Trước cổng biệt thự.
“Ba mẹ, sao hai người lại đột nhiên tới đây?"
“Còn không phải là sợ tiểu quỷ con gây chuyện với người ta sao."
Ông Trịnh xoa đầu con gái cưng, lại hỏi xem anh đang ở đâu để đi đến chào hỏi. Hiểu Nguyệt chỉ tay về phía hồ bơi, trong lòng thầm thấy may mắn bởi anh vẫn mang theo vợ mình bất chấp thiệp mời từ cô. Ba mẹ Hiểu Nguyệt bất ngờ xuất hiện, nếu biết chuyện cô cố tình không mời Trì Tuyết chắc sẽ tức đến nổ phổi mất.
Anh muốn uống chút rượu vang, nhưng môi còn chưa kịp chạm thành ly đã bị Trì Tuyết dùng tay cản lại, đưa đến miệng anh miếng bánh ngọt được cắt sẵn.
“Ăn gì đó lót dạ trước đi đã. Suốt ngày rượu rượu, kiếp trước chẳng lẽ anh là con sâu rượu sao”.
“Đúng vậy, chưa kể con sâu rượu này còn rất kén chọn đấy, nó chỉ uống toàn loại rượu thượng hạng mà thôi. Em đấy, quản tôi đến
nghiện rồi hay sao?"
Anh nâng cằm cô trêu đùa, môi dán sát trên vành tai thì thầm. Chất giọng trầm khàn quyến rũ luẩn quẩn bên tai khiến cả người cô mềm nhũn hẳn đi, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng.
"Lưu manh, ai thêm quản anh”.
"có phiền không nếu chúng tôi quấy rầy đôi vợ chồng son này đây?”
Anh nghe tiếng, quay lại thì thấy ông bà Trịnh đang tiến về phía mình. Anh chậm rãi buông tay, vẻ cợt nhả ban nãy chỉ trong vài giây lập tức biến mất. Ông bà Trịnh trong mắt anh là cặp vợ chồng hiền lành, tháo vát làm ăn, tình cảm gia đình vô cùng tốt, đối nhân xử thế cũng rất được lòng mọi người. Vì thế anh đối với cả hai tương đối kính nể.
“Con chào cô chú”.
“Chào cô chú, con là Trì Tuyết".
“Hai đứa không cần khách sáo đâu, hôm nay cũng vì nghe tin mấy đứa tham gia tiệc nên cô chú mới ghé đến đây. Hiểu Nguyệt còn nhỏ, nếu nó cư xử có gì không phải phép, thay mặt nó cho cô xin lỗi."
Bà Trịnh đem cả hai đối đãi như người trong nhà, tuy nhắc đến con gái thì mắng trẻ dại nhưng ai cũng nhìn ra được Hiểu Nguyệt chính là viên ngọc được nâng niu trong lòng bàn tay. Anh cũng không tính toán so đo, chỉ mỉm cười lễ độ.
“Con tham dự buổi tiệc cũng bởi người mở lời đầu tiên là cô chú, con cũng rất quý hai người. Chuyện Hiểu Nguyệt, cũng xem như không có gì".
Ngụ ý chính là, có chuyện xảy ra nhưng anh lựa chọn bỏ qua. Ông bà Trịnh bề ngoài cười xòa nhưng trong lòng đã sớm sợ đến toát cả mồ hôi, khi tiệc kết thúc nhất định phải lần nữa răn dạy con bé, tuyệt đối đừng trêu chọc anh. Người trông trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn thì chẳng ai đủ sức mà nếm thử đâu.
Bốn người vẫn đứng hàn huyên, chủ yếu bàn về dự án sắp đến, đặc biệt ông bà Trịnh nhân dịp này cũng mở mang thêm tầm mắt về Trì Tuyết. Cứ tưởng bên cạnh anh chỉ là một đóa hoa cắm lên cho xinh đẹp, nhưng không ngờ sự hiểu biết cùng khả năng ứng biến trong công việc đều vượt trội.
Ông Trịnh trong lúc trao đổi vẫn còn lấn cấn vài chuyện, muốn cùng anh sắp xếp cho ổn thỏa, tuy nhiên tư liệu đều là cơ mật đứng ở nơi đông người thế này lại không tiện nói ra. Trì Tuyết nhìn ra ông đang do dự, chủ động mở lời.
