Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 77




Hàn huyên nửa ngày, cuối cùng hai người vẫn quyết định thuận theo tự nhiên!

Dù sao mặc kệ là làm việc hay quản lý, Lạc Vân Thanh đều có thể nghĩ cách tranh thủ lúc rảnh rỗi, còn Thái Tử Thành...vừa thấy chính là người có số bận rộn, chỉ cần việc mình có thể làm chắc chắn sẽ không phiền tới người khác, việc có thể để cho người khác làm cũng cơ bản tự mình gánh lấy, cho nên mặc kệ trong lòng hắn muốn trộm rảnh rỗi như thế nào, nhưng cuối cùng người bận rộn nhất lại chính là hắn.

Chuyện xin trường học ruộng thí nghiệm bỏ trống là Thái Tử Thành toàn quyền phụ trách, kỳ thực đến bây giờ cũng đã bận rộn tương đối, trước mắt việc quan trọng nhất chính là động viên!

Đúng vậy, động viên!

Tuy phương án là mọi người cùng đưa ra, nhưng đối với việc làm ruộng yêu cầu thể lực rất lớn này, thật sự không phải mỗi người đều thích, huống chi đây xem như là thời gian ngoại khóa, cho nên trường học cũng không quản lý, vì vậy việc động viên cơ bản đè lên thân mấy người chủ khởi xướng.

Thái Tử Thành là người siêu yêu cảm giác vinh dự, người như vậy nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt.

Ở trong lòng hắn, hắn yêu tập thể hắn đang tham gia, nguyện ý hy sinh lợi ích của mình cống hiến cho tập thể, nhưng đồng dạng, hắn cũng thực dễ dàng muốn người khác phải giống như mình, vì chỉ có như vậy mới có thể đạt tới mục địch giữ gìn tập thể, cho nên động viên nhân viên, dưới cái nhìn của hắn tốt nhất chính là toàn bộ đều tham gia, đem tất cả mọi người động viên thành công.

Nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng!

Là một người phụ trách khác, Lạc Vân Thanh suy nghĩ rất khác với Thái Tử Thành, trước sau cậu cảm thấy tập thể là tập thể, cá nhân là cá nhân. Lần nhận thầu ruộng thí nghiệm này dùng thời gian ngoại khóa của mọi người, cho nên mỗi người đều có quyền lựa chọn có tham gia hay không, dù sao có vài người thật sự không thích làm ruộng, vậy nếu như thế, liền không cần thiết vì thứ mình không thích mà lãng phí thời gian, nhưng đồng thời...nếu ra thành tích gì ngươi cũng đừng nghĩ muốn thơm lây!

Cho nên việc Thái Tử Thành làm mấy ngày cũng chưa hoàn thành, Lạc Vân Thanh một ngày liền thu phục.

Cậu nhờ phụ đạo viên đem học sinh bốn khóa của hệ thực vật vào một nhóm lớn, sau đó để phụ đạo viên dùng một kiện công năng trò chuyện đem tin tức liên quan tới "Tiểu tổ vừa học vừa làm__thực tiễn ra hiểu biết chính xác" phát cho mọi người, để người muốn tham gia tăng thêm một nhóm khác.

Liền đơn giản như vậy đã đem tổ công tác tăng lên.

Nhìn nhân số tổ công tác từ mấy người chậm rãi tăng lên, đến bây giờ cũng có ba bốn mươi cái, Lạc Vân Thanh thực vừa lòng, nhưng Thái Tử Thành lại có chút không vừa ý trong lòng.

Trong mắt hắn đây là việc lớn của cả hệ, vậy hẳn là phải oanh oanh liệt liệt mới phải!

Nếu làm tốt, về sau tậm chí có thể cho nó trở thành truyền thống của hệ thực vật học, như vậy vừa có thể học được gieo trồng, vừa có thể kiếm được tiền, lại có thể lợi dùng được đất hoang, còn có thể cho mọi người ăn được đồ vật càng khỏe mạnh tươi mới, thật tốt nha?

Nhưng dựa theo cách làm này của Lạc Vân Thanh, chuyện này cũng chỉ có thể biến thành một chuyện nhỏ, giống như là hiệp hội, chúng ta tổ chức cái hiệp hội này chính là để làm cái này, nếu không muốn làm, không ai làm, tùy thời có thể hủy bỏ.

