Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 162: Nhận giải thưởng




Buổi trưa cùng ngày trang web chính thức của Liên thưởng công bố danh sách đề cử, mà tên Lạc Vân Thanh thình lình có tên trên bảng.

Là người nhỏ tuổi nhất có tên trong danh sách đề cử, tư lịch ngắn nhất, nhưng cố tình giá trị sắc đẹp lại cao nhất, từ khi danh sách công bố ra nhiệt độ tên tuổi Lạc Vân Thanh luôn cao không hạ.

Rất nhiều gameshow sôi nổi tung ra cành ô liu cho cậu, đưa ra giá cả cực kỳ đắt đỏ hơn cả minh tinh điện ảnh, hi vọng cậu có thể tham gia một kỳ tống nghệ, thậm chí còn chấp nhận chỉ cần cậu nguyện ý, thời gian tùy cậu chọn, ngay cả thành quả cắt nối biên tập sau khi quay chụp cũng sẽ trải qua sự đồng ý của cậu trước mới chiếu phát. Đây chính là đãi ngộ mà cấp bậc ảnh đế cũng không có được! Thế mà lại cho người mới ngay cả giới giải còn chưa tiến vào như Lạc Vân Thanh này. Nhưng cho dù như vậy, mặc kệ là ai tới mời, Lạc Vân Thanh toàn bộ khéo léo từ chối.

Mà chuyện này không biết bị người nào biết được truyền ra ngoài, vốn dĩ hắn muốn gây ra một làn sóng Lạc Vân Thanh kiêu ngạo làm giá để giảm bớt bất mãn của bản thân, nhưng không nghĩ tới sau khi chuyện này tuôn ra ngược lại khiến Lạc Vân Thanh không đi con đường bình thường lại tăng thêm một đợt fan, các loại khen ngợi đều xuất hiện.

Khiến cho Lạc Vân Thanh vốn dĩ muốn khiêm tốn căn bản là không thể khiêm tốn nổi, mãi cho tới cùng ngày nhận thưởng hot search trên Thiên Bác hoàn toàn bị cậu nhận thầu, ước chừng trong nửa tháng, vị trí hot search số một cũng không đổi người!

"A a a a, Vân Thanh đại đại sắp nhận thưởng, sắp nhận thưởng! Thật phấn chấn thật phấn chân thật phấn chấn, làm sao đây!"

"Quả nhiên không hổ là idol lớn của ta, thực lực chuẩn CMNR, từ khi trở thành fan của Lạc Vân Thanh ta không bao giờ còn lo lắng bị thần tượng của mình vả mặt, ngược lại còn rất hãnh diện!!"

"Không muốn nói chuyện, so với đám người thường chúng ta Lạc Vân Thanh quả thực chính là con ruột của ông trời! Có tiền có thế, có đầu óc có mỹ mạo, nghiêm túc ngẫm lại ông trời thật sự không công bằng, hiện tại lại còn vị hôn phu của Horae thiếu gia, về sau chỉ cần nằm tiêu tiền, sướng lên mây."

"Có tiền có thế mới là trọng điểm! Không quyền không thế cậu ta có thể có trong danh sách đề cử Liên thưởng sao? Cậu ta có tư cách gì, chỉ là đứa nhỏ vừa mới thành niên không bao lâu mà thôi, có thể thấy được trên thế giới này quyền thế là một thứ thật là tốt, dựa theo tình huống có tên trong danh sách Liên thưởng, còn có đám thủy quân trên Thiên Bác kia, không chừng cái ảnh chụp lộ ra hôm lễ đính hôn kia cũng là do cậu ta tự mình mua thủy quân để tuyên truyền, bằng không người bình thường nơi nào lại đem ảnh một đứa nhỏ chụp phóng đại lên như vậy, đã thế còn chỉnh nét, càng nghĩ càng thấy ớn.

"Nếu không tại sao nói cậu ta có thủ đoạn, có lẽ đã sớm biết thân phận của Leonard nên đã cố ý tiếp cận hắn, dù sao lúc trước xem phát sóng trực tiếp khảo hạch đã cảm thấy Lạc Vân Thanh người này rất là tâm cơ hơn nữa rất bạch liên hoa. Bằng không vì cái gì cậu ta và Leonard lại ái muội như vậy? Nhìn đi, hiện tại không phải đã thành công thượng vị trở thành thiếu phu nhân Horae gia rồi sao? Thành công thiếu phấn đấu mấy trăm năm lập tức có thể bước lên đỉnh núi, từ kết quả từ trước tới giờ, ta có thể suy đoán, đúng là không sai tí nào."