“Anh vào nhà trong cùng cô chú một chút đi, em có thể tự lo được".
“Đừng ngại, em đối với tôi không phải người ngoài.”
“Em không ngại, em chỉ là vẫn còn hơi đói".
Quả thật Trì Tuyết cũng muốn vào, nhưng cô lưu luyến mỹ thực ở đây hơn. Mãi tiệc trà bánh mới kết thúc, các món mặn được chế biến vô cùng đặc sắc đều dâng đem lên. Anh nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô, chỉ mỉm cười, miết nhẹ lên gò má trắng nõn nà.
“Ở đây đợi tôi, không được chạy lung tung".
“Em biết rồi mà.”
“Bọn nhỏ bây giờ, đúng thật là …"
Ông Trịnh nhìn đôi chim nhỏ trước mặt, đột nhiên hi vọng tương lai con gái mình cũng có thể kiếm được tấm chồng tốt như vậy. Ba người vào bên trong tiếp tục cuộc nói chuyện còn dang dở, Trì Tuyết phía bên này nhích đến bàn chứa món tôm sốt cay, ghim nĩa vào phần thịt mềm nếm thử món ăn.
Cùng lúc đó, Trịnh Kỳ thấy bên cạnh Trì Tuyết chẳng còn ai, thậm chí những kẻ có ý định dòm ngó đến cô đều bị anh dùng ánh mắt cảnh cáo đuổi chạy tan tác. Lúc này đã có vô số nam thanh nữ tú diện đồ tắm mát mẻ xuống hồ để đùa giỡn, cô lách qua đám đông đang chơi đến điên kia, ngay tại thời điểm bọn con trai bắt đầu chơi trò quăng người xuống nước, Trì Tuyết tò mò quay lưng để xem liền bị Trịnh Kỳ từ phía sau dùng toàn lực đẩy xuống hồ.
Cô mất thăng bằng rơi xuống hồ, vì mang giày cao gót nên không thể mượn đà để đứng lên, chỉ có thể vùng vẫy hai tay, ngoi ngóp muốn lên tiếng kêu cứu.
Khu vực Trì Tuyết đứng vô tình lại nằm giữa ranh giới phân chia mực nước hồ bơi, vậy nên Trịnh Kỳ đã tính toán đẩy cô xuống nơi được cảnh báo mực nước nguy hiểm. Chờ đến khi mọi người phát hiện có điều không ổn thì cả người Trì Tuyết đã sắp chìm xuống hồ, đầu cô ong ong, hai mắt hoa cả lên.
Đám đông hỗn loạn, Hiểu Nguyệt được bạn bè gọi đến sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức hỏi ba mẹ mình cùng anh hiện tại đang ở đâu, vội vã chạy đi báo tin.
Trì Tuyết lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, cô không biết bơi, cũng không thích đi bơi hay ra biển, đối với cô làn nước xanh thẳm luôn
mang theo sự bí ẩn đáng sợ.
Cô bắt đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, kí ức từ thuở bé cho đến khi trưởng thành lướt qua trí óc nhanh như cơn gió, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo nhưng dường như điều đó là quá sức chịu đựng. Ngay khoảnh khắc cả thế giới trở nên tối đen, cô bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp bao quanh mình, xua đuổi đi sự buốt lạnh trong nước.
Anh nhanh chóng lặn xuống lòng nước sâu, vừa ôm vừa đẩy Trì Tuyết lên bờ, anh vội vàng tháo giày cao gót dưới chân cô không màng đến xung quanh liên tục thực hiện động tác sơ cứu hô hấp, làm tất cả mọi thứ để Trì Tuyết nôn phần nước ra.
Cho đến khi cô cất tiếng ho khan, nhập nhèm mở mắt, anh mới thoáng yên tâm. Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn đầy vẻ giận dữ nhìn xung quanh, khiến mọi người một trận rét run, đều cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng.
“Hiểu Nguyệt tiểu thư, mạn phép hỏi cô khu vực hồ bơi này có lập camera quan sát hay không? Tôi không nghĩ chuyện vợ mình té xuống nước là trùng hợp."
