Hoài Khanh nghe thấy giọng nói của thư kí bên ngoài, mới liên tiếng. Lần trước hắn đến công ty anh gây rối đã bị anh cho người đưa đến nơi khác làm việc, nhưng vì lưu tình cha hắn lúc trước từng hợp tác với công ty nên tha cho hắn.
“Vào đi".
Thư kí hớt ha hớt hả chạy vào, Hoài Khanh nhướn mày không vui.
“Làm gì mà vội vàng như ma đuổi vậy?”
Thư kí không có tâm tình đùa giỡn với Hoài Khanh, mặc dù bình thường cũng có ý đèo bồng lên Hoài Khanh, hôm nay vẫn nghiêm túc nói.
“Sếp, em thấy trên báo đang đồn rằng sữa của chúng ta có chì. Hiện tại các nhà bán lẻ đang đòi hủy hợp đồng…”
Hoài Khanh nghe xong đứng bật dậy.
“Gì cơ?”
Thư kí không lặp lại, đã thấy Hoài Khanh lên mạng tìm đọc bài báo ấy. Anh lướt qua tên tờ báo, người khác không biết, chứ anh còn không rõ ràng sao, tờ báo này là dựa trên danh nghĩa của Eudora, nói cách khác, đây là tòa soạn báo của Eudora. Trong đó tố sản phẩm bên anh nhiễm chì, không an toàn cho người sử dụng.
Nếu trước đó là cạnh tranh, thì bây giờ rõ ràng là hãm hại. Hoài Khanh cảm thấy cả người lạnh run, anh phờ phạc cầm áo vest, nói với thư kí.
“Chuẩn bị xe cho anh".
Thư kí vâng dạ chạy ra ngoài nhấc máy gọi số nội bộ. Trên đường đi gọi đến hẹn Eudora, nhưng mãi không có người bắt máy, tâm trạng của anh ta như đứng đống lửa như ngồi đống than, nên không còn tâm trí đâu mà hẹn nữa, cứ đến trước rồi tính sau.
Bởi vậy, khi Hoài Khanh đến tập đoàn Eudora, đứng trước lễ tân, anh ta vẫn không hẹn được anh.
Lễ tân mỉm cười lễ phép.
“Nếu không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc được, mời anh để lại thông tin, em sẽ liên hệ sau."
Hoài Khanh làm sao chịu, anh ta đường đường là giám đốc của công ty lớn, vậy mà lễ tân ngăn lại ở đây? Chuông báo điện thoại liên tục reng trong túi khiến tâm trạng anh ta càng rối bời, nhưng biết không thể xông vào được, nên mới rời đi trước.
Vừa rời khỏi công ty, anh ta thấy một số người đang lái xe vào trong công ty. Hoài Khanh nhìn họ đi thẳng vào trong không cần qua lễ tân, suy nghĩ gì rồi lại đi về phía đó. Áo của người giao hàng vắt trên thùng xe tải, Hoài Khanh bình thường sẽ không có suy nghĩ mặc áo nhớp nháp mồ hôi thế này, bây giờ anh ta cần gặp tổng giám đốc của Eudora, nên không thể không mặc. Vậy là cởi áo ra rồi thay bộ đồ vào, đến khi bưng hàng đi qua cửa công ty, Hoài Khanh mới vào trong.
Hoài Khanh muốn gặp anh, nhưng anh ta không ngờ rằng, Kỷ Nhiên vừa nhìn thấy anh ta, đã ngừng bước chân trước thang máy. Thanh Hào còn đang cắm cúi báo cáo, bỗng đụng trúng người anh, anh ta còn đang tính rối rít xin lỗi, thì đã thấy anh đang nhìn về hướng nhân viên giao hàng, không nói lời nào.
“Sếp?”
Thanh Hào lên tiếng gọi, anh lúc này mới nhìn kĩ Hoài Khanh, khóe môi hơi cong thành nụ cười mỉa mai.
Thanh Hào ngẩng đầu, nhìn về hướng anh đang nhìn, chỉ có mấy người giao hàng.
“Người kia không phải cậu ấm của công ty MDP à?”
Anh ta chú ý đến một người đi sau cùng, gương mặt quen thuộc… Anh ta âm thầm kinh ngạc, anh ta dĩ nhiên là gặp Hoài Khanh trước đó rồi.
“Đúng rồi, sao cậu ta lại mặc đồ như vậy?"
Anh nhìn Hoài Khanh, như thể muốn tìm ra một điểm nào nổi bật, Thanh Hào nhìn mà lạnh cả người.
“Có thể công ty làm ăn thua lỗ, chuyển nghề."
Anh ta lúc này mới nhớ ra, gần đây sếp có giao cho mình lấn sân sang MDP. Anh ta khi ấy làm cho có, bây giờ mới nhớ ra hình như cậu Hoài Khanh này sống không mấy dễ chịu.