"Hắc tử lầu trên mau câm miệng lại đi, nói chuyện càn rỡ như vậy, không biết lượng share đạt tới số lượng nhất định có thể báo cáo ngươi sao? Horae gia người ta đã lên tiếng làm rõ, hai người là có hôn ước từ bé, lại vì duyên phận mà yêu nhau, người ta là một đôi trời đất tạo nên."

"Đã báo cáo hắc tử, thuận tiện share cho luật sư của Horae gia [vẫy tay tạm biệt], không ưa loại âm mưu bàn luận người này, bản thân Lạc Vân Thanh người ta rõ ràng chính là hào môn, tiền trong tay cậu ấy có tiêu cả đời cũng không hết, còn cần xin tiền? Hơn nữa người ta còn có một cái đầu thông minh, bằng thành quả nghiên cứu của cậu ấy, quyền tự nhiên sẽ theo tới!"

"Nói xấu người ta có thể đừng nói ra miệng được không? Vân Thanh nhà chúng ta vẫn luôn là năng lượng thiếu niên thần tượng! Có thời gian bát quái còn không bằng đi tới học viện Liên bang đệ nhất hỏi thăm một cái trình độ nỗ lực học tập của người ta đi, à, đúng rồi, đám người các ngươi vừa nhìn liền biết là đám não tàn, có lẽ ngay cả học viện Liên bang đệ nhất ở chỗ nào cũng không tìm thấy ấy chứ [ nhún vai hút thuốc. jpg]"

"Mọi người không cần phải nói nhiều với đám bình xịt này làm gì, mau đi xem phát sóng trực tiếp đi, đến Lạc Vân Thanh rồi, a a a a, thần tượng của ta thật đẹp trai!"

............

Đêm này, một nhà Leonard là người nhà tham dự lễ trao giải Liên thưởng, nhìn Lạc Vân Thanh ngồi ở ghế đề cử, người một nhà lộ ra ý cười vui sướng.

Là đệ nhất hào môn Liên bang, Horae gia tuy bề ngoài thoạt nhìn rất có thứ có hạng, thực tế cũng có thứ có hạng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tham gia lễ trao giải Liên thưởng.

Mấy trăm năm lịch sử như vậy, Horae gia có làm kinh thương, có làm chính trị,  làm tướng quân trong quân đội cũng có, thậm chí ngay cả làm văn học nghệ thuật cũng có, nhưng lại chưa từng làm nghiên cứu khoa học, Lạc Vân Thanh xem như là người đầu tiên hoạt động trong giới nghiên cứu khoa học của Horae gia từ xưa tới nay.

"Hai người nói Vân Thanh có thể đoạt giải không?" Alice khẩn trương nhìn sân khấu trao giải, trái tim đập bình bịch trong ngực giống như sắp nhảy ra ngoài.

"Mặc kệ có được hay không, đi tới nơi này thằng bé đã thành công rồi." Bàn tay dày rộng của Warren nắm lấy bàn tay có chút khẩn trương mà run nhè nhẹ của Alice, ngữ khí mang theo kính nể nói.

Vì gia thế và năng lực bản thân, Warren cũng chưa từng bội phục qua một người nào, ngay cả Leonard con trai của mình, Warren đối với hắn cũng chỉ là vừa lòng mà thôi, nhưng hiện tại hắn lại không thể không bội phục con trai của bạn mình —— Lạc Vân Thanh.

Tuổi trẻ như vậy đã cầm Đế thưởng, có tên trong danh sách đề cử Liên thưởng, mặc kệ cậu có bắt được Liên thưởng hay không đều đã rất lợi hại, tiền đồ về sau là không thể hạn lượng.

"Sốt ruột quá, sao còn chưa tới trao giải khoa học tự nhiên? Lạc Vân Thanh có thể đoạt giải sao?"

"Xì, cậu ta chắc hẳn là rất có tự tin đạt được giải? Bằng không sao lại gọi cả một nhà Horae cùng tới?"

