Lạc Vân Thanh đem nồi nóng lên, xác nhận không còn một giọt nước nào, đem một ít nguyên liệu nấu ăn cần phải xào nhiệt bỏ vào nồi chậm rãi xào, năm phút đồng hồ nồi đã thực nóng, Lạc Vân Thanh đem một ít nguyên liệu cần xào cực nóng bỏ vào, xào đại khái 10 phút.
Hơn 50 loại nguyên liệu được Lạc Vân Thanh chia thành 2 phần, một phần không cần xào, một phần là phải xào, hơn nữa bộ phận này cần có gia vị và trung dược liệu khác nhau chia làm bốn năm nhóm cho vào xào.
Tuy cuối cùng đều là một nồi hầm, nhưng theo lúc trước Lạc Vân Thanh thực nghiệm mà nói, bước xào nguyên liệu nấu ăn này không thể thiếu, hơn nữa còn không thể loạn xào, đương nhiên Lạc Vân Thanh cũng không biết tiêu chuẩn phân loại cụ thể là gì, nhưng cậu đại khái dựa theo sách, sau đó một phần là tự mình mày mò thí nghiệm ra, đến bây giờ, phối hợp như vậy xem như là lựa chọn tối ưu nhất trước mắt cậu biết.
Trải qua nồi sắt phiên xào, các loại gia vị hương vị đã làm ra, có chút rất thơm, có chút thực sặc, mà có chút lại thực kỳ dị...., những hương vị này tổ hợp với nhau tạo thành một loại mùi thơm lạ lùng không nói nên lời, tuy không coi là khó ngửi, nhưng đại bộ phận người hẳn là không thích.
Làm tốt xong công tác tiền kỳ, Lạc Vân Thanh bắt đầu chuẩn bị làm nước kho, cậu làm nước kho cũng rất kỹ lưỡng, vào lúc nước có độ nóng khác nhau thì phải thêm nguyên liệu khác nhau, làm như vậy nước kho làm ra ăn vào miệng mới có cảm giác trình tự.
Đương nhiên những điều này đối với Lạc Vân Thanh mà nói không coi là gì, dù sao hiện tại không giống với cổ đại, trước kia nấu nước hoàn toàn dựa theo cảm giác, muốn luyện một tay nhóm lửa hảo thủ nghệ cũng không phải là một việc đơn giản, nhưng còn bây giờ thì sao? Tất cả đều là toàn trí năng theo dõi, chỉ cần trang bị dụng cụ nấu nước, ngươi muốn bao nhiêu độ là có thể đun ra cho ngươi bấy nhiêu độ, ngươi muốn khống chế cái độ ấm này bao lâu là có thể khống chế bấy lâu, hơn nữa người ta còn lên tiếng nhắc nhở, cho nên Lạc Vân Thanh chỉ cần đưa vào số nhiệt độ và thời gian cậu yêu cầu là có thể, mặt khác không cần nhọc lòng quá nhiều.
Duy nhất khiến cậu nhọc lòng chính là một bước cuối cùng- -cho đường phèn, vì bước này cậu cần suy xét khẩu vị của mọi người.
Dù sao vị ngọt mặn chi tranh không thể tránh khỏi, tuy hai loại món kho đều ăn ngon, nhưng có người thích ăn mặn có người thích ăn ngọt, cái nồi nước kho này của cậu cũng không phải cho mình ăn, chủ yếu là cho Edward, cho nên cậu cần phải dựa vào tiêu chuẩn ham mê của Edward.
Dựa vào tình hình từ trước tới nay, yêu cầu của Edwar đối với mặn ngọt không cao, so với mặn ngọt, hắn càng thích ăn cay một chút, cho nên Lạc Vân Thanh chỉ cho một chút đường phèn, trái lại liền cho thêm một phen ớt cay.
Theo thời gian trôi đi, mùi thơm của món kho bắt đầu càng ngày càng nồng, người của những nhà xung quanh ngửi được hương vị này đều giống như bị cào tâm cào phổi.
Đó là một loại hương vị thức ăn chưa bao giờ ngửi qua từ trước tới nay!