“ Kỷ tổng, đương nhiên là có. Nhưng mà em không chắc có bao quát được toàn cảnh không, hơn nữa góc mà Trì Tuyết phu nhân đứng hình như nằm ở góc khuất mà camera có thể lia tới…"
Trịnh Hiểu Nguyệt tái xanh cả mặt, khó khăn lắm mới nói được trọn vẹn cả câu. Cô nhìn ánh mắt như muốn giết người của anh cùng dáng vẻ ôm chặt lấy Trì Tuyết không buông, lúc này đây mới thật sự hiểu rõ lời ba mẹ dặn dò. Làm anh tức giận, hậu quả chỉ có chết.
“Bàn giao toàn bộ hình ảnh camera cho cấp dưới, trễ nhất là ngày mai buộc phải tìm ra thủ phạm, tôi cũng sẽ cho người sang đẩy mạnh cường độ rà soát. Cô chú, con biết chuyện này không liên quan đến hai người, Hiểu Nguyệt tiểu thư cũng là vô tình bị liên lụy. Chuyện ngày hôm nay, con tuyệt đối niêm phong tin tức. Nhưng con hi vọng, bất kể người gây ra chuyện tày đình này là ai, người quen hay kẻ lạ mặt, cô chú cũng hãy thành thật giao người ra cho con."
Anh nói xong, không đợi bất kì ai phản ứng liền bế Trì Tuyết nhanh chóng rời đi, không quản việc Thanh Anh có bị kẹt lại hay không, cũng chẳng để ý đến đám công tử tiểu thư lắm chuyện trước mặt. Trong mắt anh, chỉ còn mỗi dáng hình mệt mỏi rệu rã của Trì Tuyết.
Lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng loạn đến mức này. Khoảnh khắc cảm nhận được da thịt cô lạnh như băng, anh gần như phát điên lên. Dường như chỉ cần anh rời mắt khỏi cô dù chỉ là vài giây thôi, cô sẽ lập tức xảy ra chuyện. Anh yêu cầu bác sĩ tư nhân đến nhanh nhất có thể, vừa đưa Trì Tuyết về nhà lập tức đặt cô lên giường.
Anh đun nước ấm, chuẩn bị thau cùng khăn nhỏ vắt thật khô để lau tay chân cho Trì Tuyết. Ban nãy trên xe, Trì Tuyết chỉ mơ màng tỉnh lại được khoảng đôi ba lần, khi anh sờ lên trán thì cảm giác nóng đến mức dọa người. Anh lau sạch gương mặt cô, liền nhớ đến một vấn đề nan giải. Muốn lau cả người, phải cởi váy. Điều đó đồng nghĩa với việc cả cơ thể cô sẽ phô bày ra trước mặt anh.
Anh vỗ hai bên má cố gắng để mình tỉnh táo, anh nhắc nhở bản thân rằng Trì Tuyết là người bệnh, mình chỉ đang giúp cô giảm bớt cơn sốt. Anh với tay ra sau rút nút thắt được tạo kiểu ở phía lưng, chiếc váy mỏng được giải thoát lập tức trượt ra, anh nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, hít một hơi thật sâu mới quyết đoán kéo cả váy ra khỏi thân thể cô.
Anh vắt khăn lau tỉ mỉ từ cổ cho đến cánh tay, cố gắng né tránh nhìn hay chạm vào đôi thỏ nhỏ mềm mại đang nhấp nhô theo từng nhịp hô hấp cùng đôi chân dài trắng muốt đang quấn lấy chà xát lên drap giường vì khó chịu, tựa như đang quấn lấy chân anh. Thật vất vả mới có thể lau khô cả người Trì Tuyết, thay đồ cho cô, sau đó đem thêm chăn từ phòng mình sang đắp lên người đối phương, còn dém thật kĩ góc, ngày bé khi anh bệnh ông nội luôn làm vậy, ông nói toát mồ hôi nhiều thì mới mau chóng khỏe lên được.
Anh ngồi bên ngoài chờ đợi, sau khoảng nửa tiếng bác sĩ đi ra, kĩ càng thông báo bệnh tình, đồng thời dặn dò kĩ lưỡng về việc săn sóc.
