Ký Ức Ai Cập

Chương 18: Mềm lòng




Menfuisu tức giận cực độ, bế thốc Asisu lên tay, "Minue, mang chiến xa lại đây!." Minue đã xuất hiện từ đằng sau với chiến xa tự lúc nào. Menfuisu ôm Asisu lên xe, không quên liếc Carol một cái: "Mang cả ả ta về, nếu nữ hoàng có chuyện gì thì hãy chém đầu ả dâng lên tế thần linh!." Nàng đã liều mình hai lần cứu cô gái đó. Lý do chỉ có một, vì thần dụ nàng đã nghe thấy, vì nàng tin tưởng cô ta sẽ sánh vai cùng hắn trị vì Ai Cập.

Áp khuôn mặt tái nhợt của nàng vào khuôn mặt của hắn, nàng thật ngốc, nàng nghĩ ta sẽ đánh đổi tình yêu cả đời mình để lấy một lời tiên tri ngu ngốc sao? Hắn đã quên, hắn đã từng vứt bỏ nàng, để nàng dằn vặt đau khổ đến chết ở Babylon, lúc ấy nàng đã khóc cạn nước mắt của mình, bên cạnh nàng là con rắn hổ mang đến từ Ai Cập.

Quê hương mà nàng không thể quay lại dù có chết, con rắn bò lên người nàng, nọc độc của nó kết thúc cuộc sống như địa ngục. Giải thoát cho nàng được tự do! Khi ấy hắn đã ở đâu? Những giây phút cuối cùng nàng vẫn thổn thức gọi tên hắn: "Menfuisu! Em trai của ta. . . ta yêu em!.".

Ta thức dậy vì cơn đau nhói nơi bả vai , mở mắt ra lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Menfuisu đối diện. Hắn vui mừng khi thấy ta đã tỉnh, hai bàn tay vươn ra định chạm lấy ta: "Asisu!." Ta đột nhiên rên khẽ một tiếng, vết chém này cũng sâu thật. Đôi tay hắn rụt ngay lại, lo lắng gọi ầm lên: "Thái y! Thái y có ở đây hay không?."

Ta đau đến nỗi cau chặt hàng lông mày lại, so với lúc trúng độc ở Hittle, lần này còn dày vò người khác gấp trăm lần. Thái y theo tiếng gọi của Menfuisu lũ lượt chạy đến kiểm tra vết thương cho ta: "Khởi bẩm pharaoh! Do vết thương còn quá mới và vết cắt lại quá sâu nên lệnh bà sẽ cảm thấy rất đau đớn trong thời gian bình phục. Trong suốt thời gian này, kính xin lệnh bà duy trì tư thế nằm sấp để không chạm đến miệng vết thương." Thái y kiểm tra qua rồi cung kính nói, ta khẽ gật đầu với hắn. Nếu ta mở miệng ra có khi ta sẽ không kiềm được những tiếng rên rĩ của mình.

"Không còn cách nào để giảm bớt đau đớn sao?." Menfuisu xoa dịu bờ má của ta giận dữ hỏi, các thái y run sợ quỳ mọp trên đất: "Chúng thần vô năng thưa pharaoh, không có cách nào để giảm bớt đau đớn cho lệnh bà!.". Ta dụi mặt mình vào tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói khẽ: "Không sao!.".

Khuôn mặt Menfuisu toát lên vẻ khổ sở, hắn quát to: "Cút!." Các thái y nghe được lời này như nhận được lệnh ân xá, vội vàng cúi lạy rồi rời đi nhanh chóng.

Hắn nhìn ta, dịu dàng hết mực nâng cơ thể ta ngồi dậy dựa vào người hắn, bàn tay hắn khéo léo để không chạm vào vết thương của ta: "Nàng thật ngốc! Vì một lời tiên tri mà vứt bỏ cả mạng sống để bảo vệ một nữ nô lệ sao?.". Hắn giận dữ gằn từng chữ với ta, nhưng lại không dám lớn tiếng.

Ta nở nụ cười nhợt nhạt: "Thần linh không bao giờ chỉ sai ý muốn của người cho ta cả, nếu không Ai Cập làm sao có được ngày hôm nay, Menfuisu, cứ tùy vận mệnh đi có được không?.", hắn định phản bác nhưng lại thôi, nhìn sắc mặt của nàng lúc này hắn chỉ có thể gật đầu để nàng yên tâm.

