Ký Ức Ai Cập

Chương 29: Rung động (1)




Author: Lakshmi.

Cửa nhà giam được mở ra, Jamari lê thân thể đầy thương tích của mình về phía sau, tránh né người vừa bước vào phòng giam. Cô ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt, khí chất của bậc vương giả toát lên quanh thân của nàng, nàng bước lại gần cô rồi ngồi xuống, mái tóc đen dày rơi qua vai chạm vào mặt cô.

"Ta không ngờ vũ công số một của Assyria lại biết dùng độc cơ đấy!." Nàng mỉm cười khiến Jamari run sợ, Asisu nâng tay mình lên, tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái.

"Bốp!."

Jamari ngã bệt xuống sàn nhà giam bẩn thiểu, đau đớn và hận thù dâng trào trong đáy mắt cô ta, "Đau không? Ngươi không đau bằng Kamun của ta đâu, nó bị ngươi hạ hai loại độc, một kiểm soát tâm trí nó, một giày vò nó cho tới chết. Jamari, ngươi nghĩ mình có thể ám sát pharaoh của Ai Cập dễ dàng như vậy à?".

Nàng đứng dậy bước ra khỏi nhà giam, nói với Ruka đứng bên cạnh: "Ruka!."; Ruka khom người trước nàng: "Có thuộc hạ thưa lệnh bà!.".

"Phiền ngươi chuyển lời đến tể tướng Hassan, ta giao toàn quyền xử lý chuyện này cho ngài ấy!." Asisu hạ lệnh rồi bước khỏi nhà giam u tối, năm năm trước nàng đã tha cho Angol một con đường sống. Nay hắn lại dám thách thức sức chịu đựng của nàng, Angol, lần này thì ngươi chết chắc!.

"Lệnh bà! Pharaoh cho tìm người ạ!" Ari cúi thấp đầu nói, ta phiền chán phất tay với bà: "Nói với ngài ấy, ta đang muốn nói chuyện với hoàng phi. Sau khi làm xong việc ta sẽ đến chính điện.". Ari vâng một tiếng rồi sai người đi báo lại với Menfuisu, còn ta đi thẳng đến cung điện của Carol.

Nữ hầu quỳ lạy ta, khi ta đặt chân vào cung điện, "Đứng lên đi! Hoàng phi có ở đây không?." Ta hỏi cô gái, cô ngẩng mặt trả lời ta: "Bẩm lệnh bà! Hoàng phi Carol đã đi đến thần điện gặp phán quan Kaputa rồi ạ!.".

"Được rồi! Lui đi, ta vào trong chờ nàng ta quay lại!." Ta bước vào cung điện rực rỡ ánh nắng ấy, thả chân mình vào dòng nước sông Nile sát mép cung điện, chờ đợi Carol trở về.

Đang miên man suy nghĩ, Kamun bên cạnh yên tĩnh nằm yên sưởi nắng, bất thình lình con vật lồng lên nhe răng nanh về phía sau. Ta không xoay lưng lại, vỗ vỗ bộ lông của nó: "Carol! Ngươi muốn giết ta đến vậy ư?.", Carol hít một hơi đầy sợ hãi, nhìn Asisu đang quay lưng về phía mình.

"Chị! Em không có. . . ý đó. . không phải như chị nghĩ đâu. . . em. . .e. .m. . . chỉ muốn về nhà thôi. . .em không biết vết thương. . ." Carol run rẩy nói, quả thật cô không cố ý, nếu không phải Asisu cùng cô trở về hiện đại, không chừng cô ấy đã chết rồi. "Câm đi Carol!." Asisu sắc lạnh cắt ngang câu nói của cô, "Ngươi có biết, thực ra Kaputa đã không làm gì cả, chính mẹ sông Nile đã làm tất cả hay không? Hắn vốn dĩ không có thần lực làm sao có thể phù phép để ngươi về nhà? Còn nữa, ngươi ngu ngốc đến mức không hề nhận ra hắn muốn bắt ngươi làm của riêng à?"