"Hiện tại là hiện trường trao giải nghiêm túc, làm ơn đừng câu like câu view! Xin mọi người nghiêm túc chú ý Lạc Vân Thanh, đừng cứng rắn kéo một nhà Horae vào. Nếu ngươi không biết tầm quan trọng của Liên thưởng thì làm ơn tự mình lên mạng tìm hiểu một chút, đây là một giải thưởng công chính liên minh, sẽ không vì quyền thế mà đem phần thưởng cho người nào đó."

Người không chú ý tới giới nghiên cứu khoa học thấy có người nói như vậy thật đúng là chạy đi tra cứu tư liệu một phen, chờ tới khi nhìn thấy các nhân vật trâu bò liên quan còn có các tư liệu về Liên thưởng, lập tức nhũn cả chân.

Mẹ kiếp, mọi người đều đang xếp hàng sao ngươi lại đột nhiên xông ra như thế!

Hiểu được Liên thưởng là thứ gì ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Thanh của mọi người rõ ràng đã xảy ra biến hóa.

Vốn dĩ từ hâm mộ ghen tị hận được thay thế bằng ngưỡng mộ như núi cao.

............

Lễ trao giải Liên thưởng không dông dài nhiều, người nhận giải là ai thì chính là người đó, sẽ không cố tình làm ra vẻ bí ẩn.

Khi lễ trao giải tiến hành được một nửa, phân đoạn trao giải thưởng khoa học tự nhiên Liên bang đã tới.

Khi ba chữ Lạc Vân Thanh từ trong miệng người dẫn chương trình vang lên, hiện trường lặng ngắt như tờ, sau đó tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Lạc Vân Thanh vẻ mặt mộng bức ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, rõ ràng còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Các trưởng bối trong giới nghiên cứu khoa học ngồi xung quanh rất là che chở đối với tiểu bối Lạc Vân Thanh này, nhìn bộ dáng ngốc lăng của cậu không chỉ không khinh thường mà ngược lại nhịn không được hướng về phía cậu lộ ra nụ cười hiền từ.

Khi người dẫn chương trình lại nhắc tới tên cậu một lần nữa, Lạc Vân Thanh mới hồi phục lại tinh thần, không dám tin mà cùng tay cùng chân bước lên bục nhận giải thưởng.

"Phốc...Vân Thanh thực đáng yêu, lớn như vậy rồi còn đi cùng tay cùng chân, có thể thấy được cậu ấy thực khẩn trương."

"66666, trước kia xem video về cậu ấy ta còn tưởng Lạc Vân Thanh là bình tĩnh ca, không nghĩ tới cậu ấy cũng có một ngày không bình tĩnh như vậy, quả nhiên mị lực của Liên thưởng đối với người trong giới nghiên cứu khoa học, giới học thuật mà nói chính là không bình thường."

"Theo dõi Lạc Vân Thanh nửa năm, không thể không nói trở thành fan của cậu ấy thật đáng giá, từ trên người cậu ấy ta học được rất nhiều loại năng lượng tích cực, hiện tại lại càng quyết tâm phải học tập cho tốt mới được, dù sao bản thân học dốt như vậy, đều ngượng ngùng nói với người khác ta là fan của Lạc Vân Thanh."

"Aiz....Liên thưởng thế mà thật sự thuộc về vị thiếu niên choai choai này, vốn dĩ còn hâm mộ ghen tị hận, hiện tại không còn gì nữa, độ cao này người bình thường nghiên cứu cả đời cũng không với tới được, đây là thiên tài sao? Chú định không giống như người bình thường."

Nhìn Lạc Vân Thanh tiếp nhận cúp trong tay trưởng bối, rất nhiều người lâm vào trầm mặc.

Trong tự hào pha thêm chút chua xót, đặc biệt là khi nhìn thấy trong phát sóng trực tiếp tất cả đều là khuôn mặt già nua, chỉ có duy nhất một khuôn mặt non nớt của Lạc Vân Thanh xuất hiện, cảm giác trong lòng lại càng khó có thể miêu tả.

Quả nhiên trên thế giới này người với người là không giống nhau!

Đối với bọn họ mà nói tất cả những người được tham gia lễ trao giải Liên thưởng đều không phải thiên tài bình thường, nhưng có lẽ đối với những người đó mà nói người còn nhỏ tuổi lại có được thành quả nghiên cứu khoa học to lớn như Lạc Vân Thanh mới là thiên tài mà bọn họ chỉ là người thường.