Giữa lúc ấy, Minue tiến vào tẩm cung của Asisu, không dám nhìn thẳng vào hai người đang ngồi trên giường kia mà quỳ xuống bẩm báo: "Thưa hoàng đế! Tể tướng Imhotep có lời mời ngài sang đại điện giải quyết sự vụ!.". Menfuisu cau mày nhìn hắn, Asisu lên tiếng trong hơi thở, giọng nói của nàng yếu đến nỗi tưởng chừng như sắp đứt: "Đừng để chính sự tồn đọng không giải quyết. Là một pharaoh, đệ cần có trách nhiệm với quốc gia này, đừng làm cha thất vọng, Menfuisu!.".

Hắn nghe lời nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm sấp trên chiếc gối cao, hắn gọi Ari đến: "Các ngươi hãy nghe cho kỹ! Nếu nữ hoàng có mệnh hệ nào xảy đến thì tất cả các ngươi đều phải chôn cùng! Chăm sóc nàng cho tốt, ta sẽ quay lại sau!." Tì nữ quỳ sát dưới đất vâng dạ liên hồi. Menfuisu mới yên tâm theo Minue trở lại đại điện, Minue đi sau lưng hoàng đế trẻ tuổi, chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía sau. Nỗi đau đớn dâng trào trong đáy mắt hắn, nữ hoàng của tôi! Ước gì tôi có thể chịu nổi đau này thay nàng!.

Menfuisu vừa đi ta liền gọi Ari đến bên cạnh, khuôn mặt ta tái nhợt đến đáng sợ vì mất quá nhiều máu: "Lệnh bà! Người khó chịu ở đâu sao?.". Ta lắc đầu, cắn môi dưới thì thầm: "Gọi Hassan về đi! Mang cô gái ở công trường đến đây cho ta!.". Ari lau mồ hôi tuôn ra như suối trên trán ta, có lẽ ta lại bắt đầu phát sốt rồi: "Lệnh bà! Người nên nghỉ ngơi cho khỏe đã, nô tì đã gửi thư khẩn cho ngài Hassan rồi. Ngài ấy sẽ về đây nhanh chóng thôi, còn con bé nô lệ kia đã bị pharaoh bắt giam rồi, sức khỏe của người làm trọng. Xin lệnh bà nghỉ ngơi!.".

Ta lắc đầu, dùng chút hơi sức cuối cùng trước khi mê man hạ lệnh: "Mang cô gái ra khỏi nhà giam, để cô ấy đến ở trong tẩm cung của ta. Khi ta tỉnh lại nhất định phải dẫn cô gái đến gặp ta." Ari nước mắt lưng tròng nhìn ta: "Vâng thưa lệnh bà!.".

Đợi đến khi ta hoàn toàn tỉnh táo đã là chuyện của nửa tháng sau, trong suốt thời gian này ta cứ mê man trong những cơn sốt triền miên, Hassan túc trực bên cạnh ta cả ngày lẫn đêm không biết mệt mỏi. Menfuisu mang cả việc triều chính dời hẳn sang cung điện của ta để giải quyết, bận rộn giữa hai việc cùng một lúc không khiến hắn ngã quỵ.

Liên tục trong suốt nửa tháng ta bất tỉnh các tư tế và người dân Ai Cập đều chung lòng cầu nguyện tại thần điện. Mong muốn thần linh hãy che chở cho vị nữ hoàng, nữ thần thông thái và vầng thái dương của Ai Cập.

Lúc này khắp nơi đều dấy lên tin tức nữ hoàng của Ai Cập Asisu bị thương do chính lưỡi kiếm của hoàng đế Menfuisu để bảo vệ một nữ nô lệ lan xa đến chóng mặt. Ngay cả hoàng cung Hittite cũng phải ồn ào bàn tán xôn xao tin đồn này, Izumin ngồi trong phòng nghị sự lắng nghe Ruka mật báo tin tức về Asisu. Hắn đã nổi giận đập nát cái bàn trước mặt, Menfuisu ngươi dám làm nàng bị thương đến giờ còn hôn mê không tỉnh, thật đáng chết!.

