"Vân Thanh sao cậu đi ra ngoài lâu như vậy? Vừa rồi còn muốn nói đi ra tìm cậu đấy."
"Đúng đấy, vừa rồi cậu không tìm được Leonard sao? Leonard đã về rồi cậu còn chưa trở về."
"....."
Thấy Lạc Vân Thanh trở lại, nghe được những người trong ghế lô nói Leonard cứ cảm thấy càng ngày càng lạnh, lạnh đến nỗi mình nổi cả da gà.
Vừa rồi Vân Thanh đi tìm mình sao? Vậy cậu có nhìn thấy....cái gì không?
Càng nghĩ Leonard càng cảm thấy thấp thỏm! Nhìn Lạc Vân Thanh muốn hỏi lại không dám hỏi.
"Đi xem mấy thứ thú vị."
Lạc Vân Thanh nhìn Leonard, khóe miệng mỉm cười nói, hơn nữa hai chữ "Thú vị" còn đặc biệt ý tứ sâu xa, khiến Leonard bị dọa giật cả mình.
Sau đó nhịn không được cẩn thận nghĩ lại, hắn chắc chắn mình vừa rồi không nhìn thấy Lạc Vân Thanh, cho nên có lẽ cậu đang nói chuyện khác? Leonard nỗ lực khiến bản thân đừng hoảng hốt.
" Thứ thú vị? Thứ gì thú vị?"
"Là biểu diễn sao? Trên Thiên Bác không phải nói đại sảnh khách sạn Nguyệt Loan ngẫu nhiên sẽ có biểu diễn sao? Nếu thật thì thực vui nhỉ?"
"Hẳn là không có biểu diễn, dù sao tôi không nghe thấy động tĩnh gì."
"Chắc chắn không phải biểu diễn, vừa rồi Vân Thanh vừa đi, tôi liền đi ra ngoài dạo qua một vòng, không thấy đại sảnh có biểu diễn gì cả."
"......"
Nghe bạn bè xung quanh ngươi một lời ta một ngữ bình luận, Lạc Vân Thanh thưởng thức đủ vẻ thấp thỏm của Leonard rồi mới mở miệng nói: "Không phải biểu diễn, tôi nói chính là khách sạn thiết kế rất thú vị, trang trí và bài trí rất đẹp, cho nên nhịn không được cẩn thận nhìn ngắm một hồi lâu."
Nghe được là cái này, Leonard cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm nhưng thân thể vẫn khó giải thích được thấy lạnh.
Nhưng hiện tại thời tiết này không đến nỗi lạnh nhỉ? Rõ ràng hồi trước mình mặc áo đơn cũng không vấn đề gì, tại sao năm nay đột nhiên trở nên không chịu được lạnh?
"A, thì ra cậu nói cái này sao, lúc tới tôi cũng chú ý thấy, đúng là khá đẹp, nhưng dù sao cũng là khách sạn cao cấp, trang trí đẹp là bình thường."
"Đúng, tôi trước kia đi khách sạn khác cũng không khác mấy đều như vậy."
"Cho nên đắt vẫn là có cái giá của nó."
"...."
Nghe được Lạc Vân Thanh công bố đáp án, rất nhiều người trả lời như thế.
Mọi người đều biết tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 là một tinh cầu xa xôi, vì sao? Từ tên của nó liền có thể nhìn ra -- H-MCK1, chỉ đánh số không có tên, đây là nhãn hiệu của tinh cầu xa xôi!
Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là cuộc sống của người ở tinh cầu nông nghiệp xa xôi chắc chắn sẽ nghèo khó, cuộc sống của người của tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 tuy kém với những tinh cầu phồn hoa, nhưng cũng không quá không xong. Thậm chí có một bộ phận người còn rất có tiền! Còn vì sao lại như vậy? Đương nhiên là vì tinh cầu Nông nghiệp này có một bộ phận thổ địa thích hợp trồng trọt cây ăn quả, có một bộ phần rau quả giá cả đắt đỏ ở đó, ai còn có thể nghèo cho được! Dù sao giá cả rau quả và giá cả lương thực thật có thể nói là một trên trời một dưới đất.
