Là Ai Dụ Ai

Chương 9




Sáng sớm, ánh rạng đông chiếu lên trên gương mặt non nớt của hắn sinh ra một không khí kỳ dị, nói không ra mỹ cảm.

Dịch Thủy Phong nghiêng đầu cười một cái nhìn Phân Huyễn nói: ” Nhưng mà ta lại rất thích ngủ cùng giường với ngươi.” Tuy rằng chen chúc nhưng lại phong phú, ” Đừng quên, ngươi là của ta.”

” Chỉ là —— tạm thời mà thôi.” Khóe miệng của hắn thoáng hiện lên một ý cười khiêu khích.

Tiểu thư… Rốt cuộc có đưa lời nói của nàng vào lỗ tai hay không a!

Nhìn một người một yêu trước mắt Tiểu Mai ai thán ôm lấy đầu, cuộc đời này của tiểu thư còn có thể gả được ra ngoài sao? Nàng thật sự rất hoài nghi.

” Đúng rồi, Tiểu Mai.” Dịch Thủy Phong giống như nhớ đến cái gì kêu nàng.

” Tiểu thư có gì phân phó?” Nàng đáp nhưng không có chút sức lực nào.

” Hôm nay đừng quên đến nhà của Cao viên ngoại lấy hai mươi hạp bánh ngọt Phù Dung của Thúy Phương trai đấy.”

” Vâng.”

Quả nhiên có thể khiến chủ tử nhớ tới cũng chỉ có đồ ăn mà thôi.

_____________________

Bánh ngọt Phù dung, sắc vàng, hương vị ngọt ngào.

Tựa vào nệm êm, Dịch Thủy Phong mĩ mĩ nhấm nháp món bánh ngọt mà mình sáng tư chiều tưởng.

” Tiểu thư, ngươi thực sự quyết định giữ hồ yêu lại trong nhà?” Tiểu Lan đến gần hỏi. Nàng đã nghĩ mấy ngày nay, bởi vì trong trạch tử đột nhiên thêm một yêu ma làm hại nàng ngủ không ngon giấc. ” Đúng vậy.” Nàng hàm hồ nói, hớp một ngụm nước trà nuốt bánh trong miệng xuống.

” Nhưng mà…” Tiểu Lan muốn nói rồi lại thôi.

” Đừng sợ.” Xem ra Tiểu Lan đang nghi ngờ, Dịch Thủy Phong nói, ” Phân Huyễn sẽ không ăn con người.”

” Yêu ma đều ăn người, làm sao Tiểu thư chắc chắn rằng hắn sẽ không ăn.” Tiểu Lan vẫn lo lắng.

” Không biết vì sao nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không ăn người.” Nhún nhún vai, nàng nói. Hoặc giả nên nói là hắn khinh thường ăn người.

Tuy rằng lời nàng nói không có lực cam đoan nhưng Tiểu Lan vẫn cảm thấy an tâm.

” Phân Huyễn đâu? Còn ở dưới gốc cây tiền viện tu hành sao?” Giải quyết xong một hạp bánh ngọt, Dịch Thủy Phong đứng dậy vươn cái lưng mỏi.

” Dạ.” Tiểu Lan khẽ gật đầu.

Đứng thẳng người, nàng đi về phía tiền viện.

Cây đại thụ ở tiền viện bốn mùa xuân hạ thu đông đều xanh tốt. Cành lá xanh biếc, ánh mặt trời xuyên qua kẻ lá mà xuống khiến cho nam hài đang khoanh chân ngồi dưới tàng cây như bạch ngọc trong suốt vậy.

” Bụng không đói sao?” Nàng đến gần hắn hỏi. Từ sáng sớm đến giờ hắn chỉ uống một ít nước mà thôi.

Mấy ngày sống chung nàng phát hiện hắn rất ít ăn cơm. Nếu đói thì cũng chỉ ăn ít hoa quả mà thôi.

” Không đói.” Chậm rãi mở mắt ra, mặt hắn không biểu tình trả lời nàng.

” Vẫn không có hứng thú với thức ăn của nhân loại sao?” Nàng ngồi xổm người xuống, thưởng thức mái tóc bạc của hắn. Sợi tóc của hắn rất nhẹ rất mềm cho nên nàng rất thích vấn tóc vào ngón tay tinh tế vuốt ve, cứ mấy ngày liền như thế nên đã thành thói quen.