"Ruka! Ngươi lập tức đến Ai Cập nghĩ cách đến bên Asisu bảo vệ nàng cho ta!." Izumin nắm chặt bàn tay đến nổi cả gân xanh ra lệnh, nếu hắn không bận xử lý chính sự ở Hittite thì hắn đã bay đến chỗ nàng ngay lập tức. Ruka cúi đầu nhận lệnh, lập tức lên đường đến Ai Cập, chủ nhân của hắn đã động tâm thật rồi năm năm qua vẫn không hề quên nữ hòang Asisu của Ai Cập.

Ta không thể dựa lưng vào vật gì để không làm ảnh hưởng đến vết thương, chỉ có thể nửa ngồi nửa nằm nghiêng trên gối mà gặp Carol. Ari đã làm đúng như lời ta dặn, đưa Carol ra khỏi nhà giam vào tẩm cung của ta. Không tệ! Người đẹp vì lụa! Nhìn Carol mặc trang phục của Ai Cập và mái tóc vàng được nối dài ra bằng căn kim tinh xảo, ngay cả ta cũng phải ngẩn người.

Carol rụt rè nhìn Asisu, thấy sắc mặt trắng nhợt đang yếu ớt nhìn nàng kia thật sự quá đáng sợ, nếu không có nàng ấy, người nằm trên giường bệnh có khi là cô rồi. Asisu cho mang ghế đến đặt sát bên cạnh nàng, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Cô tên là gì?." Asisu nhìn cô bình thản, giọng nói vẫn yếu ớt như vậy, có phần còn tệ hơn nửa tháng trước. Carol trả lời nàng bằng chất giọng non nớt: "Tô. . . tôi tên là Carol!.". Asisu gật đầu đã hiểu lại đột nhiên hỏi tiếp: "Tại sao cô lại biết tên của ta? Chúng ta chưa từng gặp nhau!.".

Carol rối ren vô cùng, rõ ràng người con trước mặt cô đây chính là Asisu đã nguyền rủa gia đình cô và đưa cô về thời cổ đại. Tại sao lại không hề nhận ra cô? Còn cứu cô những hai lần? Chẳng lẽ cô lại nhận nhầm người ư, không có khả năng?

"Chị thật sự không nhận ra em sao Asisu?." Asisu vẫn lắc đầu phủ nhận, cô đã rơi vào thời cổ đại thì hãy ngoan ngoãn mà sống ở đây với ta đi. Cho dù cô có chết, cô cũng phải trở lại nơi này! Asisu đay nghiến trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.

Carol nghẹn lời, Asisu nhìn không giống như đang nói dối, mà chính cô lại không tìm được cách để về nhà. Asisu là hy vọng duy nhất của cô, giờ phải làm sao đây, làm sao đây? Nỗi lo sợ trong lòng khiến Carol rơi nước mắt trước mặt Asisu.

Ari đứng một bên khó chịu ra mặt, đã không cảm ơn lệnh bà lấy một tiếng lại còn ngồi đây khóc lóc diễn trò cho ai xem? Người không biết còn tưởng lệnh bà bắt nạt cô ta, lệnh bà khó khăn lắm mới khỏe lại được không chịu nổi màn nước mắt vờ vịt của cô ta đâu.

"Câm ngay! Con nô lệ láo xược, ở trước mặt lệnh bà mà lại rơi nước mắt. Lệnh bà đã làm gì ngươi, hay ngươi đang trù ếm lệnh bà không qua khỏi. Thu ngay lại những giọt nước mắt của ngươi mau!." Ari giận dữ quát lên, làm Carol giật mình đến quên cả khóc, sững sờ nhìn Ari.

Ta gắt: "Đủ rồi, Ari!." Ari không đồng tình nhìn ta: "Nhưng mà thưa lệnh bà. . .!", ta lắc đầu: "Lui ra đi, Ari!." Bà khom người vâng phục lui ra ngoài.

Carol nhìn ta bằng đôi mắt to tròn ngập nước, làm ai nhìn thấy cũng phải đau lòng xót xa nhưng xin lỗi ta không thuộc loại người đó. Dửng dưng bỏ qua bộ dạng kia của cô, ta chậm rãi hỏi: "Giờ cô có chỗ nào để đi hay không?.".

"Em, . . .em đang ở cùng mẹ con bà Sechi và Sephora. . . !." Lắp bắp nữa ngày mới nói được nữa câu, ta chán nản nhìn cô ta, hoàng phi của một đất nước không thể như vậy được, ta phải giáo dục lại từ đầu sao?

