niệm Bắc im lặng một giây rồi nói tiếp: “Lúc đó em thật sự rất sợ, em chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ, sau lần đó, em đã bị bạn cùng phòng cô lập, bọn họ hận không thể tìm một người đàn ông khiến em đau khổ như vậy, có một lần vào nửa đêm, đột nhiên em nghe thấy một trong số họ gọi điện thoại nói rằng nó ngủ rồi, cho người qua đi…”  

Chu Tự Tề vòng tay ôm cô, trầm giọng nói: “Tại sao không về nước?”

“Chỉ còn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp, em không muốn từ bỏ tấm bằng mà mình sắp lấy được, cũng như không muốn từ bỏ chuyên ngành yêu thích của mình.”

“Tại sao không gọi cảnh sát?”

“Các cậu ấy cũng là nạn nhân, cảnh sát sẽ chỉ sắp xếp cho họ bác sĩ tâm lý để xoa dịu cảm xúc… Nhưng em vẫn không thể chịu đựng nổi, vì vậy em đã lập tức dọn ra chung cư, thuê một căn nhà độc lập bên ngoài học viện, hơn nữa còn thuê thêm hai vệ sĩ và một con chó lớn màu đen.”

Chu Tự Tề im lặng một hồi, lòng bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc của cô.

Một năm trước, quả thật anh cũng không hiểu tại sao một người du học ở nước ngoài, không bị quản thúc về nhiều mặt lại ngoan ngoãn trở về tiến hành hôn lễ, nhưng lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, còn có chút ép buộc cô.

“Tiểu Bắc, anh xin lỗi.”

Từ Niệm Bắc vòng tay ôm lấy anh, thì thầm: “Chuyện này không liên quan đến anh, cũng không phải lỗi của anh. Chu Tự Tề, thật ra chúng ta đã ly hôn, anh có thể…”

Khi yêu một ai đó, bạn sẽ không tự chủ được mà đứng dưới góc độ của họ, thay họ suy xét mọi vấn đề.

Trước đây, là vì thân phận bà Chu, nên Từ Niệm Bắc không chấp nhận Chu Tự Tề phản bội cuộc hôn nhân cũng như phản bội mình.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ đứng dưới góc độ của Chu Tự Tề để suy nghĩ, Chu Tự Tề đã ba mươi hai tuổi, hầu hết mọi người đều có con ở tuổi ba mươi.

Từ Niệm Bắc còn đang suy nghĩ lung tung thì bị Chu Tự Tề cắt ngang: “Đừng cố gạt anh, chúng ta không hề ly hôn, bởi vì khi anh mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là em, lúc đó anh liền biết mình thích em.”

“Trong lòng em có bóng ma, anh sẽ khắc phục cùng em.”

“Nhưng, Chu Tự Tề…”

“Ngủ đi, ngày mai em muốn đi đâu chơi, anh đi với em, hiện tại đi ngủ.”

Từ Niệm Bắc há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói được gì.

Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm, cũng không biết đã ngây ngốc được bao lâu, sau đó thở dài một hơi, rúc người vào lòng Chu Tự Tề.

Ngày hôm sau, cả hai ngủ đến mười hai giờ trưa mới thức dậy. 

Trên điện thoại của Từ Niệm Bắc có vài cuộc gọi đến của Hoàng Từ, cô dụi mắt rồi nhấn số gọi lại.

Nhưng người trả lời lại là Từ Niệm Nam.

“Chị hai, anh rể đâu rồi ạ, sao hai người không nghe điện thoại? Không phải đã nói hôm nay sẽ về nhà sao? Hôm nay chúng ta đi công viên hải dương nhé?”

Từ Niệm Bắc ngáp một cái, ngữ điệu có chút nghiêm khắc: “Cả ngày chỉ biết chơi, hôm nay anh rể em bận rồi, không thể dẫn em đi đâu, em lo làm bài tập cho tốt đi.”

“Ơ…” Tiểu thiếu gia nhà họ Từ thất vọng: “Anh rể bận làm gì vậy chị?”

Từ Niệm Bắc: “Làm một việc vô cùng quan trọng, nói cho em thì em cũng không hiểu.”

Chu Tự Tề bước ra khỏi phòng tắm, nghe được câu trả lời của cô thì không nhịn được cười: “Em mau sửa soạn đi, anh đã đặt nhà hàng rồi, sau khi ăn xong sẽ đến tham dự buổi tiệc giao lưu nước hoa của SHENLYU với em.”

Từ Niệm Bắc gật đầu: “Nhóc con, chị xuống giường để đi ăn cơm đây, ở nhà nhớ ngoan ngoãn, không được chọc giận mẹ biết chưa?”

Từ Niệm Nam chẹp miệng: “Buổi tối hai anh chị làm gì mà còn dậy trễ hơn em vậy…”

Buổi tối nó lút đến phòng game chơi game, chín giờ sáng là tự mình bò dậy ăn sáng.

Từ Niệm Bắc nghẹn lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Chu Tự Tề mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho cô đi vào phòng tắm.

“Buổi tiệc giao lưu hôm nay, anh có thể dẫn một người bạn đi cùng được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.