Trì Tuyết ra khỏi hội trường tìm Quế Chi, nhưng đi mãi chẳng thấy cô ở đâu cả. Khách càng lúc càng đông, Trì Tuyết đi một hồi thì lạc đường, cuối cùng đến gần hồ bơi của khách sạn thì không đi nữa.
Cô ngồi xuống cạnh hồ bơi, ngẩng đầu đã thấy Quyên từ đâu lại gần. Hôm nay Quyên mặc một chiếc váy xanh nhạt, cột tóc nửa đầu, chân tóc uốn lọn xoăn tít. Cô vừa đi vừa mỉm cười, dịu dàng không kém phần cao sang. Quyên lướt sang hồ bơi, thấy Trì Tuyết chỉ thấy miệng đắng chát, vậy là nhấc váy đi sang.
"Tuyết, em đi đâu đấy?"
“.” Trì Tuyết ngẩng lên, không ngờ sau chuyện ở Eudora hôm nọ, Quyên vẫn còn làm phiền mình. Trì Tuyết nhìn Quyên từ trên xuống dưới, không có ý định đáp lại, nhưng có lẽ cái nhìn của Trì Tuyết quá chuyên chú, Quyên đâm ra khó chịu.
"Không nói gì à? Hay tưởng bám lên được Kỷ Nhiên là ngon rồi?"
Trì Tuyết chớp mắt, "Ừ".
Thái độ của Trì Tuyết thay đổi, cô đáp rất điềm nhiên, Quyên nghe vậy suýt thì nổi điên. Cô ta nắm chặt bóp da trong tay như muốn bóp nát nó mới cam tâm, đoạn đi dần về phía Trì Tuyết, chẳng biết nghĩ ra điều gì lại mỉm cười,
"Trì Tuyết, sao em chắc chắn vậy?"
Quyên đến ngày càng gần Trì Tuyết hơn.
"Cưới rồi vẫn có thể ly hôn, có câu trèo cao ngã đau em biết không?”
Trì Tuyết gật đầu, “Vậy thì sao?”
Quyên chớp mắt, cười quyến rũ.
"Đừng nói em trong nhà thế nào, chỉ kể đến việc bố em chẳng qua là một nhà giàu mới nổi. Gia đình của Kỷ Nhiên gốc rễ ra sao đầy các mặt báo đấy, em đừng nghĩ leo lên được anh ấy thì ngon rồi, ngày còn dài, sau này về tay ai còn chưa biết được đâu. Em nên nhớ, ba mươi chưa phải là tết."
Trì Tuyết nhìn Quyên, mấy tin nhắn Quyên nhắn cho mình cô vẫn còn lưu trong điện thoại, những lời lẽ của Quyên, Trì Tuyết đều thuộc lòng cả rồi. Cô không đợi Quyên nói tiếp, đã tiếp lời thay.
"Sau đó là chị và Nhiên từ nhỏ đã bên nhau, mười bảy năm ấy tôi không bên cạnh anh ấy, vị trí của chị trong lòng anh ấy không phải một người chen ngang giữa đường như tôi có thể thay thế được, phải không?"
Trì Tuyết lại nói, mấy lời Quyên nói ngày nào cũng lặp lại chừng ấy, Trì Tuyết đã thuộc làu từ lâu.
"Tiếp theo, bố mẹ anh ấy cũng thích chị, hai người chỉ chấp nhận chị là con dâu nhà họ, em là một đứa bên ngoài không có chút gì đặc biệt nên em không cần lên mặt với chị, chia tay sớm bớt đau khổ, phải không?"
Quyên rõ hơi sững sờ, nhưng vẫn gật đầu ngay. “Biết là tốt."
Trì Tuyết chớp mắt, sau đó mỉm cười. Quyên không thể không thừa nhận, cô cười rộ lên rất đẹp, nhìn thoáng qua cũng để lại ấn tượng sâu sắc. Trì Tuyết vuốt tóc cài sau tai, nhìn bóng dáng người nào đấy trong góc tường, giọng nói nhẹ tênh.
"Nhưng người anh ấy cưới vẫn là tôi".
Trì Tuyết ngừng cười, không bận tâm đến Quyên nghĩ gì khi nghe thấy.