Hắn không muốn như vậy...

Không thể không nói hiện thực và lý tưởng chênh lệch lớn khiến nam hài còn chưa tiếp xúc xã hội này có chút bực mình, nhưng hắn cũng biết mình nghĩ có chút không thực tế, biết Lạc Vân Thanh là đúng, nhưng một khi đã như vậy...vẫn là cảm thấy có chút không vui.

Xụ mặt, trong đầu suy nghĩ quay cuồng, người vốn dĩ luôn hi hi ha ha đột nhiên yên tĩnh không nói lời nào có chút dọa người. 

Nhìn Thái Tử Thành như vậy, Lạc Vân Thanh nhịn không được thở dài một hơi, do dự một chút, vẫn là quyết định mở một khó tâm lý cho hắn, dù sao chuyện này tuy không lớn, cậu cũng tin Thái Tử Thành chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhưng cuộc sống ấy mà, không cần luôn hiện ra vẻ mặt đau khổ, vẫn nên vui vui vẻ vẻ mới tốt.

Vì thế Lạc Vân Thanh đi qua, ngồi bên cạnh hắn, mở miệng nói: "Cậu làm sao vậy?"

Thái Tử Thành nhìn cậu mím môi một cái, không nói một lời.

Lạc Vân Thanh suy nghĩ một hồi, lại thử nói: "Cậu là cảm thấy cách làm của tôi không tốt?"

Lần này Thái Tử Thành cũng không im lặng nữa, như là đột nhiên tiết ra một hơi, hay tay đặt trên đĩa, người cũng bò xuống, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, ngữ khí mang theo chút rầu rĩ không vui nói: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy phương án này đối với tất cả mọi người đều rất tốt, nhưng vì sao có nhiều người không thích như vậy?"

Đầu nhỏ hoang mang, ánh mắt rối rắm, không thể không nói giờ phút này Thái Tử Thành thật sự rất giống một con cún con bị ủy khuất, hai mắt ngập nước, khiến Lạc Vân Thanh thiếu chút nữa không kiềm chế được xoa đầu hắn một phen.

Bình tĩnh lại, trong lòng mặc niệm hiện tại bản thân là phải làm một nhà tư vấn tâm lý, không thể xằng bậy, liên tục niệm năm sáu lần, cậu mới vẻ mặt ôn hòa nói: "Đó là vì bọn họ còn thích thứ khác hơn."

"Có thứ thích hơn thì tôi biết, nhưng mọi người cùng nhau làm việc không phải càng vui vẻ hơn sao?" Thái Tử Thành vẫn có chút không hiểu, ở trong lòng hắn một đám người làm việc chắc chắn so với một người làm việc thì vui hơn.

Lạc Vân Thanh:......

Đứa nhỏ, đó là vì tích cách của ngươi mới có suy nghĩ như vậy, kỳ thực không phải tất cả mọi người đều thích sinh hoạt tập thể. Ít nhất cậu biết được có rất nhiều người thích cuộc sống một mình hơn là tập thể.

Vì thế Lạc Vân Thanh thực ngay thẳng nói: "Mỗi người đều có suy nghĩ không giống nhau, có vài người thích một mình, có vài người thích tập thể, những cái này đều bình thường, chúng ta là người chứ không phải máy móc, nếu là người thì nhất định có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ muốn đem thời gian sau khi học đặt vào việc mình yêu thích, này không có gì không đúng."

"Tôi cũng hiểu đạo lý này, nhưng là không hiểu rõ mà thôi."

Thái Tử Thành nhún nhún vai, hắn biết những đạo lý này, nhưng biết cùng tâm lý có thể vui sướng tiếp thu là hai chuyện khác nhau.

"Cho nên đây là trưởng thành, khi cậu hiểu và tôn trọng được thì nói lên cậu đã trưởng thành." Những lời này một vị bằng hữu trước kia của cậu luôn treo bên miệng, tuy không biết hắn nghe tới từ nơi nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại Lạc Vân Thanh cảm thấy câu nói này rất đúng.

Nghe được Lạc Vân Thanh nói, Thái Tử Thành uể oải ỉu xìu nói một câu: "Aiz...., Vân Thanh cậu đi ăn cơm trước đi, không cần quan tâm tới tôi, tôi chính là là lập dị, tự mình rối rắm một hồi là hết."

