Ký Ức Ai Cập

Chương 12: Tham vọng




Asisu mặc một chiếc váy thêu hoa xanh biếc được nhuộm bằng sợi thuốc tím hiếm có, trang phục của Hittle thật sự làm tôn lên vẻ đẹp của nàng rất nhiều. Sắc mặt của nàng cũng không tốt hơn là mấy, tái nhợt đến phát sợ, yếu ớt dựa vào mấy chiếc gối mềm sau lưng. Hassan mang nàng ra vườn sau sưởi nắng, Izumin vẫn giam lỏng nàng ở lại đây với lý do "dưỡng bệnh".

Hassan ngồi bên cạnh ôm Asisu trong lòng để cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, từ ngày bị trúng độc sức khỏe của cô hồi phục rất chậm. Người hầu tiến lại thông báo người của đội thương buôn đã đến, Hassan ra lệnh mời khách rồi lay nhẹ Asisu đang say ngủ trong tay anh: "Aisu! Lita và Ari đã đến rồi!."

Ta uể oải vươn vai, trong thuốc Hassan sắc cho ta mỗi ngày luôn cho thêm dược liệu an thần, nên sau khi uống thuốc ta thường hay buồn ngủ. Ta ngồi thẳng dậy nhìn Hassan đang thu vòng tay lại: "Cảm ơn!." Anh ta là một cái gối thoải mái và ấm áp.

Lita và Ari vừa nhìn thấy ta liền muốn òa khóc nhưng bị ta chặn ngang: "Nơi này không phải nhà chúng ta!." Một câu nói như nhắc nhở bọn họ đây không phải Ai Cập mà là hoàng cung Hittle.

Ari thu lại cảm xúc, cẩn thận quan sát nét mặt của ta: "Tiểu thư! Người có khỏe không?."

"Ta vẫn ổn!" Ta kéo tay Ari lại viết ba chữ lên tay bà "việc khẩn cấp" rồi buông tay bà ra ngay, Ari lập tức hiểu nơi đây nói chuyện không an toàn.

Lita nhìn vào mắt Ari tỏ vẻ nghi hoặc, Ari gật đầu một cái khẳng định với Lita, cô liền hiểu ngay sự việc: "Tiểu thư khỏe là tốt rồi! Người đừng lo lắng việc kinh doanh, Lita sẽ thay người lo liệu chu toàn." Lita nhìn vào mắt ta mà nói.

Cô ấy rất nhanh đã hiểu ra được vấn đề không uổng công ta đào tạo bấy lâu nay, cầm lấy bàn tay cô, ta viết vào đó: "Báo cho Angol tin tức "Izumin bắt giữ ta"! Nhanh lên!."

Lita vui vẻ siết chặt tay ta: "Ari người xem, tiểu thư gầy đi nhiều quá, chúng ta có nên nấu ít đồ mang vào cho người không nhỉ?." Ari gật đầu đồng ý. Sau đó ngồi thêm một lúc rồi cáo từ ra về, Hassan từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.

"Aisu! Cô đã thấy khỏe hơn thật chứ?." Hắn rất hiểu chuyện việc gì nên hỏi và không nên hỏi đều biết chừng mực, "Không khỏe chút nào!." em trai ta còn đang ở trong tay Angol mà ta thì lại đang đối phó với kẻ địch lớn nhất trong tình trạng thế này làm sao ta có thể khỏe cơ chứ?

Hiệu suất của Lita làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc tin tức Izumin bắt giữ ta đã lọt vào tai Angol. Bây giờ chỉ cần chờ xem phản ứng của Izumin mà thôi. Ta cười nhạt chơi cờ cùng Hassan giết thời gian! Menfuisu, chị nhất định không để em gặp nguy hiểm.

Angol tức tối đập nát đồ đạc trong phòng, không ngờ tên Izumin đó dám lừa gạt hắn. Báo cho hắn tin Menfuisu đang ở Assyria là muốn mượn tay hắn giết chết vị hoàng tử Ai Cập này, còn bản thân Izumin lại bắt được Asisu nắm giữ bên cạnh. Khác nào Izumin muốn Angol thay hắn ta dọn sạch đường để chiếm lấy Ai Cập, Menfuisu chết đi Asisu chính là người duy nhất thừa kế Ai Cập.

Thật đáng giận mà! Một khi hắn giết Menfuisu cả Ai Cập sẽ là kẻ thù của hắn, một khi Izumin đã có Ai Cập trong tay vậy kẻ đầu tiên phải chết không phải chính là hắn sao. Izumin, ngươi sẽ phải trả gía vì dám coi thường Angol này.

Rồi hắn lại nảy ra một suy nghĩ, Angol hạ lệnh: "Thả Menfuisu ra và mang hắn đến đây!." thuộc hạ vâng lệnh nhanh chóng thi hành.

Khi Menfuisu đứng trước mặt Angol, hắn đã không hề sợ sệt và khinh bỉ nhìn Angol: "Ngươi còn muốn gì nữa đây? Tên hoàng đế bại hoại kia?."

Angol giận tím cả mặt nhưng ráng kiềm né: "Menfuisu! Chúng ta thật sự đã bị tên Izumin của Hittite lừa rồi. Ta cũng chỉ là nạn nhân của hắn mà thôi." Angol mềm giọng dáng vẻ uất ức nói.

Menfuisu nheo đôi mắt lại hỏi hắn: "Ngươi có ý gì, Angol?." Angol chỉ đợi câu nói này của Menfuisu: "Chị của ngươi, nàng Asisu xinh đẹp đã bị Izumin bắt lại giam giữ bên cạnh mình, mặt khác hắn lại báo tin cho ta là ngươi đang ở Assyria này. Menfuisu, đến đây thì không cần ta phải nói nữa chứ!?."

