Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 162: Thấy thím sao không chào




Quế Chi dắt Trì Tuyết bơ phờ vào trong nhà, thì phát hiện Thanh Lam đang ngồi bên trong hỏi chuyện cô Hai. Quế Chi kéo tay Trì Tuyết đi ngang qua phòng khách lên phòng ngủ, cô Hai đang nói chuyện với Thanh Lam, lướt mắt lên đã thấy Quế Chi mới giật mình đứng dậy, trái hẳn với khuôn mặt im lặng trước đó, thấy Quế Chi niềm nở thấy rõ.

“Cháu về rồi à? Có đói không, để cô đi hâm đồ ăn lại."

Cô Hai là người giúp việc chăm sóc Quế Chi từ khi nhỏ, nên thương Quế Chi như con cháu trong nhà. Phần vì ai trong nhà này không biết Minh cưng chiều Quế Chi ra sao, lời ăn tiếng nói của trên dưới trong nhà với Quế Chi rất phải phép.

Quế Chi lắc đầu.

"Dạ cháu ăn rồi”.

Thanh Lam nheo mắt nhìn phát sang, bình thường điềm đạm chín chắn, bây giờ lại mang theo một chút vui vẻ, mà sự vui vẻ này khiến Quế Chi thấy chướng mắt, không thật. Thanh Lam có lẽ không phải là người thích che giấu cảm xúc, nên nói huỵch toẹt ra.

“Ồ, Quế Chi về rồi à, không thấy thím ngồi đây sao?”

“.” Quế Chi hít sâu, nhìn Thanh Lam ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha mềm bông, dáng vẻ tự nhiên như nhà mình. Trì Tuyết nắm tay Quế Chi kéo lại, nhưng Quế Chi đã buông tay Trì Tuyết ra.

"Cậu vào phòng nghỉ trước đi".

“Để tớ đi với cậu."

Trì Tuyết nào yên tâm để Quế Chi ở một mình với Thanh Lam, nên cũng đi vào theo. Thanh Lam cười rất thân thiện, lấy thái độ của bậc bề trên nói chuyện với Quế Chi.

“Lúc trước Quế Chi và Trì Tuyết mới vừa vào tòa soạn, chúng ta làm đồng nghiệp, chị không ngờ bây giờ có duyên đến mức ở cùng nhà. Quế Chi, trước đây nếu có gì không phải, em bỏ qua cho."

Ban đầu vào tòa soạn, Thanh Lam cứ cách một ngày là giao cho Quế Chi đủ thứ trên đời, nào là chuyện săn tin, nào là chuyện lên bài. Thái độ nhắm hẳn vào Quế Chi. Chỉ là không ngờ cuối cùng Thanh Lam lại ở cùng cô dưới một mái nhà, còn được sóng vai kề bước với chú cô.

Quế Chi không nói không rằng, tính cách cô cương quyết từ nhỏ, gặp phải Thanh Lam dù có e sợ vẫn bướng bỉnh đứng đấy. Quế Chi trơ ra nhìn Thanh Lam, làm cô ta không thoải mái chút nào, giọng có vẻ khác đi.

“Thấy thím ngồi đây sao không chào?”

“Chị đừng quá đáng".

Trì Tuyết phản bác, nhưng Thanh Lam không buồn để ý Trì Tuyết, cô chỉ nhằm vào mình Quế Chi. Quế Chi không phải là người thích nhận uất ức, nhưng ngôi thím treo trên miệng Thanh Lam đốt cháy mạch suy nghĩ của Quế Chi, tay cô nắm chặt lại, mím môi không nói ra dù chỉ là nửa chữ.

“Sau này dù gì cũng là vợ của chú cháu, bây giờ đổi ngôi xưng là vừa rồi nhỉ?"

Thanh Lam cười khẽ, gương mặt lộ sự hạnh phúc như thiếu nữ mới biết yêu. Chỉ cần tưởng tượng đến việc mình bước chân vào ngôi nhà này, trở thành chủ nhân của nó, sóng bước đi cạnh anh, Thanh Lam không còn gì nuối tiếc nữa.

“Sao rồi? Giờ thím gọi cháu được không?"

Thanh Lam tự biên tự diễn một hồi, rồi che miệng cười.

“Quế Chi, anh Minh nhắc về cháu nhiều lắm".

Thanh Lam đứng dậy, đến gần Quế Chi, Thanh Lam đến càng gần, Quế Chi càng nghe thấy tim mình đau đớn từng hồi. Miệng vẫn nói cứng.

"Chú ấy gặp ai cũng nhắc tôi cả, vì chú ấy rất quan tâm tôi."

Thanh Lam không buồn giận, gật đầu.

“Đúng vậy, anh rất quan tâm đến cháu gái này, nên thím cũng nên chăm sóc cháu mới phải."

Thanh Lam đứng cạnh Quế Chi, người cao hơn Quế Chi nửa đầu đã đủ áp đảo, cô cúi người nói với Quế Chi.

