Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 87: Pháo hoa




Gió lớn cùng với lửa đạn quét qua đàn quạ hút máu đàn, đó là hiệu ứng thiêu đốt của pháo ngắm bắn súc lực 100%, giống như mồi lửa nhanh chóng tạo ra một biển lửa trên không trung. Sau phát này, một phát pháo ngắm bắn khác cũng theo sát, một trước một sau siêu viễn trình phối hợp tác chiến giúp cơ giáp hạng nặng kéo dài được vài giây sau khi quá độ.

"Bắt kịp rồi!!!" Phòng điều khiển phát ra tiếng hoan hô.

Bên trong cơ giáp hạng nặng, Thiếu tá Quách tranh thủ thời gian, lập tức kích hệ thống phòng thủ của cơ giáp khi khoảng dừng của quá trình quá độ kết thúc. trong khe núi hẹp, cơ giáp to lớn trong biển lửa ngẩng đầu bay lên cao, tránh khỏi nguy cơ va chạm với quạ hút máu. Trong góc nhìn rộng, hắn không thể trông thấy bóng dáng hai chiếc cơ giáp cấp S đến hỗ trợ.

Nhưng hình ảnh chiếc cơ giáp màu đen đỏ đã hiện lên trong đầu, Thiếu tá Quách kéo động cơ đẩy lên tối đa "Không để các cậu thất vọng đâu."

Tất cả các cơ giáp sư bên trong cơ giáp hết sức tập trung điều khiển, tận dụng ưu thế về tốc độ để mở rộng khoảng cách. Thiếu tá Quách lập tức thay đổi địa điểm "Chúng ta sẽ không trải đến trạm cơ sở nữa, từ tọa độ này sẽ di chuyển thẳng đến hố đen!"

Trong phòng điều khiển, mọi người nhìn vệt năng lượng động cơ đẩy trong màn đêm, chuyển hướng về phía tiền tuyến. Nhân viên không dám chậm trễ, thông báo qua hệ thống liên lạc không bị ngắt quãng đến các cơ giáp sư vẫn đang chiến đấu.

"Các cơ giáp sư phía bắc đã được thông báo rút lui!"

"Các cơ giáp ở phía trước trạm cơ sở đang chuẩn bị, chờ vũ khí hạng nặng tiến vào hố đen! Đã xây dựng xong một hành lang di chuyển an toàn trong khu quá độ!"

"Hố đen vẫn đang ở giai đoạn hấp thu! Có thể đến kịp!"

Trong đám người, ông Khâu nhìn biển lửa đang lan rộng, tựa như xuyên qua biển lửa nhìn thấy điều gì đó, ông lẩm bẩm: "Lẽ nào là viên Dị Năng Tinh đó? Hay chỉ là trùng hợp thôi?"

Từ xa, có cơ giáp sư đang bay nhanh nhận thấy biển lửa ở phía xa, khi các cơ giáp sư tiến đi vào Kênh chỉ huy thống nhất của Cục điều khiển trung ương đều có thể nhìn thấy thông tin cơ giáp được đồng bộ hóa trên radar. Mọi người chợt sửng sốt khi nhận ra một tín hiệu cơ giáp trong đó.

"Uyên?! Mã hiệu này là Sink đúng không?"

"Sink cũng ở đây hả?! Sao trước đó tôi không nhìn ra vậy!"

"Chẳng phải cậu ta đã giải nghệ rồi à!? Sao lại ở đây được, tôi còn chưa thấy cậu ấy bao giờ."

"Đó là pháo ngắm bắn của Sink à? Ngày trước khi xem đơn binh thi đấu, tôi đã từng thấy qua rồi, nhưng không nhiều lửa như bây giờ!"