Menfuisu làm sao không hiểu được, Asisu, chị của hắn. . . đang nằm trong tay tên khốn Izumin hay sao?

"Rầm!"

Nắm đấm của hắn làm cái bàn bên cạnh vỡ nát, đến Angol cũng phải kinh ngạc, đây là cơn giận dữ của chim ưng Ai Cập sao? Rất hung hãn nhưng Angol hắn càng thích hơn.

"Ấy, ấy! Menfuisu ngươi hãy bình tĩnh, tự làm mình bị thương thì có ích gì! Ta có một kế hoạch muốn bàn bạc với ngươi, đôi bên cùng có lợi ngươi thấy thế nào?." Angol giảo hoạt uốn lượn bên cạnh Menfuisu như một con rắn.

"Ta thấy ngươi nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn Angol! Nhưng ta cũng rất có hứng thú hợp tác với ngươi." Menfuisu tránh xa khỏi Angol, lạnh lùng trả lời.

Mỗi người mang trong lòng một suy tính riêng, Menfuisu thầm nghĩ tin tức ắt hẳn là do Asisu tìm cách truyền đến tai Angol. Nàng thông minh như vậy, dù bị bắt ở Hittite vẫn tìm cách cứu hắn ở tận Assyria này, tạm thời cứ để nàng ở Hittle là an toàn nhất.

Đợi sau khi giải quyết xong tên Angol, hắn sẽ đến đón nàng. Asisu, nàng nhất định phải chờ ta!

Izumin nhận được tin báo phía Assyria có hành động tăng thêm quân số tại biên giới giữa hai nước, phía Ai Cập cũng vậy dường như cả hai đều đang có ý định tấn công Hittle.

Ai Cập và Assyria nằm về hai phía Đông và Tây của Hittle, nếu đồng loạt phát động chiến tranh thì đối với Hittle sẽ rất bất lợi vì địa thế bị bao vây "gọng kiềm". Izumin vò nát mảnh giấy trong tay: "Asisu! Nàng được lắm!."

Tức giận xong hắn lại buồn cười, người con gái có thể làm Ai Cập thay đổi mà hắn lại dám coi thường nàng. Đó chính là sự cảnh cáo của nàng dành cho hắn "mất mạng vì sự ngạo mạn của mình" . Phải,nàng đã tiên tri như vậy!

Nếu hắn cứ tiếp tục coi thường nàng như thế này, thì không khéo ngày nào đó hắn sẽ mất mạng dưới tay nàng vì sự kiêu ngạo của chính hắn. Người con gái này không cần bất kỳ ngườ đàn ông nào làm chỗ dựa, nàng vẫn tự đứng vững trên đôi chân của mình. Asisu, nàng chính là vầng thái dương rực rỡ nhất!.

Trong phòng nghị sự ở Ai Cập, pharaoh Nefenmat vô cùng giận dữ: "Imhotep! Hình như ta đã quá khoan dung với ngươi và ngươi đã quên mất thân phận của ngươi chỉ là tôi tớ dưới chân ta thì phải?."

Imhotep im lặng đón nhận cơn giận dữ của pharaoh, ông ta từ tốn đáp: "Thưa pharaoh vĩ đại, tôi tớ của ngài chỉ làm điều đúng đắn cho Ai Cập."

"Choang!."

Bình bông vỡ tan ngay trước mặt Imhotep làm ông quỳ ngay xuống mặt đất, pharaoh Nefenmat hét lên: "Điều đúng đắn của ngươi chính là đầu độc con gái của chủ nhân ngươi, cũng là sự chúc phúc của Ai Cập sao?.".

Imhotep tái cả mặt, không ngờ pharaoh cũng biết cả điều này: "Thưa pharaoh, người mà ngài vừa nhắc đến không phải là lời chúc phúc mà chính là họa diệt vong của Ai Cập. Để lại một người có thể thay đổi cả một đất nước thì tương lai Ai Cập sẽ rơi vào tình trạng bị chia cắt quyền lực, hoàng tộc sát hại lẫn nhau. . ."

"Câm miệng cho ta! Tên tôi tớ láo xược, Ai Cập bị chia rẽ sao? Hoàng tộc sát hại lẫn nhau sao? Hay chính ngươi mới là kẻ gây ra tai họa cho Ai Cập, Imhotep! Con gái của ta đã có thể bỏ mặc hoàng tử của ngươi chết ngay tại Assyria chứ sẽ không bất chấp tính mạng có thể bị kẻ địch giết chết mà cứu em trai mình về với cha của nó. Chính con bé cũng là người đã giữ lại mạng sống cho kẻ đã sỉ nhục mình là một tai họa. Ta đồng ý thử thách sự trung thành của Asisu với Ai Cập chứ không đồng ý để ngươi lấy mạng con gái ta! Imhotep, hãy vui mừng vì Asisu đã cầu xin ta tha mạng cho ngươi nể tình ngươi dạy dỗ mười năm qua. Nhưng ta không thể tha thứ cho ngươi, hãy cút đi! Dơ bẩn!." Nefenmat khinh bỉ không thèm nhìn Imhotep đang quỳ dưới chân mình mà bước thẳng qua ông ta.

Imhotep run rẩy, thì ra Asisu đã sớm biết ông sẽ hại mình nhưng vẫn cầu xin pharaoh tha thứ cho ông! Cứu mạng kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết chính là sự khinh bỉ nặng nề nhất dành cho đối phương.

Asisu, niềm kiêu hãnh trong lòng ta, con nhất định phải bình an quay về bên cạnh cha của con! Nefenmat lòng nặng trĩu tâm sự, ông quay mặt về phía Hittite âm thầm gửi lời cầu nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.