Phân Huyễn không đáp lời nhưng mà nhìn ánh mắt hắn đã đủ để hiểu, hắn vẫn không có chút hứng thú nào với thức ăn của nhân loại.

Haiz… Không biết cái gì mới làm hắn hứng thú đây. Cảm thán xong nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Trên người hắn mặc quần áo trước kia nàng giả nam nhân. Vốn quần áo không lớn nhưng khi hắn mặc lại có vẻ rất rộng.[ Nấm 's Blog ']

” Không bằng chúng ta ra đường đi dạo đi.” Nàng dùng mu bàn tay chống cằm, cảm thấy vui vẻ vì mình đã nghĩ đến đề nghị này.

” Có ý gì?” Hắn nghi ngờ mà nhìn nàng một cái.

” Ý tứ chính là nên mua vài bộ quần áo mới cho ngươi.” Nàng cười với hắn, ” Có điều nếu như ngươi muốn đi trên đường phố thì cần phải thay màu mắt với màu tóc đi chứ không sẽ làm cho mọi người rối loạn đó.”

Hắn nhìn chằm chằm vào miệng nàng đang cười, trầm mặc trong khoảnh khắc, ” Ngươi đang lấy lòng ta sao?”

” Lấy lòng?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, ” Không đúng, phải nói sủng ái.”

Sủng ái? Đôi đồng tử màu vàng hiện lên tia không đồng tình. Hắn bĩu môi, sự không đồng tình hiện ra rõ ràng trên mặt.

Nàng muốn mơ tưởng sủng ái hắn?

Thực là —— một Pháp sư không biết tự lượng sức mình!

Mái tóc màu bạc, con ngươi màu vàng đều biến thành màu đen bình thường. Nhưng mà cho dù có màu đen không khác người bình thường nhưng vẫn không che đi được ánh sáng tỏa ra từ người hắn.

Nắm tay Phân Huyễn, Dịch Thủy Phong dắt hắn đi dạo trên con phố phồn hoa của thành Phương Châu.

Nhốn nha nhốn nháo, người qua lại rất nhiều.

Phân Huyễn nhăn mi tỏ vẻ chán ghét, hình như không thích sự náo nhiệt của nơi này, ” Người nhiều quá.” Hắn không vui nói.

” Đúng là nhiều người thật.” Dịch Thủy Phong đồng ý gật gật đầu, ” Có điều như vậy thì mới gọi là phố xá chớ, đi dạo mới vui.”

” Chơi vui?”

” Ừ, rất thú vị, có thể xem đủ loại đồ chơi.” Nàng cuối người xuống gần hắn nói, ” Trước đây ta rất thích lén lút chuồn ra khỏi phủ đi xem các loại đồ chơi trên phố nhưng mà đáng tiếc lúc đó có thấy cái gì đẹp cũng không thể nào mua được vì không có bạc mà mua.”

Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn nàng một cái: ” Vậy hiện tại ngươi đã có bạc mua?”

” Chỉ cần không phải thứ quá xa hoa thì ta nghĩ là đủ.” Nàng cười cười, đứng thẳng người lên, kéo hắn vào một cửa hiệu trang phục lớn.

Vừa nhìn thấy khách tới cửa chưởng quầy nhanh chóng tiến lên: ” Vị tiểu thư với vị tiểu công tử này muốn mua quần áo hay là may xiêm y?”

” Mua quần áo.” Dịch Thủy Phong nói. May đồ phiền toái quá không giống như trực tiếp mua.

” Vậy vị nào muốn mua ạ?” Chưởng quầy tiếp tục hỏi.

” Hắn!” Chỉ chỉ vào Phân Huyễn đang không có gì biểu tình, nàng nói.

” Thì ra là vị tiểu công tử này muốn mua y phục.” Chưởng quầy cười lấy lòng, trong lòng âm thầm tán thưởng đối phương xinh đẹp. Mặc dù đã gặp rất nhiều người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy một đứa bé phấn điêu ngọc trác như thế này. Tuy rằng hiện tại ăn mặc quần áo sơ sài nhưng lại không thể che hết một cổ khí độ xuất trần. Nếu như được ăn mặc đàng hoàng thì không biết sẽ khiến người ta kinh diễm nhưu thế nào nữa. ” Ở đây có vài bộ y phục rất thích hợp cho tiểu công tử mặc.” Chưởng quầy nói, liền dẫn Dịch Thủy Phong đi vào một gian phòng trong cửa hàng.