Lạc Vân Thanh nhìn Thái Tử Thành, xác định hắn thật sự không có việc gì mới gật gật đầu, cậu biết loại người này năng lực tự điều tiết rất mạnh, hiện tại nhìn không dễ chịu, nhưng rất nhanh hắn sẽ điều chỉnh lại được, loại năng lực này kỳ thực cậu rất  hâm mộ.

"......"

"Cậu có rảnh tưởng như vậy còn không bằng trước tiên làm tốt việc của mình, nếu chúng ta làm tốt, về sau chắc chắn sẽ có càng nhiều người gia nhập, hiện tại vừa mới bắt đầu thôi, người gia nhập đều là người đi đầu tìm đường, chờ chúng ta tìm được đường rồi sẽ có càng nhiều người đi lên con đường rộng thênh thang này." Lạc Vân Thanh đứng lên, vỗ vỗ  bả vai hắn, lưu lại câu này để hắn sáng mắt lên, liền chạy lấy người.

Thái Tử Thành tinh tế nhấm nuốt những lời này, bỗng nhiên cảm thấy mình là một con heo!

Đúng rồi, vạn sự khởi đầu nan, chuyện này tuy rằng tốt, nhưng hao phí thời gian nhiều, thành quả cũng không biết, cho nên mọi người không tích cực có thể lý giải, nhưng nếu làm tốt thì sao? Về sau chắc chắn sẽ có người muốn gia nhập, đến lúc đó chậm rãi sẽ nhiều người lên.

Nghĩ đến đây, hắn cũng ngồi không, nhớ tới mình còn có việc khác chưa làm, vội vàng tung ta tung tăng đứng lên, bắt đầu bận việc, chuẩn bị nỗ lực phấn đấu, để con đường thênh thang này tới nhanh một chút.

Mà Lạc Vân Thanh đi ở trên đường, nhìn Thái Tử Thành hấp tấp cư nhiên cũng không nhìn thấy mình, vô cùng cao hứng gọi một chiếc "Tiểu ong  nghệ" liền rời đi, mỉm cười lắc đầu.

Có đôi khi cậu cảm thấy Thái Tử Thành thực thành thục, thực có khả năng, nhưng có đôi khi cậu lại cảm thấy hắn rất giống tiểu hài tử, tựa như hiện tại, tính tình nói gió chính là mưa phương thức làm việc sấm rền gió cuốn làm người có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc này mới bao lâu nha, liền giống như thay đổi thành người khác!

......................

Tuy thông qua phụ đạo viên phát tin tức cho mọi người, nhưng để phòng ngừa có một vài người vì quá trầm mê vào việc của mình mà không màng thế sự, quên không kịp xem tin tức, khiến cho muốn đi cũng không đi được, vì hế khi vào giờ học, Lạc Vân Thanh cố ý mượn giáo sư vài phút thời gian đem chuyện này lặp lại một lần nữa.

Giáp mặt nói một lần, nếu còn nói không biết chuyện này, vậy chỉ có thể tự trách mình.

Quả nhiên, vừa nói xong, cậu thật đúng là phát hiện có người không biết chuyện này.

Đứng ở trên bục giảng, Lạc Vân Thanh có thể nhìn rõ sắc mặt của mọi người phía dưới, đại bộ phận tỏ thản nhiên, nhưng cũng có người biểu hiện ra kinh ngạc hoặc là hứng thú.

Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không đánh giá từng người một, dù sao cậu chỉ xin giáo sư vài phút mà thôi.

Vì thế đem sự việc đơn giản nói qua một lần cậu liền đi xuống, nhưng thật ra vị giáo sư kia, dựa vào chuyện này lại nói hơn mười phút.

Phương án này đã truyền khắp toàn trường học, thái độ của học sinh hệ khác đối với việc này cũng phân thành hai loại, một bộ phận cảm thấy thật là chuyên nghiệp nha, một bộ phận khác liền cảm thấy người hệ thực vật ăn no không có việc gì làm, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Nhưng còn lão sư trong học viện Liên bang đệ nhất thì sao? Bọn họ đa số đều là tán đồng, có lão sư nhìn thấy đám học sinh hệ thực vật làm như vậy còn bâng quơ hỏi một chút học sinh của mình có phải muốn tăng thêm thực nghiệm ngoại khóa hay không, mà không biết làm sao lại bị đám học sinh này cười ha hả coi như nghe không hiểu liền cho qua.