"Dù quan tâm thế nào, cuối cùng anh ấy vẫn

là của tôi."

Quế Chi sững người, ngỡ mình đã che giấu rất kín kẽ, nhưng Thanh Lam vẫn biết được tình cảm của cô. Bảo sao ánh mắt Thanh Lam nhìn cô luôn mang theo địch ý, bảo sao trước mặt Thanh Lam, Quế Chi có cảm giác không ổn chút nào, Trì Tuyết không nghe được hai người nói gì, ngơ ngác nhìn Quế Chi. Thanh Lam như đang hưởng thụ biểu cảm của Quế Chi, thấy cô có tật giật mình mới bổ sung thêm.

“Cháu gái yêu chú, đây là đời thật không phải tiểu thuyết. Không ai nói với cháu, đây là loạn... sao?"

“Loạn...” Quế Chi lẩm bẩm, bật thành một từ 'ha' rất khẽ. Chẳng cần ai nói với Quế Chi, ngày nào đêm nào Quế Chi chẳng nghĩ về chuyện này. Đến tận khi chú mình ôm ấp cô, đặt lên trán cô một nụ hôn khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện sau tai nạn, Quế Chi còn chẳng dám hy vọng chú ấy sẽ chịu trách nhiệm sau chuyện ngày ấy.

Thanh Lam nói xong lùi bước, đến ghế ngồi xuống mở TV. Tiếng TV át cả đau đớn của Quế Chi.

"Đi rót cho thím một ly nước đi, Quế Chi".

Trì Tuyết nhìn Thanh Lam, "Chị có tay có chân thì đi rót nước đi, Chi còn chưa khỏi bệnh, chị đã hành hạ cậu ấy rồi."

Thanh Lam xem Trì Tuyết như người vô hình, chỉ chăm chăm nhìn Quế Chi. Quế Chi bình thường cãi lại không sợ hãi gì, lúc này chỉ gật đầu quay người. Trì Tuyết hốt hoảng một lúc, kéo tay Quế Chi.

"Cậu đi làm gì, để chị ta tự đi mà lấy".

Quế Chi nhìn Trì Tuyết, lắc đầu.

“Để tớ rót cho thím ấy".

Quế Chi nói thím không có mảy may cảm xúc, Trì Tuyết bất ngờ đến mức không giữ tay Quế Chi nữa, đã thấy Quế Chi đi vào bếp rót một ly nước đầy đem sang. Thanh Lam đang xem một bộ phim, không biết vì lý do gì mà cười không dứt, Quế Chi mang sang rồi đặt trên bàn, “Đây."

Thanh Lam nhìn nước đá, lắc đầu.

“Cháu không có tay à? Đưa nước cho người khác mà dằn mặt thế à?"

Đúng tiêu chuẩn của thím dạy cháu, Trì Tuyết nghe mà nổi giận, vậy mà Quế Chi chỉ cầm nước lên, đưa cho Thanh Lam.

“Của thím đây”.

Thanh Lam cười.

"Thím không thích uống nước đá, phiền cháu rót nước nóng đến đây."

“Thanh Lam, chị đừng quá quắt! Quế Chi, đi với tớ lên phòng đi".

Trì Tuyết bước lên, nắm tay Quế Chi giục cô đi mau. Nhưng Quế Chi không hờn giận còn gật đầu rời đi. Trì Tuyết đuổi theo bước chân cô, "Quế Chi, cậu làm sao vậy?"

Quế Chi nhìn Trì Tuyết.

"Sau này cô ấy sẽ là vợ chú, là thím của tớ. Trì Tuyết, bố mẹ tớ không nuôi tớ, từ nhỏ đã cho tớ một khoản tiền, chú là người bên cạnh tớ ngần ấy năm. Nếu tớ vô phép với vợ chú ấy, cậu nghĩ chú ấy có để yên cho tớ ở đây không?"

“Anh Minh không bao giờ đuổi cậu đi đâu."

Trì Tuyết chắc chắn. Quế Chi gật đầu, "Tớ biết, chuyện khó khăn hơn tớ cũng từng làm rồi, rót một ly nước có là gì."

Quế Chi đến bình nóng lạnh, rót đầy một ly thủy tinh. Trì Tuyết nhướn mày nhìn theo bóng dáng Quế Chi đi vào phòng khách đầy nỗi cô đơn, trong phút chốc không nói được lời nào.

Thanh Lam đã ngồi đợi sẵn, Quế Chi đưa ly nước cho Thanh Lam, lần này không để xuống chỉ cầm trên tay. Ly thủy tinh nóng dần lên, nước trong bình nóng lạnh cũng nóng theo thời gian. Quế Chi cảm giác mình sắp đặt nước xuống, nhưng Thanh Lam nhìn cô quá chuyên tâm, vậy là cô không đặt xuống được.