Cho nên trong đám bạn học của Lạc Vân Thanh có vài người gia đình rất có tiền, chỉ là do quan niệm tiêu dùng ở tinh cầu Nông nghiệp tạo thành thói quen, còn có hoàn cảnh xung quanh cũng không có gì cần tiêu phí cao cho nên mới không có biểu hiện ra ngoài mà thôi, nhưng nếu có người tò mò đi đào sâu vào chắc chắn sẽ bị người dọa mất mật.
...........
Họp lớp, như bình thường chắc chắn Lạc Vân Thanh sẽ là người rời đi sớm nhất, cho nên khi Lạc Vân Thanh là người đầu tiên rời đi, mọi người đều không có bất cứ ngoài ý muốn nào, ngược lại tập mãi thành quen cùng cậu chào tạm biệt.
Lẳng lặng đi theo bên cạnh Leonard, cỗ tức giận trong lòng Lạc Vân Thanh đã sớm biến mất không còn, dù sao cậu và Leonard đều sai, lại còn rất khó nói ai sai nhiều hơn.
Cái gọi là hôn ước giữa nguyên chủ và Leonard so với đính hôn chính thức mà nói, kỳ thực càng giống như người lớn hứa hẹn qua miệng. Vì thiếu nhân tình với Lạc gia không thể trả lại mà Horae gia đối với cái hôn ước này xem trọng. Vì trong lòng bọn họ cho rằng như vậy có thể bồi thường Lạc gia, nhưng tương phản Lạc gia lại không quan tâm tới điều này một chút nào, thậm chí từ khi con trai được sinh ra còn có chút hối hận, vì so với cái gọi là "đính hôn từ trong bụng mẹ", bọn họ càng hy vọng về sau con của mình có thể tìm được người mình thích mà kết hôn, bọn họ cũng không muốn con mình bị bó buộc.
Cho nên ba Lạc và mẹ Lạc tuy có nói chuyện đính hôn này cho nguyên chủ, nhưng cũng chỉ nói qua vài lần mà thôi, hơn nữa mỗi lần nói xong đều sẽ nói với cậu, nếu con không thích hôn ước này có thể đi giải trừ hôn ước, cùng người mình thích ở bên nhau. Nếu Leonard có người mình thích, con cũng không cần thương tâm, nên tách ra thì tách ra, vì tình yêu và hôn nhân cũng không thể miễn cưỡng.
Mà chờ tiểu Lạc Vân Thanh lớn lên, ba mẹ Lạc gia rốt cuộc chưa nói chuyện này, thậm chí tận đến khi ba mẹ Lạc gia qua đời, bọn họ cũng không nhắc lại, vì thái độ này của bọn họ, cho nên người biết chuyện này không nhiều lắm, người xung quanh cũng chỉ có Bulma biết chuyện này mà thôi.
Còn nguyên chủ?
Nói thật, ngươi có thể trông cậy vào một đứa trẻ đối với cái hôn ước cùng một người xa lạ mấy năm mới nhắc tới một lần này để tâm sao? Nói cho người biết, đó là không có khả năng, nếu không phải bởi vì khi thi đậu học viện Liên bang đệ nhất, phải tới Thủ Đô tinh đi học, chỉ sợ cậu đều không nhớ tới chuyện này, mà Lạc Vân Thanh xuyên tới thì sao? Nếu không phải Bulma nhắc nhở có lẽ cậu căn bản sẽ không biết chuyện này.
Dù sao ngay từ đầu cậu đã không tiếp thu ký ức của nguyên chủ rồi ╮( ̄▽ ̄ ")╭
Nhưng Bulma nhắc tới, cho nên ký ức bị đánh thức, cho nên cậu biết, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, trong tiềm thức của cậu đây là việc nhà người khác, cho nên ngẫu nhiên cậu mới có thể nhớ tới.