Nhưng mặc kệ là cách nói như nào, đông đảo võng hữu giờ phút này rõ ràng bản thân chỉ là một dân đen thực sự.

"Tuy rằng ta thi đậu vào một trong mười đại trường cao đẳng Liên bang, tuy rằng ta hàng năm đều đạt được học bổng, nhưng không thể không thừa nhận kỳ thật ta cũng chỉ là một người bình thường ╮( ̄▽ ̄")╭"

"Lầu trên đừng khoe khoang, ngươi như vậy gọi là người bình thường, vậy ta đây thi cử thì vé vớt, từ trước tới nay chưa cầm được đồng học bổng nào thì gọi là gì? Thiểu năng trí tuệ sao?"

"Mọi người đừng tự rước lấy nhục nữa, so sánh với ai cũng được lại muốn đi so sánh với Lạc Vân Thanh? Phải biết là cậu ấy là nam nhân sáng tạo lịch sử Liên bang, à không, là nam hài mới đúng, vừa mới thành niên không bao lâu liền đạt Liên thưởng, này chắc phải lên sách giáo khoa, có lẽ đề thi chung năm nay còn thi đến?"

"A? nói không chừng đúng thế thật, mẹ ơi, thực sự có cái khả năng như vậy, dù sao đây là lịch sử hiện đại! Đề thi chung thi vào cũng thực bình thường, lại còn có khả năng sẽ được vào sách giáo khoa học viện cao đẳng, đến lúc đó nếu Lạc Vân Thanh đi học gặp phải, có thể....cảm thấy ngại ngùng hay không?"

"Ha ha ha, lầu trên miêu tả rất có hình ảnh cảm giác, này chỉ sợ là lần đầu tiên có người học tập tri thức trong sách giáo khoa học được chính bản thân mình."

Khi các võng hữu trên mạng đang trêu chọc tình huống có thể xảy ra sau này, trên đài trao giải, Lạc Vân Thanh cầm cúp Liên thưởng bình phục lại tâm tình kích động của bản thân, sau đó mỉm cười bắt đầu phát biểu lời cảm ơn.

Ngắn ngủn 2 phút thời gian Lạc Vân Thanh nói vô số lần cảm kích, từ kích động trong giọng nói của cậu mọi người có thể nghe ra bao nhiêu tình cảm cảm kích trong đó.

Cuối cùng khi cậu sắp xuống đài còn lui về phía sau một bước, nghiêm túc hướng về phía mọi người mà khom lưng gập người một góc 90 độ.

Ở lễ trao giải cũng không phải không có người khom lưng, nhưng làm đến tiêu chuẩn và thành tâm cũng chỉ có Lạc Vân Thanh mà thôi, vốn dĩ những người trong lòng còn có chút ý nghĩ nhìn thấy Lạc Vân Thanh khom người chào mặc kệ nói như thế nào cuối cùng cũng bình ổn một chút.

Mặc kệ nói khiêm tốn như thế nào, người có lòng biết ơn so với thỏa thuê đắc ý, tiểu nhân đắc chí cũng khiến người thích hơn.

Nhìn theo đứa nhỏ Lạc Vân Thanh trên môi trong mắt mang ý cười, trong tay nắm chặt chiếc cúp về lại chỗ ngồi, rất nhiều người nhịn không được lộ ra một nụ cười như "mẹ hiền".

............

Trao xong giải thưởng khoa học tự nhiên, lễ trao giải mới chỉ qua phân nửa, sau đó còn có rất nhiều giải thưởng khác nữa, cho nên khi Liên thưởng còn đang tiến hành, mặc kệ là người ở đây hay là võng hữu, tất cả mọi người cơ hồ đều đặt một nửa tâm tư lên người Lạc Vân Thanh.

Đặc biệt là một vài nhà khoa học lớn tuổi, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hai người Ân Kỳ và Vương Tú Nông, trong lòng không cần nói có bao nhiêu nghẹn khuất.

Nhìn hai người này, các nhà khoa học đức cao vọng trọng trong lòng không biết xấu hổ nghĩ: Hạt giống tốt như vậy sao lại bị hai tên hỗn đản này bắt được chứ?

Nếu là mình thì.....Thành tựu của Lạc Vân Thanh chắc chắn không chỉ như vậy!

Đúng, không sai, chính là như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.