Sau khi phối hợp tác chiến bắn ba phát pháo hỗ trợ cơ giáp rút lui, Du Tố nhận thấy trên radar ngày càng có nhiều cơ giáp đang tụ tập lại đây. Cậu ta khẽ nhíu mày, chuyển tầm nhìn về phía cơ giáp màu đen đỏ, sau khi sử dụng pháo ngắm bắn, cơ giáp vẫn không di chuyển, sức cùng lực kiệt đứng im tại chỗ. Tay phải được trang bị pháo ngắm bắm buông thõng xuống, không thể giữ ổn định được nữa.

Giây tiếp theo thì nhận thấy chiếc cơ giáp khẽ lung lay, ngọn lửa dưới động cơ đẩy đang yếu dần đi.

Cùng lúc đó, tín hiệu cầu cứu từ Uyên được gửi đến.

Đề Áo: "Tín hiệu cầu cứu?! Cơ giáp sắp ngã xuống rồi!"

Đồng tử Du Tố hơi co lại. Đề Áo nhanh chóng kéo hết tốc lực, vội lao về phía cơ giáp đang rơi xuống.

Trong tầm nhìn, động cơ đẩy ở phía dưới đã tắt ngóm, đã không còn lực chống đỡ, cơ giáp tựa như rối gỗ đứt dây rơi thẳng từ trên cao xuống khe núi. Cảnh tượng như vậy một lần nữa xuất hiện trước mắt Du Tố, cậu ta nhanh chóng lao đến, đúng lúc nắm chặt được chiếc cơ giáp trước khi va vào vách núi.

Đề Áo: "Nặng quá đi!!!"

Du Tố lạnh lùng nói: "Kéo lên!"

Cơ giáp được Du Tố đẩy mạnh đến tối đa theo hướng ngược lại, kéo Uyên từ trên vách núi đâm xuyên qua khu rừng rậm rạp bên cạnh, tầng cây cối với vai trò giảm xóc đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, cuối cùng cơ giáp cũng đã hạ cánh xuống dưới sườn núi.

Trong kênh KID, tiếng đồng đội hỏi han vang lên liên tục nhưng lại không hề nghe thấy giọng nói của Ứng Trầm Lâm, thậm chí hơi thở nặng nề trước đó cũng đã biến mất. Du Tố bật hệ thống liên lạc cơ giáp rồi gửi tin nhắn đến Uyên nhưng không thấy hồi âm, bèn nói: "Đề Áo!!"

Đề Áo luống cuống thao tác "Đang tìm rồi... nhưng tín hiệu yếu quá!! Đang cố lắm đây!"

Dường như nó đã bắt được một chút tín hiệu, tận lực nghe tiếng của cơ giáp kia rồi vội vàng nói: "Có đáp lại, nhưng thanh âm yếu lắm, cứ đà này tín hiệu sẽ biến mất mất!"

Du Tố nhìn tình hình xung quanh, nói tiếp: "Mở khoang điều khiển ra."

Đề Áo sửng sốt: "Hả!? Cậu định tiếp xúc với môi trường đấy à!?"

Du Tố: "Nói với chiếc cơ giáp kia, mở ra mau!"

"Ơ này này!! Giục gì gấp vậy!" Đề Áo điên cuồng gửi lệnh mở khoang lái đến chỗ vừa phát ra tín hiệu cầu cứu: "Người ta có biết tôi là ai đâu, lỡ như không mở... Ớ? Mở rồi?"

Du Tố ấn lệnh mở khoang khẩn cấp, trong hoàn cảnh phơi nhiễm với môi trường mở khoang điều khiển của Đề Áo bước ra ngoài, sau đó nhanh chóng leo lên vị trí khoang điều khiển của Uyên. Vừa đến nơi đã nhìn thấy một khe hở, lập tức dùng sức kéo mở lớp vỏ bọc khoang điều khiển, hiện ra tình trạng bên trong.

Tinh thần lực Ứng Trầm Lâm chỉ còn cấp A, cộng cảm với cấp S chính là dùng hết sức để chống đỡ, đây chẳng khác nào đổ nước vào chiếc cốc không có đáy. Phải liên tục đưa tinh thần lực vào mới có thể khởi động cơ giáp cấp S, nhưng kiểu cộng cảm này sẽ dẫn đến tiêu hao sức lực rât nhiều.