“Cơ thể bị ngâm nước quá lâu nên xuất hiện triệu chứng sốt cao, mê sảng, nhiệt độ hiện tại lên đến 39 độ. Dù tôi đã tiêm liều hạ sốt vừa phải nhưng Kỷ Thiếu nên theo dõi chặt chẽ để phòng trường hợp ngoại lệ. Bệnh nhân chỉ được ăn thức ăn nấu loãng, kiêng dầu mỡ, đồng thời ăn mặc dày để giữ ấm và tránh gió. Thuốc tôi đã kê đơn đầy đủ, ngày mai ăn sáng xong có thể bắt đầu cho uống".
Trì Tuyết bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức, cô mở mắt liền thấy tốp năm tốp ba nhóm học sinh đang chụm đầu cười nói. Trì Tuyết biết, mình đang nằm mơ, bởi nơi cô đứng chính là sân tập bơi nơi trường cũ cấp ba và hiện tại hình như cũng đang vào tiết học bơi lội. Đột nhiên có hai nam sinh ồn ào đùa giỡn rượt nhau quanh thành bể, vô tình đụng trúng vào người cô khiến cô ngã xuống nước.
Dẫu biết mọi thứ đều là ảo ảnh nhưng Trì Tuyết theo bản năng cầu sinh vẫn vùng vẫy liên hồi. Bỗng nhiên cô được ai đó ôm lấy, đối phương bơi thật nhanh đẩy cô vào gần thành bể, gần như dùng toàn bộ sức lực để đẩy cô lên bờ. Trì Tuyết dụi đôi mắt bị nước tràn vào, xót đến mức đỏ lên, cô ngẩng đầu liền thấy đối phương mặt đầy lo lắng, liên tục hỏi mình có làm sao không.
“Mình không sao. Huy Khải, cậu bơi giỏi thật đó.”
“Ai bảo cậu không biết bơi cơ chứ."
“Liên quan gì đến mình hả?"
Trì Tuyết dở khóc dở cười, có phải cô bắt Huy Khải học bơi để bảo vệ mình đâu. Cả người Huy Khải vẫn còn chìm trong nước, chỉ để lộ gương mặt cùng hai tay đang chống trên thành bể. Cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt ngập tràn vẻ nghiêm túc.
“Nếu có một ngày cậu rơi xuống nước giống hôm nay, mình vẫn có thể kịp chạy đến để cứu cậu”.
Nói rồi, Huy Khải quay đầu, làm tư thể sải tay tiếp tục bơi đi về phía bờ bên kia. Cô ngẩn ngơ nhìn theo, Huy Khải bơi ngày càng cách xa cô nhưng cùng lúc đó cũng có một người bơi ngược hướng, tiến đến cô ngày càng gần.
Cô không nhìn rõ được gương mặt bởi bầu trời ngược nắng, nhưng bóng lưng cùng ánh mắt của đối phương lại không hề sai biệt. Trì Tuyết hé miệng, chợt thấy cổ họng khô khốc, cuối cùng cũng chẳng thể gọi tên anh.
Tiếng ho khan của cô khiến anh chú ý, anh để laptop làm việc lên bàn, xoay người ra ngoài lấy cốc nước, tráng sơ bằng nước ấm sau đó mới đổ nước uống vào. Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim ngắn đã điểm bốn giờ sáng.
Cả đêm qua anh túc trực cạnh cô cả đêm, hoàn toàn không chợp mắt, ngay cả công việc dành cho tuần sau anh cũng tiện tay đem sang nhanh chóng giải quyết.
Anh đem nước vào phòng, đầu ngón tay chấm nước thẩm ướt đôi môi cô, sau đó mới nâng người đối phương, chậm rãi đưa nước vào. Nhìn đôi môi hé mở uống từng hớp, anh rũ mắt, ban nãy anh nghe cô gọi tên Huy Khải. Tiếng gọi ngắn ngủi, nhưng rơi vào khoảng không tĩnh lặng lại cực kì rõ ràng.
Anh đặt cốc nước rỗng lên bàn, lần nữa dém chăn lại cho Trì Tuyết. Anh chạm khẽ lên gương mặt cô, sau đó vuốt nhẹ mái tóc bị mồ hôi làm ẩm của cô ra phía sau, cất giọng buồn bã, lại xen thêm chút đố kị mà ngay chính anh cũng không nhận ra.
“Người chăm sóc em là anh, tại sao em còn gọi tên cậu ta? Trì Tuyết, rốt cuộc anh là gì trong lòng em?..”