Anh mới nói với Thanh Hào.
“Gọi bảo vệ lên mời cậu ta đi. Eudora không phải cái chợ, muốn vào là vào, ra là ra".
Anh ta nghe xong kinh ngạc, chẳng biết cậu này đắc tội với anh chỗ nào, không lẽ là do phu nhân? Anh ta dù suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng vẫn không quên nhấc máy gọi bảo vệ.
Hoài Khanh bên này đang bưng đồ, thì bảo vệ từ đâu đi vào túm lấy anh ta. Hoài Khanh rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Anh ta vùng vẫy khỏi bảo vệ.
“Mấy người làm gì vậy?"
Bảo vệ như thể có thần giao cách cảm với sếp, khi này cũng nói thẳng với anh ta.
“Không phận sự miễn vào, giám đốc MDP, mời anh đặt lịch hẹn trước, đừng mà vào đây kiểu này”.
Hoài Khanh nghe xong tẽn tò muốn chết, gương mặt anh ta đỏ lựng lên, thái độ càng hung hãng.
“Mau buông tôi ra, tôi muốn gặp tổng giám đốc của mấy người. Kêu thằng đó ra đây."
Hoài Khanh tức đến độ sắp chửi tục, thì bảo vệ đã nhanh tay gông cổ lôi anh ta đi, Hoài Khanh vừa xấu hổ vừa nhục nhã, bị ném ra ngoài cửa bò lê trên đất, đây là lần thứ hai anh ta bị như vậy rồi. Anh ta đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn bảo vệ, nhưng bảo vệ vẫn không thèm đoái hoài đến anh ta, vậy là anh ta nắm chặt nắm đấm, quay người bỏ đi.
Thanh Hào báo với anh đã giải quyết xong chuyện của Hoài Khanh, thì đã thấy sếp mình đang rót trà thơm, cúi đầu thưởng thức. Làm việc với anh bao lâu, Thanh Hào tất nhiên biết anh đang vui vẻ, vậy là âm thầm vuốt cằm, vậy ra sếp không ưa gì cậu ấm kia thật.
Anh ta định bước lên trước, thì thấy anh đã vẫy vẫy tay, đưa điện thoại lên tai, vậy là biết điều rời đi trước.
***
Quế Chi trở về tòa soạn thì cô vẫn còn ở công ty soạn thảo văn bản, cô nói là về nhà thay đồ, nhưng lấy cớ là dính quá nhiều nên luôn ở trong tòa soạn báo, đám người đi dự họp báo về cũng tản ra, Thanh Lam còn gọi Kim Oanh vào trong phòng cả tiếng chưa thấy ra, thành ra không ai đến làm khó gì cô cả.
Quế Chi kể cho cô nghe tất cả, giọng nói hả hê vô cùng, cô nghe xong chỉ thấy thở phào, may mà cô không đến đấy, nếu không giọng điệu của Herry Nguyễn chắc sẽ ghi thù cô rất lâu.
Đang tính nói tiếp với Quế Chi, thì thấy điện thoại đổ chuông. Quế Chi tò mò nhìn sang, thấy cái tên ‘A Nhiên’ trên đấy thì hiểu ý cười cười, nhưng gương mặt cô ấy khiến cô đỏ mặt trong phút chốc chẳng hiểu vì sao. Cô nghe điện thoại. Giọng nói của anh khác hẳn với mọi khi, như thể có chuyện gì vui vẻ lắm.
“Em tan ca chưa, anh đưa em về”.
Cô nhìn thoáng qua Quế Chi đang hóng hớt.
"Không cần đâu, không cần đưa em về. "
Quế Chi nghe xong đoán được anh nói gì, nên gõ đầu cô một cái, rồi nói vào điện thoại.
“Được, được, Kỷ thiếu đến đi. Tiểu Tuyết tan ca rồi.”
Anh nghe thấy giọng nói Quế Chi bên kia đầu dây thì hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại nghe giọng cô nhỏ nhỏ xa dần, có thể cô che microphone của điện thoại lại.
“Quế Chi!!!”
“Tiểu Tuyết, chồng yêu của cậu đến đón, sao lại từ chối”.
Anh bị câu ‘chồng yêu’ đó lấy lòng, nên tâm trạng càng thoải mái hơn. Đến khi nghe cô trả lời, anh đã nói ngay.
" Nhiên, anh đừng nghe Quế Chi nói bậy…"
“Ừ, để anh đưa em về”.
Cô chưa kịp phản ứng, đã thấy anh nói tiếp.
“Chờ anh nhé, vợ yêu”.
Vậy là cô đơ luôn, quên cả việc từ chối.