Tinh thần lực cấp A nào có dễ dàng điều khiển cơ giáp cấp S như vậy, nếu tinh thần lực không còn được cung cấp liên tục thì đến viện kích hoạt cơ giáp cấp S cũng không thể ổn định được.

Các dây thần kinh cộng cảm bên trong đã ngắt kết nối với cơ giáp sư.

"Ứng Trầm Lâm?" Du Tố gọi.

Chàng trai nằm bên trong đã hoàn toàn mất đi ý thức, không hề đáp lại.

Du Tố không hề lưỡng lự bước vào khoang điều khiển, lấy áo khoác của đội từ trong kho để đồ ra, sau đó bọc cả người Ứng Trầm Lâm lại. Đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy trên hệ thống chống nhiễu khoang điều khiển nội được bật lên, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình trước tầm nhìn.

——[ Đưa cậu ấy đi đi, cảm ơn! ]

Đề Áo: "Du Tố! Du Tố! Vừa nãy Uyên nói với tôi, bảo chúng ta..."

"Biết rồi!" Du Tố một tay ôm người, dùng áo khoác đồng phục bọc kín mít, bám vào khoang điều khiển rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi, cậu ta đã trực tiếp nháy từ chỗ Uyên sang Đề Áo. Khi chuẩn bị đi vào khoang điều khiển thấy cơ giáp vẫn chưa biến mất, cậu ta khẽ nhíu mày, lấy chiếc chìa khóa từ trong cổ áo Ứng Trầm Lâm rồi đưa một lượng lớn tinh thần lực vào, giây tiếp theo đã gặp phải sự sự phản kháng đến từ tinh thần lực của chủ chìa khóa "Rút tinh thần lực đi."

Chẳng bao lâu, tinh thần lực yếu ớt đó đã triệt tiêu, Du Tố thu Uyên vào trong chìa khóa, rồi đưa cả Ứng Trầm Lâm vào khoang điều khiển.

Đề Áo cảm nhận một lượng tinh thần lực khác xông vào: "Chỗ này chật quá!"

Tiếng Uyên mỏng manh: "Làm phiền rồi!"

Đề Áo: "!?"

Nó lập tức đổi giọng: "... Không chật xíu nào hết!"

Khi thiết kế khoang điều khiển chưa ai từng nghĩ đến sẽ có lúc hai người cùng ngồi vào như này. Ngay khi xác nhận chủ cơ giáp tiến vào, cửa khoang điều khiển đóng chặt lại, màn hình nổi xung quanh lần lượt sáng lên, các dây thần kinh cộng cảm lơ lửng đang muốn kết nối với cơ giáp sư thì bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của một cơ thể khác, bay qua bay lại mãi vẫn không thấy tay Du Tố đâu.

Ban đầu, Du Tố chỉ nghĩ phải nhanh chóng cứu người, nhưng khi cứu xong rồi thì cậu ta mới thấy có chút khó khăn.

Không có cách nào để thêm một người ngồi trong khoang điều khiển, dây thần kinh xung quanh vẫn đang lơ lửng, sự tồn tại của một người khác sẽ ảnh hưởng đến sự chuyển động linh hoạt của dây thần kinh, nhưng nếu không có biện pháp bảo vệ an toàn cho Ứng Trầm Lâm, dưới sự xóc nảy do chuyển động cơ giáp sẽ gây ra nhiều vấn đề rắc rối.

"Ứng Trầm Lâm?" Du Tố gọi lần nữa.

Cả người Ứng Trầm Lâm đẫm mồ hôi, gương mặt cực kỳ tái nhợt.

Đề Áo nhìn xung quanh, thấy vật ô nhiễm đã đánh hơi được mùi năng lượng cơ giáp đang chạy đến, bèn thúc giục: "Còn ngây ra làm gì thế? Cứ ôm cậu ấy vào là được mà. Nhanh nhanh, vật ô nhiễm sắp đến đây rồi!"