Asisu nâng đôi chân ra khỏi nước, từng bước từng bước áp sát Carol vào bức tường đối diện, Carol run rẩy lùi lại sau lưng lắng nghe từng lời Asisu nói. Càng nghe cô càng thêm rùng mình, Kaputa ông ấy lừa cô,. . . không thể nào. . . không thể. . . Asisu. . .Asisu đang rất nổi giận. . .

"Nhờ có ngươi mà ta suýt chết, hay thật đấy Carol, đây là cách ngươi trả ơn người từng cứu mạng mình sao?." Asisu cất tiếng cười ghê rợn, rút thanh kiếm bên hông Ruka ra, chém về phía Carol. . .

"Khôngggggggggggg!!."

Carol ngồi thụp xuống ôm lấy đầu mình, nỗi kinh hoàng hét lên vang vọng khắp cung điện, lưỡi kiếm của Asisu dính máu tươi, lưỡi kiếm ghim thẳng vào xác con bò cạp cách Carol vài bước chân.

Asisu ngồi xuống, dùng tay bóp chặt khuôn mặt của Carol rồi nâng lên, "Sợ không? Carol, ta hỏi ngươi sợ không?." Asisu quát lên với Carol, làm cô gái nhỏ bật khóc: "Tôi sợ. . Hu hu hu hu hu. . . !", Carol run lẩy bẩy trong hơi thở. Asisu buông khuôn mặt cô gái ra, vỗ vỗ lên nó rồi thở dài đứng lên: "Biết sợ là tốt! Vì khi ta rơi xuống từ vách cung điện ấy, ta thật sự nghĩ mình đã chết Carol!.".

Nói xong Asisu bỏ lại Carol rơi nước mắt, cuộn tròn người trên sàn nhà, Ruka chán ghét nhìn cô gái trong góc tường, không thèm thu lại thanh kiếm của mình mà đuổi theo Asisu: "Vô dụng!."

Ta phủi vạt áo của mình, rồi ngồi lên kiệu mềm tiến đến chính điện, nhận lấy khăn tay Ari đưa đến, ta lau khô hai bàn chân của mình. Chiếc kiệu đung đưa nhanh chóng đưa ta đến chính điện, ta bước xuống mang đôi giày vào rồi chậm rãi tiến lên.

Khi ta bước vào trong, chỉ có vài quan hầu cận đang cùng Menfuisu và Hassan bàn việc, Menfuisu nhìn thấy ta lập tức đưa bản thảo cho người phụ trách: "Cứ làm như đã định! Bây giờ các ngươi lui ra ngoài trước đi!.". Họ quỳ xuống lui ra, rồi bái chào ta xong, mới rời khỏi chính điện.

Menfuisu nâng ý cười lên tận mắt, liếc Hassan đang cười nửa miệng bên cạnh: "Tể tướng Hassan! Hình như ta vừa nghe tin đồn lệnh bà Asisu đã nổi giận với hoàng phi của Ai Cập. Không biết có đúng hay không?.". Hassan nghiêng mình thưa: "Đúng là như vậy, thưa pharaoh!." sau đó hai người bật cười nhìn ta.

"Giải quyết Kaputa đi!." Ta đóng mặt dày tiến lên ngồi cạnh Menfuisu, lật qua vài bản thảo trên bàn: "Hoàng tỷ! Tiếp theo tỷ muốn làm gì?.", Menfuisu ngưng cười hỏi ta. Ta đẩy bản thảo ra xa, :"Hạ Ai Cập cũng quan trọng không kém Thượng Ai Cập! Ta muốn trở về kiến thiết nơi đó, sẵn tiện thông báo tin bình an đến cho cha! Sau đó, sẽ trở về làm chủ hôn cho em và Carol, em thấy thế nào!.".

