Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 166: Động vào cô ấy xem




Kỷ Nhiên ngồi dậy, nhìn sang Hải Đăng đang ngây như phỗng ngắm Quế Chi. Anh hơi ngã người ra sau, nói với Hải Đăng, "Cậu thích Quế Chi?"

Hải Đăng không ngờ Kỷ Nhiên lại hỏi như vậy, giật mình một đỗi mới lắc đầu. "Không phải.”

Kỷ Nhiên cười rất kì lạ, "Thật sao?"

Hải Đăng rời mắt khỏi Quế Chi, vươn tay lấy tờ báo đặt trên đầu giường bệnh của anh, Kỷ Nhiên nhìn thấy cách anh cầm báo, một lúc sau mới tiếp, "Anh cũng đọc báo cơ à?"

Hải Đăng gật gù, “Đọc báo cập nhật thông tin, cậu cũng nên tập thói quen này đi".

Kỷ Nhiên à một tiếng, nhắc nhở anh, "Nhưng anh cầm ngược báo."

"." Hải Đăng trừng mắt với anh, nhìn báo đúng là ngược đầu. Vậy là anh không đọc nữa, đặt lại chỗ cũ. Kỷ Nhiên chờ một lúc, Hải Đăng đã tự nói ra.

"Tôi làm xét nghiệm ADN rồi".

Hải Đăng lén nhìn về phía hai cô gái, chính anh cũng không biết ánh mắt mang theo sự dịu dàng khi nhận ra, “Quế Chi đúng là hôn thê của tôi."

Kỷ Nhiên trầm ngâm một lúc, “Quế Chi chỉ có Minh. Cậu chắc chắn cô ấy sẽ theo cậu về?”

Hải Đăng cúi đầu, đây cũng là điều anh lo lắng. Quế Chi ở cạnh Minh từ nhỏ đến lớn, anh điều tra qua gia cảnh nhà cô, tuy cũng là có của ăn của để, nhưng từ nhỏ bố mẹ Quế Chi đã không quan tâm hỏi han gì cô. Bù lại, Quế Chi khá thân thiết với Minh, thậm chí cô còn yêu chú mình...

Nếu là trước đây, Hải Đăng tìm được hôn thê cũng không sốt sắng tìm về làm gì, nhưng Quế Chi không giống. Nếu người ấy là Quế Chỉ, vậy quan hệ này... là một lợi thế đến gần cô hơn.

Hải Đăng nắm chặt tay, nếu Quế Chi cùng anh lớn lên, cùng nhau trưởng thành, vậy sẽ không có chuyện bây giờ. Thậm chí, nếu Quế Chi biết rõ mình và Minh không có quan hệ huyết thống, cô sẽ không ngại ngùng gì mà ở bên cạnh người cô ấy yêu. Trong thâm tâm anh có hai luồng suy nghĩ không ngừng đấu tranh, một là không nói cho cô ấy, một là nói. Cho dù nói hay không, Hải Đăng vẫn không thấy mình có lợi gì cả. Thành ra, anh vẫn im lặng cho đến giờ.

“Đến đâu hay đến đó vậy, dù sao bố mẹ ruột Quế Chi tìm cô ấy rất lâu rồi."

Kỷ Nhiên không nói, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Quyên từ đâu xuất hiện, hôm nay cô mặc một bộ váy xanh nhạt, đi thăm bệnh mà chẳng khác gì đi trẩy hội. Hải Đăng nhìn thấy vậy đẩy nhẹ.

"Chà, người đẹp đến thăm kìa".

Kỷ Nhiên hoảng nhìn sang Trì Tuyết, cô ngồi quay lưng về phía anh, khi Quyên bước vào đã đứng lên bình thản vứt hộp giấy đi, rồi đứng chắn ngay cổng vào. Kỷ Nhiên nói với Hải Đăng.

“Anh sang xem họ thế nào đi".

Hải Đăng bỏ tay đi sang, Trì Tuyết và Quế Chi đứng chặn cổng. Quyên đang đôi co với hai người. Giọng khá chua ngoa.

“Cô tránh ra, cô có quyền gì không cho tôi vào thăm anh ấy?"

Trì Tuyết chưa nói gì, Quế Chi đã vòng tay.

"Trì Tuyết là vợ anh ấy, cậu ấy không có quyền thì cô có quyền gì?"

Quyên nhìn Quế Chi từ trên xuống dưới, “Cô tránh ra, tôi hỏi cô ta, cô xía vào làm gì?”

