Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt

Chương 19




Nhờ có gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, và chiếc miệng dẻo quẹo không tiếc lời hay ý đẹp, mà từ trước đến nay, Phương Thư Giai luôn là bạn tốt của các chị em phụ nữ.

Đặc biệt là ngày hôm nay tham gia hoạt động, hắn còn ăn mặc lịch lãm cực kỳ, cố ý kiếm một chiếc áo sơ mi kiểu Pháp, dùng khuy măng sét mà L tặng, khoác lên mình một bộ vest trang trọng, trông càng thêm tuấn tú lịch sự, cũng ra gì phết chứ đùa.

Trên bàn không có hai vị lão đại Triệu Thời Thanh cùng với Minh Dục, Phương Thư Giai lại càng thêm thoải mái.

Hà Dao đã miễn dịch với hắn từ lâu, nhưng còn Nguyên Phong thì bị hắn chọc cho cười liên tục, thầy Ngô thấy vậy cũng càng quý mến hắn.

Đang lúc vui vẻ tốt lành, cửa phòng đột nhiên mở ra, là Minh Dục mang theo một thân khí lạnh tiến vào bên trong.

Bầu không khí vui vẻ nháy mắt đông cứng lại, nom gương mặt lạnh băng của Minh Dục, Phương Thư Giai cũng ngại cười nói pha trò tiếp.

May mà không lâu sau, cửa phòng lại lần nữa bật mở, Triệu Thời Thanh mỉm cười ấm áp tựa gió xuân bước vào.

Mọi người chuẩn bị thu dọn một chút rồi tan cuộc.

Buổi chiều Triệu Thời Thanh có việc, đến tối còn phải ăn cơm với nhà đầu tư, cho nên cũng mau chóng rời đi.

Hà Dao thì phải về bệnh viện làm việc, lộ trình không quá xa, ngồi tàu điện ngầm rất thuận tiện.

Chỉ còn lại mình Phương Thư Giai, dè dặt đi tới chỗ Minh Dục.

Gần đây hắn với Minh Dục thân thiết lên không ít, người khác chưa chắc có thể nhận ra, nhưng hắn có thể cảm giác được tâm trạng Minh Dục hôm nay không được tốt lắm, nhất là sau khi đi ra ngoài nghe điện thoại trở về, tâm tình càng tệ đi thấy rõ.

Là công việc xảy có vấn đề? Hay phải về tăng ca? Phương Thư Giai âm thầm suy đoán, cẩn thận mà đưa túi đồ trong tay cho Minh Dục: “Tiền bối, lần trước em mượn quần áo với ô của anh, trả lại cho anh này.”

Minh Dục cau mày, lạnh lùng nói: “Không phải bảo cậu vứt đi rồi sao?”

…… Anh nói thế lúc nào? Tốt xấu gì hắn đã giặt là sạch sẽ, giờ lại bảo vứt đi, tên này có còn là con người nữa không?

Phương Thư Giai tự nhiên bị giận cá chém thớt, cảm thấy Minh Dục hôm nay thật khó hiểu, song vẫn bình tĩnh nói: “Vậy để em nhét vào tủ quần áo cũ nào nhé.”

Minh Dục trầm mặc một lúc, vươn tay tới: “Đưa cho tôi, tôi mang về.”

Lại nói: “Không phải tôi ghét bỏ cậu…… Chỉ là có một chút… bệnh sạch sẽ.”

Phương Thư Giai đã sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng của Minh Dục, còn thông cảm anh hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên hào phóng đáp: “Không sao, không sao, em hiểu mà! Vậy em về nha tiền bối, có cơ hội gặp lại sau!”

“Chờ chút.” Minh Dục gọi hắn lại, “Cậu về nhà à?”

“Về chứ.”

“Cũng tiện đường, để tôi đưa cậu về.”

Vậy mà không phải đến công ty tăng ca? Phương Thư Giai có chút kinh ngạc, thế nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ngồi ké xe Minh Dục, cho nên dứt khoát bỏ qua phép lịch sự tượng trưng, nói câu cảm ơn rồi leo lên xe ngồi.

Khí áp trên người Minh Dục thấp tới cực hạn, Phương Thư Giai thấy vậy cũng chẳng dám hó hé câu gì, làm bộ cúi đầu nghịch điện thoại.