Sau khi ở chung với Leonard, thật ra có nghĩ tới một hai lần, lúc trước cũng tự hỏi qua có phải nên đi từ hôn trước hay không, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cậu, từ từ đã!
Kết quả chờ chờ, hôm nay lại biết được Leonard này chính là Leonard kia, ngẫm lại nếu như mình lúc ấy thật sự trực tiếp đi giải trừ hôn ước, có lẽ hai người bọn họ sẽ không có khả năng ở bên nhau nhỉ?
Nhưng mà....sau khi biết hai người là một, Lạc Vân Thanh cũng thoải mái, vì như vậy, rất nhiều vấn đề đều trở thành không phải vấn đề, mình không cần suy xét quá nhiều thứ, đơn giản hưởng thụ yêu đương là được, có hể nói là mọi người đều vui vẻ.
Nhưng Lạc Vân Thanh sẽ đem chuyện này nói cho Leonard sao?
Đương nhiên không, hiện tại cậu không tức giận, mà là cậu muốn xem náo nhiệt mà thôi!!!
Phải biết rằng đây chính là chuyện hay hiếm gặp của Leonard nha! Hiện tại không xem thì về sau còn có cơ hội sao?
Đặc biệt là khi nghĩ tới hình ảnh kỳ thực ta biết tất cả, ta chỉ không nói thôi, sau đó xem các loại quắn quéo mất bình tĩnh của Leonard, Lạc Vân Thanh sắp không nhịn được cười rồi.
"......"
"Cậu ngày mai còn muốn cùng bọn họ đi chơi sao?"
Không biết Lạc Vân Thanh đang cười thầm trong lòng, thấy cậu không nói lời nào, mặc dù không am hiểu tìm đề tài nhưng Leonard vẫn luôn tận lực tìm đề tài.
Lạc Vân Thanh xoay người nhìn về phía Leonard, đương nhiên nói: "Không cùng bọn họ chơi, ngày mai tôi còn phải đi Hải thị nữa."
Leonard xác nhận: "Cùng nhau?"
Lạc Vân Thanh nhịn không được trừng hắn một cái, nói: "Đương nhiên, không phải đã nói xong rồi sao?"
"......"
Vì Leonard là tự lái xe huyền phù tới, cho nên khi hai người trở về rất thuận tiện, chỉ là khoảng cách từ khách sạn Nguyệt Loan tới Danh Lưu Uyển có chút xa, cho nên khi hai người về tới nơi có chút muộn, Alice và Warren đã đi ngủ, cho nên chỉ có thể cáo biệt vào buổi sáng hôm sau, lúc đó Alice và Warren nhất định có ở nhà.
Vợ chồng Alice và Warren vốn đang muốn giữ Vân Thanh ở nhà mình một thời gian, nhưng bọn họ cũng không phải người cố chấp, nghe cậu nói thời gian tới đã an bài hết mọi việc liền biết Vân Thanh không như người khác, Lạc Vân Thanh sớm đã có sự nghiệp của riêng mình đồng thời là một người quý trọng thời gian, vì thế chỉ có thể rưng rưng tiễn cậu rời đi, thuận tiện đem con trai của mình cũng đóng gói đưa đi tiếp khách.
Ách, tuy bọn họ không làm như vậy, Leonard cũng sẽ tự mình đóng gói bản thân đưa đi mà thôi.
"Đi tới bên kia phải chăm sóc tốt bản thân, dì và chú cháu có rảnh sẽ đi qua gặp cháu." Alice thân mật hôn lên má Lạc Vân Thanh, sau đó ôn nhu sờ sờ đầu cậu.
Cái hôn đột ngột này thành công khiến Lạc Vân Thanh luôn bình tĩnh đỏ mặt, biểu tình giống như con thú nhỏ bị kinh hách khiến người xung quanh không nhịn được lộ ra nụ cười hiểu ý.