"Lão Vương, đây đến tột cùng là vị gì? Cũng quá thơm đi?"
Nguyên bản ngồi ở trong sân chơi cờ hai người sau khi ngửi được mùi hoàn toàn không ngồi yên được nữa, tuy trên tay còn cầm quân cờ, nhưng qua hơn 10 phút còn chưa đặt cờ xuống, rõ ràng hai người đều bị mùi hương quyến rũ không chịu được.
Nói thật! Bọn họ không thiếu tiền, phía trước cũng là ăn qua đại giang nam bắc, chính là thật sự trước nay chưa từng ngửi qua mùi hương như vậy, hương vị kia giống như có thể trực tiếp chui vào xương cốt của ngươi, khiến người ngứa ngáy tận đáy lòng.
"Tôi cũng không biết, nhưng mà thật thơm nha!" Lão Vương say mê hít hít mũi một cái.
"Hẳn là hàng xóm mới làm đồ ăn đi? Không thể tưởng được hàng xóm mới còn có chiêu thức ấy." Lão Lý nhịn không được thở dài một hơi.
Sớm biết vậy thì ngày đầu tiên họ dọn tới đã đi lôi kéo làm quen, ngửi được cái mùi hương này lão Lý cảm thấy thật hối hận vì lúc trước không trước tiên đi lôi kéo quan hệ.
Còn vì cái gì bọn họ biết là hàng xóm mới làm đồ ăn? Kia không phải vô nghĩa sao? Phải biết một mảnh xung quanh đây đa số là người già về hưu ở, tất cả mọi người đều đã ở lâu như vậy, có cái gì tuyệt sống còn không biết sao? Nếu là ai có cái tay nghề này, sớm đã truyền khắp nơi! Cho nên đột nhiên xuất hiện mùi vị thơm như vậy trừ bỏ là tay nghề của hàng xóm mới ra thì còn có ai nữa.
"......"
"Lão Vương, nếu không chúng ta qua bên kia dạo một chút?"
Ngồi cũng không xong đứng cũng không được lão Lý cảm thấy tâm tính bình tĩnh của mình không trụ nổi, nếu như vậy còn không bằng đi dạo chút, lại nghe ngóng chút, nói không chừng..... mình còn có thể được ăn!
"Như vậy không tốt lắm đâu?" mặt Lão Vương lộ vẻ chần chờ.
Lão Lý nghe vậy "Xuy" cười một tiếng, khóe mắt nghiêng nghiêng ngó ngó vị lão hữu đến bây giờ còn giả vờ đứng đắn, trực tiếp lột mặt nạ của lão: "Không tốt lắm? Vậy là ai nhắc tới mùi thơm này đầu tiên? Nếu không tốt lắm thì ông đừng đi nữa, cho rằng tôi không biết ông là ai sao, ông mà cũng biết ngại? Trừ khi mặt trời mọc đằng Tây."
Lão Vương sau khi nghe được cũng không giận, ngược lại cười hắc hắc đầy bỉ ổi nói: "Ông không biết Liên Bang có một đống tinh cầu thái dương đều là mọc từ phía tây sao?"
A......
Nghe vậy, lão Lý nhưng mở to hai mắt nhìn, ném xuống quân cờ xoay người liền đi, còn lưu lại một câu: "A, thật đúng là có nha, vậy được, tôi tự mình một người đi qua, lão Vương ông có ngon thì đừng đi."
Lão Vương:......
"Lão Lý đợi tôi, đừng đi nhanh như vậy." Lão Vương thấy lão Lý đi rồi, cũng ngồi không yên, không cần mặt mũi theo sau, sau đó xẹt tới, hai người nói nói nháo nháo rời đi.
Những người sống bên cạnh đang hóng gió trong sân nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ nhịn không được lắc đầu, sau đó lộ ra tiếu ý.
Vài chục năm rồi hai người này tính tình vẫn còn như vậy, cũng mệt hai người bọn họ từ trước tới giờ chưa từng nháo tung lên! Nếu là người khác sợ là đã sớm trở mặt rồi cũng nên?