Không còn thời gian để băn khoăn, Du Tố lập tức ôm người đặt lên đùi, dùng nửa người bên trái làm chỗ dựa cho Ứng Trầm Lâm.

Miễn cưỡng ngồi vào vị trí điều khiển, các kết nối thần kinh lơ lửng xung quanh bay tới và gắn vào cơ thể Du Tố.

Thấy Du Tố điều chỉnh mãi mà vẫn chưa xong. Đề Áo sốt hết cả ruột, thò ra chỉ đạo: "Đặt tay vào chỗ eo đi, ôm chặt vào đừng cho cậu ấy cử động, sau đó... sau đó..."

Du Tố đau đầu: "Im miệng!"

Cậu ta điều chỉnh lại tư thế lần nữa, khi đầu Ứng Trầm Lâm tựa vào vai, hơi thở của một người xa lạ lập tức truyền đền, mồ hôi ướt át dường như đang thấm sang phía bên cổ. Cách một lớp đồ tác chiến, nhưng Du Tố lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể đối phương.

Khoang điều khiển chứa đầy tinh thần lực của cậu ta, tinh thần lực mỏng manh của Ứng Trầm Lâm đột ngột xuất hiện, khiến Du Tố cảm thấy cả người trở nên kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Uyên hỏi thăm: "Hai người không sao chứ?"

Đề Áo bỗng dưng thảng thốt, giải thích: "Không sao, không sao! Du Tố nhà tôi mạnh lắm, thao tác một tay vẫn ngon ơ!... Mỗi tội đôi lúc khó ở xíu thôi!" Đây là đầu nó tiếp xúc gần gũi với tinh thần lực của một cơ giáp sư như vậy, phản ứng như thế chắc cũng bình thường!

"Không phải bảo mi im rồi à?"

Du Tố điều chỉnh vị trí xong rồi khởi động cơ giáp, chỉ thao tác được bằng tay phải. Nhưng điều này không hề cản trở hoạt động của Du Tố, pháo năng lượng trong tay thổi bay vật ô nhiễm xung quanh, từ trong rừng rậm cơ giấp cấp S cấp lại lần nữa cất cánh.

Đề Áo nói: "Sao lại dữ dằn thế, trong cơ giáp đang có khách đó!"

Có khách? Du Tố chú ý đến tinh thần lực trên người Ứng Trầm Lâm vẫn chưa tan hết, khi ở trong khoang điều khiển vô cùng rõ ràng, khiến cho cậu ta tưởng rằng do đối phương thao tác cơ giáp quá mức nên đã không kiểm soát được tinh thần lực. Nhưng giờ xem ra, tinh thần lực này không phải của Ứng Trầm Lâm, bởi vì tinh thần lực trên người Ứng Trầm Lâm đã hoàn toàn cạn kiệt.

Không phải của Ứng Trầm Lâm, nhưng lại có thể duy trì được tinh thần lực ——

Du Tố hỏi: "Trí năng cơ giáp Uyên vẫn đang hoạt động?"

Đề Áo nói: "Đúng vậy, nhưng mà yếu lắm, tôi chỉ nghe được cùng lắm một hai câu thôi."

Kỳ lạ thật! Du Tố điều khiển cơ giáp bay ra bên ngoài, đưa tay trái đang ôm Ứng Trầm Lâm sờ lên cổ, ngoại trừ chìa khóa còn một đồ vật khác, cậu ta nhớ rõ một thiết bị lưu trữ được buộc cùng với chìa khóa, lúc này đang có nhiệt độ khá cao.

Là do tinh thần lực? Hay là thiết bị lưu trữ này đang cất giữ thứ gì đó?

Đề Áo: "Du Tố!! Cậu đang sờ cái gì đấy??"

Du Tố dừng suy nghĩ, rất có xúc động muốn ném Đề Áo về nhà máy để cải tạo lại "Câm miệng!!"

Khi cơ giáp khởi động, những tiếng hỏi thăm liên tục phát ra trên kênh đội ngũ.