Nếu không phải là tăng ca, thế thì tại sao lại có thể nghe một cuộc điện thoại rồi biến thành như thế chứ? Phương Thư Giai bỗng nhiên nhớ tới Triệu Thời Thanh dường như đi thanh toán rất lâu? Chẳng lẽ hai người bọn họ vẫn chưa hóa giải hiềm khích?

Hắn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Minh Dục lại bất chợt lên tiếng: “Lúc trước Triệu Thời Thanh……đã nói gì với cậu à?”

Phương Thư Giai hoảng hốt, xém chút nữa đã tưởng anh có thuật đọc tâm.

Hắn bình tĩnh lại một hồi mới nói: “Không có gì, chỉ hỏi em có muốn tới tham dự họp báo hay không.

À, còn bảo cảm giác quan hệ của em với anh, ặc…… rất tốt.”

Minh Dục lại hỏi: “Vậy cậu trả lời thế nào?”

Phương Thư Giai thầm nghĩ, sao vừa mở miệng đã hỏi vấn đề riêng tư thế này chứ, đúng là không coi bản thân là người ngoài mà.

Chỉ là Minh Dục nào có tâm trạng nghĩ tới vấn đề này, trong đầu anh bây giờ đều là việc liệu Triệu Thời Thanh có ẩn ý gì với Phương Thư Giai hay không.

Trông cậu bác sĩ này rất ngốc nghếch dễ lừa, đặc biệt là gặp phải loại người từng trải như Triệu Thời Thanh, chỉ e là dăm ba câu đã bị lừa sạch sạch sanh.

Cũng may anh nghe Phương Thư Giai nói: “Em đương nhiên không nhiều lời rồi, chỉ nói chúng ta là bạn bè thôi.”

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phương Thư Giai đã nói tiếp: “Chẳng qua Thời Thanh tiền bối quả thật là người rất tốt, ảnh rất quan tâm anh đó.

Có thể có một vài lời em nói không được thích hợp lắm, nhưng mà cứ coi như em lấy thân phận bác sĩ để nói ha —— Muốn chữa khỏi bệnh của anh, việc đầu tiên là phải thay đổi tâm trạng của chính mình.

Em không biết anh với Thời Thanh tiền bối đã có xích mích gì, nhưng anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, có vài lời khuyên vẫn là phải……”

“Nếu cảm thấy không thích hợp, vậy thì đừng nói nữa.” Hắn còn chưa nói xong, đã bị Minh Dục lạnh lùng ngắt lời.

Phương Thư Giai cảm thấy mình không thể nhúng tay vào việc giữa hai người bọn họ, cũng không ư hử thêm gì nữa.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Minh Dục từ gương chiếu hậu lia tới, cho dù đã được trải nghiệm một lần, thì Phương Thư Giai vẫn như cũ cảm thấy cả người phát lạnh, không nhịn được mà chỉnh lại dáng ngồi sao cho thật nghiêm chỉnh, ngay ngắn.

Ô tô đột ngột dừng lại.

Mặc dù đã thắt đai an toàn, nhưng cả người Phương Thư Giai vẫn bị giật mạnh một cái, trái tim trong lồng ngực điên cuồng nảy lên.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía chung quanh, tình hình giao thông vẫn yên bình thông thuận, ngay cả một cục shit chim thừa thãi cũng chẳng có ấy chứ.

Tầm mắt Phương Thư Giai lại chuyển tới chỗ Minh Dục ——

Minh Dục ngơ ngác mà nhìn người đang ngồi trên ghế phụ.

Khi hắn nhấc tay lên, khuy măng sét ở cổ tay áo liền lóe sáng.

Chiếc nút áo bạc, ốc xoay được khảm trân châu, lấp la lấp lánh ở dưới ánh mặt trời —— Đây là món quà anh đã tỉ mỉ chọn lựa để tặng cho Đăng Các Mộng Ức, vậy mà lại rất xứng với Phương Thư Giai.

Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, nhưng vẫn vô thức đạp mạnh vào chân phanh.

Minh Dục không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, tầm mắt anh máy móc di chuyển giữa cổ tay và gương mặt của người bên cạnh.

Những chi tiết bé nhỏ ngày thường tựa như một dòng nước lũ điên cuồng ùa vào trong tâm trí.

Hai con người có sở thích tương đồng, sống ở gần nhau, nghề nghiệp giống nhau, còn có cùng một kiểu khuy măng sét, quan trọng nhất chính là, bọn họ đều quen biết mình ——

Như vậy, xác suất đây là hai con người khác nhau sẽ có bao nhiêu lớn?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.