Menfuisu thoải mái nâng bàn tay của ta lên, đặt lên đó một nụ hôn rồi trả lời ta: "Bất cứ điều gì nàng muốn, hỡi nữ hoàng của Ai Cập! Ta đều sẽ đáp ứng nàng!.". Thời gian không có ta bên cạnh, Menfuisu đã thật sự trưởng thành rồi, biết cách để cư xử khéo léo mọi việc. Hắn đã dần trở thành một pharaoh chân chính!.

"Còn về tin đồn cô gái sông Nile muốn ám hại lệnh bà phải giải quyết ra sao đây?." Hassan đứng kế bên, nhướng chân mày hỏi. Ta bóp trán của mình, hoàng phi lại đi đẩy nữ hoàng ra khỏi vách cung điện, không phải mâu thuẫn nội bộ và gây tiếng xấu rồi sao?

"Truyền lời của ta xuống toàn dân Ai Cập, ta bị thương nặng vì nhiều lần cứu con gái nữ thần sông Nile. Nên bà đã sai con gái mang ta đến bên bà, để bà chữa lành vết thương của ta, và để ban phước lành cho Ai Cập." Ta suy tư lên tiếng, Hassan gật đầu giao phó cho thuộc hạ làm việc, ta và Menfuisu lại bận rộn vào chính sự ngập đầu.

Tối hôm trước khi xuất phát về Giza, cung điện của Asisu đón tiếp một vị khách không mời mà đến, hoàng phi Ai Cập , Carol.

Asisu buông công văn trên tay xuống, quay mặt về phía người con gái tóc vàng: "Cô đến đây chỉ để nhìn ta sao?.", khuôn mặt của Carol tái nhợt, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự kiên định: "Em muốn nói chuyện với chị, Asisu!.".

Asisu nhàn hạ ngồi xuống ghế, "Ta đang nghe đây, Carol!.", Carol đến trước mặt Asisu, kiềm nén hết sức để nói ra tất cả: "Hôm nay, em đã nghe tin Kaputa bị đày đến làm nô lệ ở biên giới, em muốn cầu xin chị tha cho ông ta. Mọi chuyện là lỗi của em mà, Asisu!.", Asisu phì cười: "Nếu cô đến để nói với ta những lời đó thì vô ích thôi, cô có thể tha thứ cho kẻ đã làm hại mình nhưng ta thì không!.".

Carol đau đớn nhìn Asisu: "Vậy còn khi chị thả rắn hổ mang giết cha tôi thì sao? Tôi có nên tha thứ cho chị không, Asisu?.", Asisu không biến sắc: "Cô nói ta giết cha cô? Vậy xin hỏi tại sao ta lại làm vậy? Ta còn không biết cô là ai thì làm sao có thể giết cha cô đây?.".

Carol giận run cả người: "Vì chị nói cha tôi đã đào mộ em trai chị, làm thần linh nổi giận, chị còn bắt cả tôi đến đây để trả thù nữa. . .", Asisu đứng bật dậy cắt ngang lời cô nói: "Nếu cha cô chết lại bị kẻ khác quật mồ vậy anh em các cô có để yên hay không? Nếu ta muốn trả thù cô, ngay lúc này ta đã giết chết cô rồi!.".

Carol hoảng loạn rơi nước mắt, hét lên: "Ở đây tôi không có gì cả, gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ của tôi đều ở hiện đại, tôi luôn muốn trở về đến điều đó cũng là sai sao?.", Asisu đáp lời cô: "Cô muốn về nhà không ai cản cô lại, nhưng không có nghĩa cô được phép lôi mạng sống của người khác ra đùa giỡn!.".

Carol ngã quỵ thật sự, cô ngồi bệt xuống sàn nhà khóc nấc lên, từng chuỗi hạt rơi xuống ướt đẫm mặt đất, Asisu cũng mệt mỏi thả người xuống ghế, đúng là nàng của hiện tại không hề đụng đến gia đình Rido, nhưng không có nghĩa Asisu của 3000 năm sau, lại tha thứ cho kẻ quật mộ em trai mình.