"Em nó có sao không?" Hoắc Diễm sốt ruột.

Du Tố: "Chắc không sao, tình hình cụ thể phải ra ngoài gặp bác sĩ mới biết được."

Cậu ta giải thích để cho mọi người khỏi lo lắng, nhưng đội KID đã qua đây hết cả rồi.

Quý Thanh Phong tàn nhưng không phế, lái cơ giáp đã liệt một bên đùi chạy tới tiền tuyến, khi nghe Du Tố nói cứu được người, rồi thấy một cơ giáp to lớn ngầu ác ở một nơi không ai nhìn thấy bèn hỏi: "Đã thu Uyên về chưa? Hai người chen một chỗ như thế có được không đó?!"

Hoắc Diễm hỏi: "Đủ chỗ không? Hay là chật quá?"

Lâm Nghiêu: "Ủa? Khoang điều khiển rộng lắm mà?"

Quý Thanh Phong nói: "Cái mình bé như hạt tiêu của cậu sao có thể so với khoang điều khiển của anh Du được!?"

Xong cậu ta lại hỏi: "Có chật lắm không? Nếu chật quá thì chuyển qua chỗ Nghiêu Bảo được nè!"

Du Tố: "......"

"Vừa rồi!"

Lúc này, Lộc Khê nhìn rất nhiều tín hiệu cơ giáp đang xuất hiện trên radar "Mọi người đến rồi!"

Các cơ giáp sư ở tiền tuyến đã đến nơi, bám sát cơ giáp hạng nặng đang di chuyển với tốc độ cao, giờ bọn họ chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng đó là hộ tống cơ giáp đến hố đen an toàn rồi sau đó rút lui khỏi trạm cơ sở. Theo thời gian, ngày càng có nhiều cơ giáp sư đã chạy đến đây, tiếp tục chiến đấu với vật ô nhiễm đang lao tới, hỗ trợ cơ giáp tiến về phía hố đen.

Một nhân viên phát hiện một tín hiệu cơ giáp đã không còn trên radar: "Sao tín hiệu cơ giáp cấp S Uyên biến mất rồi?"

Khi nghe thấy lời này, Thẩm Tinh Đường cùng Lý Tĩnh Ngôn lập tức căng thẳng.

"Có khi nhiều tín hiệu quá, bị che lấp rồi chăng?" Nhân viên bên cạnh nói.

Ngày càng nhiều cơ giáp đến đây, những chấm xanh cùng những chấm đỏ của vật ô nhiễm trộn lẫn vào nhau nhau, ảnh hưởng đến độ chính xác của toàn bộ hệ thống.

Thẩm Tinh Đường tìm ở bên đầu kia radar, trông thấy những tín hiệu của cơ giáp KID, xác định tất cả mọi người đều đang ở một chỗ, cô thầm trấn an chính mình, Du Tố vừa nãy cũng ở hiện trường, nhất định sẽ hỗ trợ cho Ứng Trầm Lâm.

Chắc chắn không sao đâu......

Chuông báo động trong trung tâm điều khiển vang lên ngày càng nhiều, tất cả nhân viên đều bận rộn thực hiện những bước điều chỉnh cuối cùng. Từ trường gần hố đen đã đạt giá trị cao nhất từng được ghi nhận, có thể chuyển sang giai đoạn đào thải bất cứ lúc nào, một khi bước vào giai đoạn này thời gian sẽ lại kéo dài thêm...... Nhưng tình trạng của mọi người lúc này đã không thể tiếp tục gắng gượng nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, hố đen không biết sẽ còn tăng sự đáng sợ đến mức nào.

"Các cơ giáp sư gần đó đã kích hoạt thiết bị quấy nhiễu từ trường!"

"Làm loạn hết mức lên, đừng để hố đen tăng thêm cường độ!"

"Vũ khí hạng nặng vẫn chưa đến nơi à!?"

"Sắp đến rồi! Còn 3 phút nữa!"

