Ký Ức Ai Cập

Chương 69: Đằng sau (3)




Asisu vùi mình vào trong lòng của Izumin, cảm nhận hơi giá lạnh phát ra từ người trước mặt. Hơi run nhẹ một cái, ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy Izumin đang nhìn chằm chằm người phía sau lưng nàng.

Hơi thở phập phồng của anh nàng thấy rất rõ, một sự chèn ép, cảm thấy bị đe dọa, con sư tử đang thu mình lại bảo vệ chủ quyền. Nàng quay phắt người lại, tiếng chuông bạc vì cú xoay người mà vang lên âm thanh chói tai.

Asisu buông Izumin ra, đứng chắn trước khoảng trống giữa hai người đàn ông, giọng nói thản nhiên: “Tại sao ta lại cảm thấy ở đây nổi lên sát ý vậy nhỉ?”. Câu nói của nàng thức tỉnh hai người bọn họ, Atorasu di chuyển đôi mắt sang chỗ khác, còn Izumin thì bình ổn lại hơi thở của mình.

Asisu lúc này mới tránh xa khỏi hai người, bước đến bên cây cột sát thềm điện, thờ ơ phóng tầm mắt ra xa: “Atorasu! Minosu đã làm mọi cách chỉ để muốn đưa anh ra khỏi bóng tối dưới đáy biển sâu. Hai người đều xứng đáng được sống dưới sự ấm áp của Mặt trời, nhưng. . .”

Nàng ngoảnh đầu nhìn lại hai người, “Chỉ mình Minosu cố gắng vẫn chưa đủ, nếu anh muốn cùng em trai mình bảo vệ quốc đảo này. Anh cũng phải trở thành một kẻ khiến bất kỳ ai cũng phải kinh sợ. Không chỉ dựa vào nắm đấm để nói chuyện, sức mạnh thật sự nằm ở đây.”

Asisu gõ nhẹ ngón trỏ vào đầu mình, Atorasu thừa hiểu ý nàng, lời nàng nói không hề sai, hắn luôn muốn bảo vệ em trai của mình. Chính vì thế hắn mới trở thành cánh tay phải theo lời mẫu hậu của hắn, nhưng . . . việc này thì có liên quan gì đến Izumin.

“Izumin là chiến thần số một của Hittite, là đối thủ số một của nữ hoàng Ai Cập trong mọi chuyện, từ nhỏ đã sở hữu trí tuệ một địch nghìn người. Vì thế, Atorasu, anh còn chọn lựa hoàn hảo nào hơn để học tập đây? Việc còn lại tùy thuộc vào anh!” Izumin kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng. Anh không thể tin được những điều nàng nói, nhưng không đợi anh hết ngạc nhiên, nàng đã bước nhanh đến trước mặt anh.

“Izumin, thiếp cũng muốn thỉnh cầu chàng hãy giúp đỡ chuyện này, chàng sẽ đồng ý chứ?” Đối diện với nụ cười ngọt ngào và ánh mắt tinh quái của nàng, Izumin chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

“Ta không đồng ý, không phải nàng cũng là người có thể dạy ta những điều ấy sao, tại sao lại phải nhờ hắn?” Atorasu hỏi ngược lại nàng, bàn tay đưa ra tính nắm lấy bàn tay của nàng.

Nhưng nàng đã nhanh hơn Atorasu một bước, cả vòng tay của nàng đều ôm chầm lấy Izumin, ngẩng đầu lên cười rực rỡ: “Tại sao ư? Vì Izumin chính là vị hôn phu của ta, ta không tin tưởng ai khác ngoài bản thân mình và hắn cả. Chính vì thế ta mới giao anh cho người ta tin tưởng nhất, vì ta cũng coi anh như anh trai mình, Atorasu.”

Chỉ một câu nói, nhẹ nhàng giải quyết mối quan hệ mập mờ giữa ba người, cái đầu nhỏ của Asisu thầm xoay chuyển. Nàng muốn Atorasu hiểu rõ giới hạn của nàng dành cho hắn, như một người anh trai, không hơn không kém.