Quyên nhìn thấy Kỷ Nhiên nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng nói với vào.

"Nhiên, em đến thăm anh này. Nhiên, anh có sao không?"

Trì Tuyết đưa tay chắn lối.

"Chồng tôi vẫn còn yếu, nếu chị Quyên muốn thăm nom thì đến khi khác đi."

Quyên trừng mắt nhìn Trì Tuyết, rõ ràng không hài lòng chút nào với thái độ của cô. "Cô tránh ra, gặp hay không là do anh ấy cô là cái gì chứ?"

Trì Tuyết buồn cười.

"Xin lỗi chị, ý của tôi cũng là ý của anh ấy. Hôm nay tôi nói không, tôi đảm bảo chị không thể bước vào phòng bệnh này nửa bước. Chị Quyên đây là người có gia giáo, anh ấy không thích chị, cảm phiền chị đừng suốt ngày nhảy nhót trước mặt người đã có gia đình như vậy, không lẽ chị muốn dụ chồng tôi ngoại tình với chị?"

Quyên nhìn Trì Tuyết, cho dù trong lòng cô có muốn như vậy, nhưng không mặt mũi nào nói thẳng ra. Dĩ nhiên sẽ hạ giọng đổi thái độ, "Em à, hôm nọ vì cứu chị nên mới sơ sẩy bị thương, chị chăm sóc anh ấy là dĩ nhiên. Em đừng thấy ai cũng như muốn cướp chồng mình như vậy, chị là người có học, chị

không làm nhân tình. Có làm, cũng danh chính ngôn thuận mà làm vợ anh ấy."

Quế Chi cười như được mùa.

"Trước giờ tôi gặp nhiều người, lần đầu gặp người mặt dày như chị. Người ta đã có gia đình, chị còn léng phéng với chồng người ta? Chị không sợ miệng đời, cũng tự hổ thẹn với lương tâm mình đi. Hơn nữa, anh Nhiên là vì bảo vệ Trì Tuyết mới bị thương, chị chạy đến đây đổi trắng thay đen, còn làm ra vẻ mặt giả tạo đó. Tối đến chị soi gương có sợ không?"

Quyên không mắng đến Quế Chi, nói vọng vào, giọng uất ức cực kì.

"Anh Nhiên, cho em vào thăm anh đi".

"Anh ấy không gặp chị đâu, mời chị về cho".

Trì Tuyết ra vẻ chủ nhà tiễn khách, Quyên càng bực mình hơn. Cô tha thiết vị trí sóng bước bên anh nên nhìn Trì Tuyết chẳng khi nào vừa mắt nổi.

"Tránh ra."

Trì Tuyết nhìn Quyên, "Mời chị đi cho."

Quyên gào cũng đã gào, nói lớn cũng đã nói lớn, bên trong Kỷ Nhiên vẫn không có động tĩnh gì, điều dưỡng y tá đi ngang qua cũng nhìn cô ta chỉ trỏ, cho dù Quyên có chai mặt đến mức nào cũng biết ngượng. Cô ta bỏ ý định vào trong, bực bội khoanh tay nhìn Trì Tuyết.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy, nếu cô ngăn tôi có chuyện gì cô có chịu trách nhiệm được không?”

Trì Tuyết vẫn im lặng, Quế Chi nhịn mãi mới mỉa mai, "Kỷ Nhiên có thể làm bất cứ điều gì vì Trì Tuyết, chị đừng tự mình đa tình nữa".

“Cô có tư cách gì mà nói tôi, thân là cháu gái lại đi yêu chú ruột mình. Cô cảm thấy có thể lên mặt với tôi sao?"

Quế Chi hơi đờ đẫn, không hiểu sao Quyên lại biết được chuyện cô thương thầm chú mình. Trì Tuyết nghe xong nhướn mày, "Chị đi hay để tôi gọi bảo vệ?"

Quyên đứng xa nhìn hai người, hôm nay không vào được, nhưng có vẻ cô ta tìm được thứ khác hay ho hơn. Vậy là đứng đó dịu dàng nhìn Quế Chi, nói từng câu từng câu.

"Không ngờ được, cô chửi người khác là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân người khác, cô thì hơn gì tôi? Quế Chi, chú cô sắp kết hôn với Lam rồi, sau đó hai người là vợ chồng, vậy mà cô vẫn mang tình cảm sai trái này với anh ấy,

ghe tởm."