Có rất nhiều bộ y phục của tiểu hài đồng 7,8 tuổi được chưng bày.

Dịch Thủy Phong vui vẻ chọn đông chọn tây mất nửa ngày mà Phân Huyễn chỉ đứng tại chỗ, vẻ mặt không bình tĩnh. Kiểu dáng, màu sắc của mấy bộ y phục này căn bản hắn không để ý.

Một lúc lâu sau, nàng nhìn thấy một Phân Huyễn đã rực rỡ hẳn lên mới vừa lòng gật đầu.

Bộ quần áo được làm bằng vải màu xanh, trên thêu họa tiết hoa sen trắng làm nổi bật thân hình bé nhỏ của hắn càng đẹp mắt. Đương nhiên…điều kiện tiên quyết là hắn không bày ra bộ mặt đờ đẫn đó.

Hình như từ lúc nàng kéo hắn tới phố xá sắc mặt của hắn đã không tốt.

Có lẽ hắn thật sự không thích nơi đông người, Dịch Thủy Phong âm thầm nghĩ. Thường thường yêu ma hay chọn tu luyện ở hoang sơn dã lĩnh rời xa con người. Hiện tại lại tiếp cận với nhiều người không quen là đương nhiên .

” Tiểu thư, không bằng thuận tiện vấn tóc cho vị tiểu công tử này luôn đi.” Chưởng quầy càng nhìn Phân Huyễn trong bộ y phục mình chọn càng vừa lòng, chỉ hận không thể lập tức vẽ lại người ở trước mắt.

” Vấn tóc?” Dịch Thủy Phong ngẩn ra, liếc qua mái tóc đen rối tung của Phân Huyễn.

Bây giờ mà tóc hắn đã như thế này rồi nhược bằng hắn là người thành niên nếu dùng một cây trâm phỉ thúy bích lục cài trên mái tóc màu bạc kia thì sẽ phong hoa tuyệt đại đến mức nào nữa… Mà bây giờ hắn chỉ là một tiểu hài tử…

” Không cần, như vậy được rồi.” Đạm đạm nhất tiếu, nàng thanh toán ngân lượng, nắm tay hắn rời cửa hiệu.

” Ngươi không thích ta vấn tóc?” Vừa ra khỏi cửa hiệu Phân Huyễn đã thình lình hỏi.

” Tối thiểu bây giờ ngươi xõa tóc đẹp là được rồi.” Nàng trả lời.

Hai người một lớn một bé đi trên phố xá.

Phân Huyễn xinh đẹp xuất trần tựa như không phải phàm nhân mà Dịch Thủy Phong tuy rằng chỉ thanh tú mà thôi nhưng khuôn mặt của nàng mang nét cười cùng với cảm giác xa cách tản ra từ cơ thể ngược lại hình thành ý nhị đặc biệt.

Không ít ánh mắt người ta nhìn bọn họ, trong đó có một vài người nhỏ giọng nghị luận, hình như đang phán đoán thân phận của hai người.

” Hình như có rất nhiều người đang nhìn ngươi đấy.” Dịch Thủy Phong cười nói, hồn nhiên không nhận ra bản thân cũng đang bị người ta nhìn.

” Vậy thì chỉ cần móc mắt bọn họ ra thì sẽ không tiếp tục nhìn nữa.” Trong mắt Phân Huyễn hiện lên thị huyết quang mang.

” Thực tàn nhẫn.” Nàng nhăn nhíu mi, không đồng ý với ý kiến của hắn, ” Nhìn ngươi là bởi vì ngươi rất xinh đẹp.”

” Hừ, nông cạn!” Hắn hừ lạnh một tiếng nói.

” Ta còn cho rằng ngươi sẽ vui sướng vì mình xinh đẹp chứ.” Nàng nói rồi mua một chuỗi hô lô đường ở ven đường, vừa ăn vừa tiếp tục nắm tay hắn đi.

” Muốn ăn không?” Quơ quơ mứt quả trước mắt hắn, nàng hỏi.

” Lấy ra!” Hắn chán ghét quay đầu đi chỗ khác.

” Haiz, không biết là mùi vị của nó rất tuyệt sao?” Nàng nhún nhún vai, lại cắn một viên nhai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.