..................
Lạc Vân Thanh cũng không biết có hai lão nhân đang dựa theo mùi thơm tìm tới nhà mình, hiện tại cậu đang chuyên chú thái nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nước kho đã hoàn toàn cho vào, hai giờ trôi qua cũng gần nấu xong, hiện tại chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho tốt, sau đó cho vào nước kho là được.
Lạc Vân Thanh chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, trừ bỏ thịt thường thấy cùng một ít chân gà chân vịt ra còn có đủ loại rau củ, bao gồm cả rong biển cậu rất thích, khoai tây lát, củ sen lát, vỏ đậu v.v.
Còn nội tạng? Thì thật đúng là không có.
Đầu tiên, hôm nay cậu đi siêu thị xem, nội tạng trong siêu thị cũng không phải mới mẻ, tiếp theo Lạc Vân Thanh cũng không biết người khác có thể tiếp thu được nội tạng hay không, cho nên đơn giản liền không cần.
Nguyên liệu khác nhau cần nấu thời gian khác nhau, thời gian nấu rau củ sẽ ít hơn thời gian nấu thịt, nói chung nhiều nhất là nửa tiếng phải vớt ra, nhưng thịt thì cần một đến hai tiếng, nếu miếng thịt to thì cần thời gian càng dài.
Ngửi trong không khí truyền đến hương thơm đậm đà mê người, Lạc Vân Thanh nhịn không được gắp một miếng củ sen cho vào miệng.
Lập tức Lạc Vân Thanh cảm thấy đầu lưỡi của mình bị nổ tung, vị nước kho nồng đậm mang theo một chút ngọt đậm đà, trong vị ngọt này lại có một chút cay, khiến người nhịn không được ăn rồi lại muốn ăn.
Cư nhiên ăn ngon như vậy?
Lạc Vân Thanh cũng có chút kinh ngạc!
Phải biết là hiện tại gia vị cũng không tìm ra hết đâu! Ít nhất còn có một nửa chưa tìm ra, nhưng hương vị làm ra cư nhiên so với lần làm tốt nhất của cậu trước kia còn ngon hơn? Khiến người khó có thể tin!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh đảo đảo mắt, nhịn không được suy nghĩ này rốt cuộc là vì sao?
Chính là suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cho nên cuối cùng cậu chỉ có thể quy kết đây là do nguyên liệu nấu ăn thời đại khác nhau đã xảy ra thay đổi, mà thay đổi này làm cho biến dị vi diệu, nhưng dựa vào tình hình trước mắt, thay đổi này là tốt, ít nhất có thể làm cho hương vị món kho biến ngon hơn!
Nghĩ đến hương vị món kho ngon hơn, Lạc Vân Thanh cũng không rối rắm, dù sao mấy thứ này cũng không phải một chốc một lát là biết được rõ ràng, vậy có rối rắm cũng không có ý nghĩa gì.
Vì thế bình tĩnh trở lại cậu tiếp tục đem tinh lực đặt lên món kho, nhìn món ăn màu nâu trong nồi, tay chân nhẹ nhàng cậu đem những thứ đã nấu xong gắp ra đặt lên mâm khác để nguội, mà những thứ khác còn chưa đủ thời gian thì lật một chút rồi lại nấu tiếp.
Trong lúc cậu đang bận rộn thì ngoài cửa có hai vị lão nhân, hai vị lão nhân này đang không ngừng đi qua đi lại, giơ tay lên muốn gõ cửa không bao lậu lại thả xuống, sau đó lại giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng lại thả xuống...không ngừng tuần hoàn lặp lại.
Ngửi mùi thơm trong không khí càng lúc càng nồng đậm, hai lão nhân ở cửa rốt cuộc không nhịn được, hít sâu một hơi, sau đó sửa sang lại quần áo, cố ý xoay người, khinh bỉ nhìn thoáng qua mấy lão hàng xóm đang thăm dò, cầm rổ trái cây trên tay, làm bộ thần sắc trấn định gõ gõ cửa nhà Lạc Vân Thanh, một bộ được mới tới nhà làm khách.