Quế Chi lạc đi trong cảm xúc, không biết đối đáp ra sao. Chuyện của cô với chú mình là điểm yếu đuối nhất trong lòng cô, bị người khác biết được còn lôi ra châm biếm như vậy, Quế Chi không sao chịu nổi.

“Bảo vệ".

Trì Tuyết quay người gọi lớn. Quyên lùi một bước, giơ tay lên.

“Ok ok, chị đi cho hai đứa bây vừa lòng. Nhưng mà dù đuổi chị được một lần, cũng không thay đổi được việc chị nói đâu. Quế Chi, đợi ngày Lam bước chân vào cửa, mỗi đêm nằm bên người cô yêu tâm sự âu yếm thì thầm, lúc ấy cô còn ở đấy lên mặt với tôi nữa hay không? Đến khi ấy, cô có đau lòng hay bị đuổi khỏi nhà cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Giữa vợ và cháu gái, một người đàn ông, không lẽ lại chọn cháu gái?”

Quyên bật cười, đi ngang Quế Chi vỗ vỗ vai cô, "Cô bé thật đáng thương, cứ từ từ hưởng thụ nhé."

Quế Chi hất tay Quyên ra, nhưng Quyên vẫn không buồn giận, Trì Tuyết lo lắng nắm chặt vai Quế Chi, Hải Đăng lúc này mới đến cạnh hai người, kéo Quyên lại.

"Cô xin lỗi Quế Chi ngay”.

Hải Đăng tức giận, hai mắt đỏ ngầu nắm chặt vai Quyên. Quyên đau đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Hải Đăng tức giận trong lòng run khẽ. "Tôi nói sai gì? Anh có là đàn ông không? Buông ra."

Hải Đăng trước giờ không đánh phụ nữ, nhưng động đến Quế Chi lại khác. Quế Chi đứng cạnh Trì Tuyết, ánh mắt vô hồn như chịu đả kích, mà tất cả là vì Quyên ban cho, bảo sao anh bình thường nổi. Hải Đăng lặp lại lần nữa, "Xin lỗi cô ấy".

Quyên đau đến tái mặt, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu, "Buông ra".

Quế Chi nhìn Hải Đăng, "Bỏ cô ta ra đi".

Hải Đăng nhìn lại Quế Chi, đã thấy cô bước đến cạnh Quyên. Trong ánh mắt buồn đau vẫn còn đó, nhưng giọng nói đã bình thản như cũ. Quế Chi thế này, Hải Đăng chỉ thấy tim mình hơi lạc đi. Anh lùi lại, buông Quyên ra. Quyên loạng choạng lùi về sau, xoa đầu vai đau buốt.

“Đồ điên".

Quế Chi nhìn Quyên, "Chú tôi thương tôi, cho dù có vợ chú ấy vẫn sẽ đối xử tốt với tôi. Còn chị, ngay cả một cái liếc mắt Kỷ Nhiên còn không thèm, ai mới là người đáng thương?"

"Mày nói gì?" Quyên trừng mắt nhìn Quế Chi. “Cô thử động vào cô ấy xem?" Hải Đăng đứng cạnh lên tiếng, Quyên thấy vậy mới nhìn lướt cả ba, cô ta hừ mũi bỏ đi. Hải Đăng ra tay với cô, xung quanh không có đồng minh, cô ta chẳng dại gì ở đây lâu nữa.

Đến khi Quyên đi xa rồi, Trì Tuyết mới tiến đến nắm tay Quế Chi. Quế Chi hít sâu mấy bận, đưa tay gạt nhanh giọt nước vươn trên mi, rồi lại trở về bình thường.

"Trì Tuyết, cậu cũng thấy tớ tởm lắm phải không?"

Trì Tuyết nghiêm mặt, "Nói bậy gì đó? Yêu một người không có gì sai cả. Cậu đừng tự trách mình như thế".

Quế Chi không nói nữa, Hải Đăng nhìn Trì Tuyết ôm cô, bỗng nghĩ, nếu yêu Minh khiến cô đau khổ như thế, tại sao không thử nhìn anh... Vì có suy nghĩ ruột thịt, Quế Chi mới tuyệt vọng như vậy, ý nghĩ nói với cô thân thế của cô càng lớn dần lên. Thôi được, miễn là Quế Chi không day dứt nữa, cho dù cách cô xa hơn cũng chẳng sao.

Hải Đăng âm thầm nắm tay, kiềm nén lắm mới không bước lên ôm lấy Quế Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.