"Nhiên không phải một người yêu thầm không nói, nếu hai người có cơ hội, anh ấy sẽ không dây dưa với bất cứ người phụ nữ nào, nếu anh ấy ở cùng chị lâu vậy vẫn chưa ngỏ ý, chứng minh trong lòng anh ấy không hề có chị."
Quyên nghe xong giãy lên, gương mặt hơi nghẹn đi, quát Trì Tuyết.
“Cô biết gì mà nói".
Trì Tuyết bình thường mềm mại, vậy mà giờ vẫn cứng đầu đáp lại.
“Người ta không yêu chị, chị còn đeo bám phá hoại hạnh phúc nhà người ta, xã hội bây giờ làm sao vậy nhỉ? Rõ ràng chị là người thứ ba mà còn đường hoàng như thế".
"Ai là người thứ ba?"
Quyên không tin vào tai mình, trước đây cô cứ nghĩ Trì Tuyết dễ bảo, nay mới thấy được Trì Tuyết cũng chẳng vừa gì.
Trì Tuyết nhớ lần đầu gặp Quyên, cô yên tĩnh đi cạnh anh, nhìn xa đã biết là con nhà giàu sống trong nhung lụa xa hoa, vậy mà giờ cứ chăm chăm vào thứ không thuộc về mình, chẳng còn thấy đâu cô tiểu thư ngày ấy. Trì Tuyết thở dài, "Chị thật đáng thương".
“Mày nói gì? Mày nói ai đáng thương?"
Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào đều không thích tình địch của mình thương hại mình, Quyên nghe vậy lao lên về phía Trì Tuyết, Trì Tuyết hơi hoảng, đã thấy bóng đen nọ lao ra, giữ tay Quyên lại hất nhẹ ra. Kỷ Nhiên không biết từ đâu lao ra, đứng trước Trì Tuyết nhìn Quyên. Quyên bị hất ra hơi lảo đảo lui vài bước, vừa lấy lại thăng bằng đã thấy Kỷ Nhiên đứng trước mặt, hơi ngớ người: "Nhiên?"
Kỷ Nhiên đã thấy hai người từ lâu, nhưng anh không ra mặt, vì vậy mới nghe thấy Trì Tuyết giống như con mèo nhỏ cào cấu Quyên. Đúng là bị ép vào đường cùng, cho dù hiền lành ra sao vẫn sẽ phản kháng. Nhờ vậy mà anh mới nghe được những gì mình muốn nghe, Trì Tuyết nói những lời khá hợp ý anh. Tuy là nghĩ vậy, anh vẫn không biểu hiện ra, chỉ nhìn chăm chăm Quyên.
“Cô tính làm gì cô ấy?"
“Em có làm gì đâu..." Quyên giở giọng ấm ức, đổi mặt như lật bánh tráng. Cô đứng sau lưng Kỷ Nhiên, nắm áo anh nói.
"Chị ấy chỉ bảo là anh và chị ấy đã có giao tình từ nhỏ, em chẳng qua là một người chen ngang đi vào, mong em đừng sớm vui mừng. Còn nói, chúng ta không hợp gì nhau, không môn đăng hộ đối, chỉ có chị ấy mới có tư cách đi bên anh".
Giọng của Trì Tuyết vang lên, Quyên trừng mắt không tin được vào mắt mình nhìn về phía Trì Tuyết, Kỷ Nhiên không ngờ Trì Tuyết sẽ mách với mình, nhưng anh không hề cảm thấy phiền toái, chỉ thấy cô đáng yêu. Như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt chạy về bảo ngay cho phụ huynh của mình. Trì Tuyết hơi lắc lắc áo anh, mặc kệ Quyên đang như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Chồng à, anh nói gì đi".
Kỷ Nhiên nghe thấy tiếng chồng, nào còn nghĩ gì được nữa. Anh quay đầu, khoác vai Trì Tuyết, hôn một cái thật kêu. Trì Tuyết ngơ luôn, Quyên càng sững sờ hơn nữa. Tuy hai người thân mật, nhưng trước mặt người ngoài hôn cô, Trì Tuyết cảm thấy hơi ngượng. Kỷ Nhiên chẳng để ý nhiều như thế, anh mỉm cười.