"......"

"Mọi người nếu có rảnh có thể tham gia nhiều hơn, cơ hội thực tiễn như vậy rất khó đến nha."

Bộ dáng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ của giáo sư giống như nhân viên bán hàng trong siêu thị.

Giáo sư cười híp mắt thân thiết nhìn về phía bọn họ nói: "Hơn nữa trải qua ngày hôm qua thương định, một bộ phần giáo viên cũng sẽ tham gia, đến lúc đó các em có thể học được càng nhiều tri thức."

Lúc này có học sinh giơ tay hỏi: "Giáo sư, thầy nói thật hay giả ạ? Thật sự rất nhiều giáo viên sẽ tham gia sao?"

Giáo sư mỉm cười gật gật đầu, khẳng định nói: "Thật sự, không gạt em, mọi người còn có vấn đề gì nữa không? Có thì có thể hỏi thầy, không thì chúng ta bắt đầu vào học!"

Giáo sư vừa nói xong, không có ai hỏi gì nữa, nhưng học sinh phía dưới đều bùng nổ rồi.

............

"Không phải chứ? Có giáo viên tham gia? Còn rất nhiều?"

"Vậy có nên đi hay không đây? Cảm giác giống như đúng là có thể học được rất nhiều thứ."

"Nhưng mà tôi không muốn đi, vốn dĩ đã nhiều tiết học, năm này tiết thực tiễn còn đặc biệt nhiều, thời gian riêng rất ít, nhật ký du lịch của tôi còn không có thời gian viết."

"......"

"Nhưng mà rất nhiều giáo sư tham gia nha? Không đi có bị phê bình hay không? Còn có lúc thi cử, người tham gia có thể dễ dàng hơn một chút hay không?"

"Nếu cậu chỉ muốn đạt tiêu chuẩn, vậy không cần thiết, nếu cậu muốn lấy học bổng, vậy hẳn phải biểu hiện cho tốt."

"Vậy tôi vẫn là đi tham gia thôi, học một vài thứ cũng tốt."

"......"

"Tôi đây cũng đi thôi, tôi cũng không có việc gì làm, cùng lắm thì bỏ mấy cái trò chơi đi."

"Nếu các cậu đều đi, tôi đây cũng đi thôi."

"......"

Lạc Vân Thanh không nghĩ tới tổ chức nguyên bản còn không có bao nhiêu người, bởi vì một câu của giáo sư lập tức có nhiều người như vậy tham gia, nhưng cũng khá tốt, từ khi trải qua lúc tuyển người cậu liền hiểu ra hiện tại nhân thủ là có bao nhiêu khó tìm, tuy mọi người không tính là tay nghề thuần thục, hiện tại tác dụng cũng không lớn.

Nhưng tay nghề thuần thục ấy mà...

Cũng là từ không thuần thục luyện ra, làm nhiều sẽ biến thuần thục...

Nghĩ đến đây, Lạc Vân Thanh cảm thấy mình hẳn nên đề vài ý kiến với giáo sư, mở một khóa thực hành, học cách thao tác máy móc như thế nào.

Vì bọn họ hiện tại tuy cũng có khóa thực nghiệm, nhưng vì khóa thực nghiệm của bọn họ chỉ dùng ruộng nhỏ, mỗi người cũng chỉ có mấy mét vuông đất, cho nên hết thảy đều dựa vào nhân công hoàn thành, mặc kệ là xới đất hay bón phân, hay là gieo trồng thu hoạch, tất cả đều là học sinh một tay một chân tự mình chuẩn bị cho tốt. Nhưng nếu thật sự bắt đầu đem đất hoang cùng ruộng thí nghiệm trống ở trong trường nhận thầu, vậy không thể nào còn như vậy, đến lúc đó chắc chắn phải dùng đến máy móc cơ giới.

Cậu không muốn đến lúc đó đều chuẩn bị xong hết, chỉ bởi vì không có ai biết sử dụng máy móc mà khiến cho sứt đầu mẻ trán.

Dù sao có vấn đề vẫn là sớm giải quyết! Không thể dây dưa ra sau, nếu không vấn đề sẽ càng lúc càng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.