Để hắn sẽ không thất vọng, đau đớn rồi chuyển sang thù hận, con người này đã quá đáng thương rồi, không nên để thù hận làm mờ mắt hắn nữa. Bây giờ Minosu chính là lý do tốt nhất để hắn bình tĩnh, nàng đã hứa với Minosu rồi, nhất định phải để Atorasu được sống dưới ánh nắng tràn ngập.

Một hoàng thân, thành viên của hoàng tộc lại sở hữu vẻ ngoài quá cao lớn như hắn, chắc chắn sẽ bị triều thần xa lánh và khinh ghét. Muốn được chấp nhận đã khó, vậy dứt khoát biến Atorasu thành một con ‘’thủy quái’’ khiến không ai có thể làm hại anh.

Trò chơi quyền lực này, nàng và cả Izumin đã chơi chán rồi, đi một bước luôn phải tính toán cẩn trọng. Còn Atorasu thì sao chứ, với thế giới đầy rẫy âm mưu này anh ấy chỉ như một con cá nhỏ bé giữa lòng đại dương. Muốn sống sót phải trở nên hùng mạnh!

Atorasu nhắm đôi mắt che giấu sự thất vọng của bản thân, để rồi khi mở mawtsra lần nữa, trong đáy mắt chỉ còn sự kiên cường và kiêu ngạo của bậc vương giả. Asisu nghiêng đầu đánh giá, quả không hổ danh là anh trai của con cáo chuyên giả bệnh tật kia.

“Được, ta hiểu ý của nàng rồi.” hắn đưa mắt nhìn Izumin sau lưng nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau nhưng chỉ còn lại sự dò xét. Asisu để hai người ở lại trao đổi còn mình lại lặng lẽ rời khỏi cung điện!

Morione theo lệnh đứng chờ nàng bên ngoài, cô cung kính gập người xuống chào nàng. Asisu mang cô ra bến cảng với mình, ở đó có một con tàu cũng vừa cập bến cảng.

Nàng mỉm cười nhìn hai sứ giả đến từ Ai Cập, Unasu và Minue nhìn thấy nàng, họ quỳ xuống chào nàng: “Lệnh bà!”. Nàng đưa mắt nhìn Unasu rồi nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi!”

Không cần nói cũng biết họ đến đây làm gì, nhưng nàng không quan tâm, Menfuisu còn có cả Hassan, Lita và cả Amuntaket níu chân. Chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến mức tới tận đây đâu, đành phải phái hai cận vệ thân thiết nhất của mình đến.

Unasu còn chưa lên tiếng, thì Asisu đã thuận tay đẩy Morione phía sau lưng mình đến trước mặt Unasu. Unasu mở to mắt kinh ngạc nhìn cô gái ấy, cả Morione cũng ngạc nhiên không kém.

“Tiểu thư. . . Morione!” Unasu lắp bắp gọi tên cô gái, cô bé năm nào ở thành Atens đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Morione ngập ngừng nhìn anh, vành tai bắt đầu nổi lên một vệt đỏ khả nghi.

Đối diện với tình huống như thế này, Asisu im lặng kéo Minue ra xa,vừa đi nàng vừa hỏi: “Amuntaket khỏe không? Mọi người ở nhà như thế nào?”. Hắn đi song song với nàng nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào nàng: “Hoàng tử đã bắt đầu học cách giải quyết chính sự với pharaoh rồi thưa lệnh bà. Tể tướng và phu nhân vẫn khỏe, riêng phu nhân đã mang thai đứa con đầu lòng của đại nhân rồi ạ!”

Nghe đến việc Lita mang thai, khiến Asisu bước hụt suýt nữa ngã ngào, may nhờ có Minue đỡ thì nàng mới đứng vững được. Đến lúc này thì nàng đã không kìm được nữa, mỉm cười như những tia nắng mặt trời, khẽ nói trong hơi thở: “Đúng là phải nhanh chóng trở về Ai Cập mới được.”

Nàng dẫn Miune đến gặp Hulia, Amazona và Carol, một mối tình lại sắp sửa chớm nở và bắt đầu tại Minoa này. Ai nói chỉ có âm mưu và thủ đoạn kéo đến, cả thần tình yêu dường như cũng đang hạ cánh ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.