Trên chiến trường, sau khi đến chi viện, từng cơ giáp sư đã tản ra cố gắng ngăn chặn vật ô nhiễm đang kéo đến ngày càng đông đúc. Trên đường đi đến hố đen của cơ giáp hạng nặng, khắp nơi đều xảy ra giao chiến. Triệu Nhạc Kiệt nhìn cơ giáp đang lướt nhanh trên đầu, nhịn không được xả hận: "Cái vũ khí này tốt nhất nổ hố đen tan thành khói bụi đi!"

Kha Lâm gắt gao quan sát: "Hy vọng sẽ không bước vào giai đoạn đào thải, cơ giáp đã đến giới hạn rồi."

Ngoại trừ những cơ giáp sư đến sau, các cơ giáp sư trên chiến trường đều đã chiến đấu ba ngày liên tục, cũng đã phải đổi không biết bao nhiêu cơ giáp rồi. Các đội dự thi, bao gồm cả chiến đội YDS và KID gần như đã tê liệt, tuy không ít lần phải chiến đấu trong nhiều giờ đồng hồ, nhưng vừa kéo dài lại còn cường độ cao như này thì là lần đầu tiên của bọn họ.

Có cơ giáp sư nói: "Chắc là sẽ gượng được đúng không!? Sink đã đến hỗ trợ rồi mà!"

Khương Du tưởng mình nghe nhầm, không dám tin hỏi: "Cậu chắc chứ? Là cơ giáp sư Sink?!"

Cái tên Sink đã chẳng còn xa lạ với những cơ giáp sư ở đây, dù là đoàn chiến hay đơn chiến, danh tiếng của ID này có sức ảnh hưởng rất lớn, đây dù sao cũng là cơ giáp sư huyền thoại đã phá vỡ mọi kỷ lục đơn chiến của Thự Quang tinh hệ. Nhưng đến khi thực sự xuất hiện, hầu hết mọi người vẫn không thể tin được, sau khi Sink giải nghệ đã bặt vô âm tín, lý do giải nghệ, giải nghệ xong đi đâu đều không có chút tin tức nào hết.

Sink vẫn còn rất trẻ, lại giải nghệ trước khi thành niên. Thông tin về người này ngoại trừ Liên Minh Cơ Giáp ra thì chẳng ở đâu có nữa.

Cơ giáp sư đã giải nghệ sẽ không nhận được lệnh kêu gọi, cho nên xác suất để ID đó xuất hiện tại đây là cực kỳ thấp.

Vị cơ giáp sư này cho rằng mọi người không tin, nên nói tiếp: "Thật mà! Lúc tôi vừa đến đã nhìn thấy tín hiệu cơ giáp Uyên đó. Cậu ấy là người đầu tiên hành động khi vị trí dịch chuyển bị lệch đi. Phát pháo ngắm bắn kia đơn binh chúng tôi đâu còn lạ gì nữa, đúng là cậu ta mà."

Khương Du hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn những tín hiệu cơ giáp trên radar, cũng vì quá dày đặc nên rất khó có thể tìm thấy Uyên trong những chấm màu xanh kia.

"Cơ giáp hạng nặng đã tiến vào khu vực hố đen!"

Cơ giáp đã bay đến ngày càng gần, mọi sự chú ý đều tập trung vào mục tiêu lớn nhất trên radar, sau đó dưới sự bảo vệ của các cơ giáp sư đã thành công đi vào khu vực hố đen. Hình dạng ban đầu của ngọn núi đã biến dạng hoàn toàn, giai đoạn hấp thụ của hố đen hấp đã khiến không gian xung quan trở thành hư vô. Thật khó để tưởng tượng rằng nơi này đã từng là một địa hình hẻm núi rộng lớn.

Khi KID chạy đến nơi thì trông thấy cơ giáp hạng nặng đang nhắm thẳng vào hố đen.

Du Tố quan sát chăm chú, cậu bạn nhỏ đang dựa vào người bỗng cử động một chút.