Quế Chi không sợ Thanh Lam, Thanh Lam cũng không nhượng bộ. Hai bên nhìn nhau một hồi, chỉ có bàn tay của Quế Chi là càng lúc càng nóng, vậy mà cô vẫn nắm chặt ly. Đau đớn hơn cũng đã chịu qua rồi, một ly nước nóng đã là gì.

“Quế Chi, cháu ở đây lâu rồi, sau này thím cưới anh Minh sẽ ở cùng nhau, hai ta đừng làm anh Minh phiền lòng, đúng không?"

Quế Chi không đáp, bàn tay đỏ au, nước nóng muốn bỏng da.

"Thím uống nước đi".

Tay Quế Chi run khẽ, Trì Tuyết thấy mà xót thay.

"Quế Chi, bỏ ra. Nước nóng đấy".

Thanh Lam đưa tay về phía Quế Chi, cô biết Quế Chi đang cầm nóng, vậy thì sao? Thanh Lam cầm ly, Quế Chi nóng đến mức tay mất cảm giác nên đưa cho Thanh Lam, chỉ nghe Thanh Lam 'á' một tiếng, ly nước rớt loảng xoảng trên đất. Nước văng tung tóe, Quế Chi không tự chủ lùi lại một bước, nước nóng ướt cả người.

“Quế Chi”.

Hai giọng nói xen vào nhau vang lên, Trì Tuyết chưa kịp định thần, Minh từ đâu lao vào nhà đến thẳng cạnh Quế Chi.

“Đứng yên, không giẫm phải ly vỡ bây giờ!"

Giọng Minh tức giận cực, anh vừa lao vào đã gạt hết mảnh ly, nhìn xuống Quế Chi không cựa quậy gì, nước ướt cả áo sơ mi. Quế Chi thấy anh như trẻ con thấy người lớn trong nhà, không khóc lóc không nói gì, trong ánh mắt đầy lên án tủi thân. Minh nhìn mà tim cũng siết chặt theo, anh cúi người bế bổng Quế Chi lên.

Quế Chi kinh ngạc, ôm cổ anh theo bản năng.

"Chú, thả cháu xuống”.

Minh không thèm đếm xỉa đến lời Quế Chi. Anh mới đi làm có một ngày, về nhà đã thấy đứa cháu gái mình yêu chiều không hết ngồi trên đất, trong nhà của anh, chưa một ai dám lên mặt với Quế Chi cả.

Thanh Lam thấy anh bế bổng Quế Chi, cao giọng.

"Anh buông xuống cho con bé tự đi, chú cháu ôm nhau vậy còn ra gì?"

Minh quay phắt nhìn Thanh Lam, ánh mắt như có lửa, "Tôi đã dặn cô điều gì?"

Thanh Lam cứng người, Minh dặn cô rất nhiều chuyện liên quan đến Quế Chi. Cô cứ tưởng đính hôn rồi, thì trong lòng anh đã có mình, mới lên mặt với Quế Chi. Dù sao giữa một người vợ đầu ấp tay gối, chẳng lẽ không bằng một đứa cháu hay sao? Minh bật cười.

"Tôi đã nói với cô, ngôi nhà này là của Quế Chi. Sau này con bé sẽ ở đây, cho dù cô có về nhà cũng không có quyền lên mặt dạy dỗ con bé. Tôi mới đi có một buổi, còn chưa phải vợ tôi đã bắt nạt con bé như vậy, cô xem lời của tôi như gió thoảng ngang tai à?”

Thanh Lam bối rối lắc đầu, da mặt đỏ au như cà chua chín, trước mặt Trì Tuyết và Quế Chi anh nói như vậy, sau này bảo cô làm sao vào nhà?

“Anh Minh, em..."

“Tôi nói cho cô biết, Quế Chi là cháu gái tôi. Vợ cưới rồi còn có thể ly hôn, nhưng cháu gái chỉ có một mà thôi. Sau này ngoan ngoãn ở nhà mình, không có chuyện gì đừng đến đây phiền Quế Chi nghỉ ngơi".

Trì Tuyết nhìn thoáng qua hai người, lướt sang Thanh Lam đi vào bên trong, Minh nói xong cũng chẳng buồn để tâm, bế thẳng Quế Chi lên lầu hai. Trong phòng chỉ còn Thanh Lam đứng đấy nắm chặt tay.

Lúc nào cũng là thế này, cứ động đến Quế Chi là Minh trở thành một người không có chút lý trí nào. Nếu anh không thương cô, tại sao nhất định phải kết hôn với cô? Thanh Lam không hiểu, cô yêu anh, làm tất cả vì anh, cuối cùng không bằng một đứa cháu gái hay sao?

Thanh Lam siết tay, nhục nhã ê chề dâng lên khiến cô tức giận xoay người. Cô thề, cô nhất định phải lấy Minh, sau đó chuyện của Quế Chi, cô sẽ từ từ tính sổ. Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết được đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.