"Carol! Ta và cô hãy làm một cuộc giao dịch cho tương lai, để cái chết của cha cô không thành sự thực và giấc ngủ của em trai ta sẽ không bị quấy rầy! Tất cả đều tùy thuộc vào quyết định hiện tại của ta và cô!." Asisu lên tiếng, lời nói của cô làm Carol ngưng khóc: "Đúng rồi! Nếu bây giờ chị không có ý định giết cha tôi và nếu cha tôi vô tình đánh thức chị dậy từ lăng mộ vào tương lai ông ấy cũng sẽ không phải chết. Tương lai sẽ khác đi. . .".

Đêm hôm ấy vận mệnh đã thay đổi, thù hận của hai người con gái ở cả hiện tại hay tương lai đều được dung hòa. Vậy số phận của mọi người có thay đổi khác đi được hay không?

Asisu khoác áo choàng màu vàng tươi thêu những cồn cát lên thân áo, mái tóc đen được giấu đằng sau mạng che đầu màu trắng, trên đầu đội kim xà uốn lượn, nở nụ cười trong sự từ biệt của mọi người. Carol đứng bên cạnh Menfusu từ biệt nàng, nàng dặn dò em trai mình: "Hãy bảo trọng, Menfuisu! Ta sẽ rất nhanh trở lại làm chủ hôn cho hai người.".

Menfuisu hôn nhẹ lên mái tóc nàng, rồi đặt nàng lên xe rồi nói: "Asisu! Ta sẽ ở đây chờ nàng quay lại!", Carol dè dặt gửi cái chào cho Asisu: "Chị đi bình an!.". "Được rồi! Xuất phát thôi!." Asisu vẫy tay lần cuối rồi rụt người vào bên trong.

Carol nhìn Menfuisu trông theo bóng dáng của đoàn xe đến khi khuất dạng, trong ánh mắt của anh lóe lên niềm yêu thương vô bờ. Carol thở dài, làm sao cô có thể hoàn thành cuộc giao dịch với Asisu được đây, đem lại hạnh phúc cho Menfuisu chính là điều kiện của chị ấy.

Ta ngồi trong xe nhìn Ari vui vẻ thêu thùa áo cho ta, ta chống cằm hỏi bà: "Ari! Sao bà lại vui vẻ như vậy?.", Ari ngước mắt nhìn ta: "Rời khỏi Tebe không phải là việc khiến lệnh bà vui vẻ nhấy sao? Người còn nói chỉ có sự yên tĩnh ở Giza mới thích hợp với người mà?.".

"Phải rồi! Đúng là ta đã nói như vậy!." Rồi cúi xuống phụ giúp Ari một chút, quả thật ta không giỏi về mặt này lắm nhưng ít nhất cũng không cản trở Ari thêu thùa. Hình ảnh trên chiếc áo choàng đã thành hình, có vầng trăng bạc soi rọi dòng sông, đoàn lạc đà và những cồn cát bạt ngàn. Trên bầu trời còn có một con diều đang bay lượn, phải rồi! Con diều của ta! Không biết đã rách hết rồi hắn làm sao sửa lại được đây?.

Bỗng tiếng sáo trúc ngân vang trải rộng, vang xa đến nỗi cả Asisu cũng nghe thấy được. Nàng buông kim chỉ trên tay, mỉm cười nâng tấm rèm xe lên, đúng như nàng nghĩ. Cánh diều của nàng đang chao lượn trên bầu trời!.

Xa xa trên lưng con ngựa đang giậm vó cào cồn cát, một bóng người hiên ngang anh tuấn đang giữ chặt con diều trên tay. Nụ cười trên môi Izumin rạng rỡ đến nổi che lấp ánh mặt trời sau lưng! Là hắn, người con trai mang vầng trăng bạc trên mái tóc. . . hằng đêm gọi nàng trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.