Cậu ta lập tức nói: "... Ứng Trầm Lâm?"

Nhưng vẫn không có lời đáp lại, như thể cử động trước đó chỉ là ảo giác.

Hố đen ngày càng mở rộng, tốc độ hấp thu và nuốt chửng vẫn chưa hề dừng lại.

Từ trường dao động ngày càng mạnh khiến tất cả các cơ giáp xung quanh phát ra những âm thanh báo động dữ dội. Thiếu tá Quách đã vũ khí hạng nặng vào nòng pháo, điều chỉnh thời gian nổ là 30 phút, sau đó nhắm thẳng vào vòng xoáy vô tận bên trong hố đen.

"Bom biến chủng B-1471 đã được nạp." Thiếu tá Quách thông báo.

Mọi người trong cục quản lý đều hồi hộp theo dõi tín hiệu của vũ khí hạng nặng, tất cả cơ giáp sư cũng ngóng trông quan sát.

Lý Tĩnh Ngôn hạ lệnh: "Bắn!"

Sau đó trong đêm tối, bom biến chủng hóa thành một chùm ánh sáng cực lớn, bắn thẳng về phía hố đen!

Bom biến chủng khi chạm đến hố đen thì dừng lại đôi chút, sau đó từ từ bị hố đen nuốt chửng, Thiếu tá Quách hô lên: "Thành công rồi!"

Cùng lúc đó, tất cả cơ giáp sư ở tiền tuyến nhận được thông báo mới nhất từ cục quản lý —[ Hành lang quá độ đã được hình thành, tất cả cơ giáp lập tức di chuyển đến tọa độ chỉ định, thời gian rút lui là 30 phút! ]

Lý Tĩnh Ngôn nắm chặt tay: "Chàng trai trẻ, mau chạy đi!"

"Tôi ở cục quản lý chờ các cậu bình an trở về!"

Đồng hồ đếm ngược xuất hiện trước mắt, các cơ giáp sư như trút được gánh nặng, nhưng một thách thức mới lại được đặt ra, bọn họ sẽ phải hoàn toàn thoát khỏi Khâu Tân trước khi vũ khí hạng nặng phát nổ! Trong lúc nhất thời, toàn bộ Khâu Tân ngập tràn dấu vết động cơ đẩy của các cơ giáp sư, vẽ ra những vệt sáng trên bầu trời đêm rộng lớn vô ngần!

Trong kênh liên lạc chung, Lâm Nghiêu trong lúc di chuyển liền ngẩng đầu lên nhìn quang cảnh trong tầm nhìn, kinh ngạc cảm thán: "Oa! Trông y như sao băng vậy!!"

Quý Thanh Phong nói: "Có nên làm một điều ước không nhỉ!? A, hy vọng sau khi rời khỏi Khâu Tân, chúng ta sẽ phất lên như diều gặp gió!"

Triệu Nhạc Kiệt đúng lúc bay đến gần KID "... Đang chạy trối chết thế này mà mấy người vẫn văn vẻ được vậy!?"

Quý Thanh Phong: "Ấy, lão Triệu sao lại bay chậm thế?! Đội trưởng Thích nhà cậu đi tuốt đằng trước rồi kìa!"

Lâm Nghiêu nói: "Tôi còn định thi đấu xong thì bắn pháo hoa đây này."

Hồ La Bố: "Thôi đi? Bắn cái gì mà bắn!?"

Lâm Nghiêu thoáng nhìn thấy gì đó, vội hét lên: "Đại Phong! Sói!!"

"Á đù, mém nữa quên mất nó, qua luôn và ngay!" Quý Thanh Phong đạp ga tăng tốc về phía xác sói khổng lồ.

Triệu Nhạc Kiệt đang đi phía sau bỗng thấy mấy cơ giáp KID vọt lên, đi thu thập chiến lợi phẩm. Mỗi người một đao xẻ xác sói ra làm mấy phần rồi nhặt những bộ phận có giá trị nhất. Quý Thanh Phong què chân khập khiễng ở đằng sau, một đám người ung dung lướt qua mặt hắn.