"Ta cứu em hai lần, vì ta đã mơ thấy em qua lời chỉ dẫn của thần linh. Vậy hãy cứ ở bên cạnh làm thị nữ cho ta được chứ?." Ta hỏi Carol, hình như vừa nhắc đến vấn đề nhân quyền bình đẳng Carol lập tức trở nên có sức sống hơn, gay gắt phản đối: "Em không phải nô lệ, quyết không chịu sự bất công này, thị nữ gì chứ, coi một người từ thế kỷ 20 như em là một nữ nô lệ sao? Em không đồng ý!." Ta không ngạc nhiên lắm, bình thản đón nhận sự phản đối của Carol.

"Nhưng đây không phải thế kỷ 20 gì gì đó của cô? Toàn nói những lời kỳ quái, Asisu, em còn cứu cô ta làm gì?." Hassan bước vào mang theo bát thuốc nóng hổi, ta mỉm cười với anh: "Hassan!." Cung nữ đón lấy chén thuốc từ tay anh: "Ngài Hassan! Cứ để nô tì bưng!.".

Hassan gạt cung nữ sang một bên, bưng chén thuốc lại gần ta: "Lui ra! Không có việc của các ngươi.", ánh mắt rét run lướt qua Carol làm cô gái nhỏ run sợ. "Asisu uống thuốc đi nào!." Hassan mặc kệ Carol ngồi đó, nâng ta dậy rồi đưa chén thuốc cho ta.

Ta mỉm cười đón lấy uống hết một hơi, thuốc đắng đến nỗi ta phải nhăn mặt lại: "Thuốc đắng mới mau khỏi bệnh!." Hassan dịu dàng lau đi vệt thuốc còn vương trên môi ta, lạnh lùng nhìn Carol: "Không phải pharoh đã giam cô ta lại rồi sao?.".

Carol càng rụt người lại sợ hãi, ta thoải mái hơn khi có Hassan bên cạnh, giật giật gấu áo của anh: "Anh đừng làm Carol sợ, chỉ là một cô gái thôi mà." Hassan trừng mắt nhìn ta: "Một cô gái có sức phá hoại thật lớn!." Ta nén cười không được, cười đến nỗi đụng phải vết thương.

Hassan vội vàng đỡ lấy ta trong cơn thở dốc, ta khóat tay với anh, anh lại trợn mắt nhìn ta: "Carol! Tạm thời em hãy cứ ở lại trong tẩm cung của ta, đợi đến khi ta khỏe lại sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em. Mẹ con Sechi em cũng không còn lo lắng! Giờ hãy lui ra đi, ta cần nghỉ ngơi.".

Nói xong không nhìn cô ta nữa mà phất tay ra hiệu cho cung nữ dẫn Carol xuống, cô ấy không chút tình nguyện rời đi vẻ mặt lưu luyến coi ta là chìa khóa duy nhất để về nhà. Càng tốt, ta cho cô càng hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu. Ta không phạm cô, cô cũng đừng trêu chọc ta, ta không tin mình đủ sự khoan dung là rộng lượng.

Hassan đỡ ta nằm xuống: "Khá hơn nhiều rồi, nếu là cô ta chịu nhát kiếm này thì đã mất mạng từ lâu. Pharaoh thật sự có ý định giết cô ta!.", Hassan không hổ danh là thương nhân số một Địa Trung Hải. Quan sát rất nhanh nhẹn!

"Tình hình ở các nơi vẫn ổn chứ?." Ta hỏi Hassan, anh gật đầu với ta: "Các nơi vẫn ổn, em đừng quan tâm nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe đi, mọi việc cứ giao lại cho ta." Ta vâng lời gật đầu.

"Izumin không biết tính làm gì đã phái Ruka đến Ai Cập! Có cần ngăn hắn lại không?." Hassan vuốt gọn mái tóc của ta, : " Không cần đâu! Izumin rất thích chơi đùa, ta cũng đang rảnh rỗi, chơi đùa với hắn cũng không tệ.".

"Được rồi! Mau ngủ đi!." Hassan kéo tấm mền đắp nhẹ lên người ta, "Phiền anh lo lắng cho ta rồi! Cảm ơn anh!." Ta thì thào với Hassan rồi chìm vào giấc ngủ say. Bên vầng trán của ta vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay ai đó đang vuốt ve.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.