"Đứa nhỏ này, thật là hay thẹn thùng." Vốn dĩ Warren có chút ghen tị hành vi của Alice, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thẹn thùng kia của Lạc Vân Thanh chút ghen tị này của hắn liền tan thành mây khói, nhưng ghen tị của hắn biết mất vẫn còn lại ghen tị của Leonard đang lên men.
Đặc biệt là khi nhìn thấy "ma trảo" của mẹ mình cư nhiên lại chuẩn bị lần nữa chụp vào Lạc Vân Thanh, Leonard nhịn không được, tiến về trước một bước chua lòm nói: "Mẹ, đã đến giờ bọn con phải đi rồi."
Sau đó không dấu vết kéo Lạc Vân Thanh ra sau lưng mình.
Alice và Warren cũng không bị mù, động tác rõ ràng như vậy sao có thể không nhìn thấy cho được!
Nhìn thấy động tác của hắn, Alice muốn đập chết hắn luôn, bản thân không đáng yêu thì thôi, khi còn nhỏ không cho hôn, lớn lên cứng rắn nàng cũng không muốn hôn, nhưng còn bây giờ thì sao? Mình tìm được người để hôn, hắn còn ngăn cản?!
"Chúng con đi đây." Thấy Alice tạc mao, biết rõ tính cách của nàng, Leonard trong lòng lộp bộp một cái, nắm tay Lạc Vân Thanh đi nhanh về phía trước, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Anh nói đứa con này từ nhỏ có ích lợi gì? Chỉ biết chọc tức em." Alice liếc xéo vị ba ba đầu sỏ gây tội một cái.
Warren sờ sờ mũi, hắn cũng thực vô tội, vốn dĩ muốn một đứa con gái giống như Alice, nhưng kết quả thì sao? Tất cả đồ dùng đều dựa theo nữ nhi mà chuẩn bị, nhưng sinh ra lại là con trai nha, này có cách nào khác sao? Cũng không thể đem con trai nhét trở lại trong bụng phải không?
Bất đắc dĩ gánh tội thay Warren ôm bả vai Alice, đem tóc mai bị gió thổi tán loạn của nàng vén ra sau tai, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa."
Thanh âm khiến người ta tê dại da đầu vang lên bên tai, Alice không còn sức chống cự liền đầu hàng, tức giận gì đó tự nhiên cũng không còn.
"Aiz....! Warren, anh nói con đường tình cảm của con trai chúng ta sẽ thuận lợi sao?"
"Sẽ, em nhìn hai đứa nó thật tốt nha."
"Em cũng hy vọng như vậy."
"Em đừng suy nghĩ quá nhiều, em cũng biết tính tình Leonard rồi, nó nhận định liền sẽ không thay đổi, còn Lạc Vân Thanh? Tuy hiểu biết không sâu, nhưng em cũng biết nó không phải người tùy tiện, đều đã tiếp nhận đồ gia truyền nhà chúng ta, còn có thể chạy được sao?"
"Nói cũng phải."
"....."
Từ Đế Đô tới Hải thị cũng không xa, khi hai người tới nơi cũng vừa vặn là thời gian ăn cơm chiều.
Cho nên Lạc Vân Thanh trực tiếp đem Leonard về nhà ở trấn nhỏ Vân Quế.
Nhà lâu không có người ở có chút bụi bẩn, nhưng như thế không quan trọng, vì có người máy, quét dọn vệ sinh rất đơn giản, thừa dịp người máy quét dọn vệ sinh, Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, quyết định mang Leonard ra ngoài tới quán ăn đặc sắc ăn cơm.
Nhưng nào biết vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu, liền thấy một hàng người ở bờ sông bày quán bán hàng?
Mà thần kỳ hơn nữa người bày quán cư nhiên còn có người tới chào hỏi cậu?!