Triệu Nhạc Kiệt: "......"

Mẹ nó, đúng là một đám quỷ nghèo!

Từng cơ giáp đi vào điểm quá độ gần trạm cơ sở, theo sau là vô số vật ô nhiễm đuổi theo bọn họ. Sau khi triển khai vũ khí hạng nặng xong, cơ giáp quân sự chuyển sang vai trò che chắn phía trước, yểm trợ cho các cơ giáp sư rút lui.

Đến lượt Du Tố bước vào quá trình quá độ, bên tai vẫn nghe thấy tiếng thảo luận của đồng đội.

Trong quá trình quá độ không tránh khỏi xóc nảy, cậu ta bèn ôm chặt người trong lòng thêm một chút, hành động này đã khiến hai người càng dính sát vào nhau hơn.

Trong lúc chuẩn bị điều chỉnh tư thế, bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp mang theo ẩm ướt nhẹ nhàng phả vào cổ, mang đến cảm giác ngứa ran kỳ lạ.

Cơ giáp nhập vào tọa độ đã được chỉ định, cục quản lý đã dùng tất cả nguồn lực sẵn có để xây dựng lên địa điểm quá độ tạm thời này.

Trong cục quản lý, tất cả nhân viên công tác không cầm nổi nước mắt khi chứng kiến ​​cảnh tượng này: "Hy vọng tất cả bọn họ thoát ra ngoài an toàn."

"Tất nhiên!" Lý Tĩnh Ngôn nhìn trạm cơ sở vẫn đứng vững vàng cùng với lỗ hổng trên hệ thống: "Cậu ấy đã bảo vệ trạm cơ sở A-26 đến phút cuối cùng."

Từng chiếc cơ giáp lần lượt quá độ, những người trong cục quản lý kích động báo cáo từng tín hiệu cơ giáp xuất hiện bên ngoài khu ô nhiễm Khâu Tân, cho đến khi cơ giáp quân sự ở cuối rút lui thành công, thời gian còn lại 3 phút.

Người phụ trách nói: "Báo cáo chủ tịch, toàn bộ cơ giáp sư đã rút lui an toàn!"

Lý Tĩnh Ngôn hô lớn: "Khởi động hệ thống phòng thủ tối cao của khu ô nhiễm Hẻm núi lớn Khâu Tân!"

Hệ thống phòng thủ tối cao Khâu Tân đã hoàn toàn mở ra, phong tỏa toàn bộ khu ô nhiễm.

Từng giây đếm ngược trôi đi, tất cả cơ giáp đều đang lơ lửng bên ngoài vũ trụ, nhìn về phía Khâu Tân.

Khi thời gian kết thúc, hành tinh trắng xám bỗng nhiên bừng sáng, ngọn lửa bùng cháy đang lan ra khắp nơi, vũ khí hạng nặng đã được kích nổ hoàn toàn! Sóng nhiệt đã tạo thành một vòng tròn khổng lồ trên bề mặt hành tinh, tiếp theo đó là những tiếng reo hò của các cơ giáp sư vang lên trên kênh liên lạc

Du Tố đang định tắt kênh liên lạc ồn ào đi thì bỗng nghe thấy giọng nói bên tai.

Cậu bạn nhỏ đang dựa vào người, đôi mắt hơi hé mở nhìn lửa đạn đang rực cháy, giọng nói thều thào yếu ớt: "... Bắn pháo hoa sao?"

Du Tố dừng lại, lúc sau mới đáp: "Ừ!"

- --

Lượm lặt trong khu bình luận:

- Quào! Vừa ôm người thương vừa xem pháo hoa, lãng mạn quá!!!

- Hố đen siêu cấp S: "A, có pháo hoa kìa!!"

"Ồ, hóa ra mình đã biến thành pháo hoa =.=!"

- Pháo hoa này chính là bà mối dệt nên tình yêu của đôi ta haha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.