"Anh không cần em môn đăng hộ đối, miễn em yêu anh là đủ rồi".
Quyên đứng bên kia nghe vậy tái mét mặt mày, cơn giận lên quá nửa đã nghe giọng Kỷ Nhiên tâm tình như vậy. Cô nhìn Trì Tuyết cúi đầu vùi vào lòng anh, lại thấy anh mỉm cười rạng rỡ, cảm giác không cam lòng tràn đầy trong lòng.
Hơn mười mấy năm bên cạnh anh, nhiều ngày nhiều tháng yêu thầm anh. Tất cả đổi lấy là anh ôm một cô gái khác trước mặt cô. Quyên nắm chặt tay, nghiến răng, lao nhanh về phía Trì Tuyết đánh cô.
Kỷ Nhiên tuy đang ôm Trì Tuyết, vẫn phát hiện thấy Quyên đang lao về bên này. Anh không nghĩ gì đã ôm Trì Tuyết né sang, tiện đà vươn chân ra. Quyên mang giày cao gót, lao về phía hai người, cô bị ngáng chân rơi tủm xuống hồ bơi.
Hồ không sâu lắm, nhưng có người rớt xuống khiến nhân viên quanh đó chú ý. Quyên dần nổi lên, phấn son trên mặt nhòe hết cả, nhìn Kỷ Nhiên như muốn khóc.
"Anh làm gì vậy?"
Kỷ Nhiên đến cạnh hồ, nhìn Quyên bên dưới.
"Quyên, tôi đã nói một lần rồi. Mười bảy năm trước câu trả lời của tôi ra sao, thì bây giờ vẫn vậy. Tôi chỉ có một người vợ là Trì Tuyết, tôi thương cô ấy, sau này mong em đừng đến làm phiền Trì Tuyết nữa. Cô ấy đang có thai, không thể xúc động mạnh".
Quyên nghe vậy không tin vào tai mình nhìn Trì Tuyết, ánh mắt ngày càng căm ghét hơn. Kỷ Nhiên nhìn thoáng sang Quyên, gọi cứu hộ vớt cô lên, rồi mới ôm Trì Tuyết rời khỏi đấy. Sang một góc vắng rồi, anh mới hỏi Trì Tuyết.
“Em có sao không?"
Trì Tuyết chớp mắt nhìn anh, "Anh cũng nhiều mối nhỉ?”
Kỷ Nhiên nhéo mũi cô, cười vang, "Anh làm gì có mối nào, chỉ có mối này thôi.”
Trì Tuyết bĩu môi, "Vậy Quyên thì sao?"
Kỷ Nhiên ôm khẽ cô, hôn trên môi cô, mấy giây sau mới tách khỏi cô, đã thấy khóe môi cô ướt át như lá đọng sương đêm. Giọng anh khá nhỏ, Trì Tuyết nghe rõ mồn một.
"Đừng để ý cô ấy. Chỉ là người qua đường thôi”.
Trì Tuyết à một tiếng, không chấp nhận lời nói qua loa của anh. Kỷ Nhiên cũng biết vậy, nâng cầm Trì Tuyết lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Trì Tuyết thoáng thấy bóng dáng mình, vậy là cơn giận vơi gần nửa.
“Anh chỉ có em."
“Đôi khi em chỉ mong anh bình thường chút, cho dù biết anh giàu có như vậy, rất nhiều cô muốn lọt mắt xanh của anh, em lại thấy như mình đang trèo cao vậy. Quyên nói với em, trèo cao thì ngã đau..."
"Ừ, trèo cao ngã đau. Là anh trèo cao em, nên em đừng để anh ngã."
Trì Tuyết thoáng nhìn anh, Kỷ Nhiên không có vẻ gì là đang đùa giỡn, trái tim cô mềm đi theo câu nói ấy, mất một lúc sau mới hồi thần lại. Kỷ Nhiên khoác thêm áo cho cô, nắm tay cô dắt đi vào tiệc rộn ràng. Trì Tuyết chợt nghĩ, ra từ khi anh nắm tay cô kéo đi, đời cô đã chủ định gắn liền với người đàn ông này, vậy mà bây giờ cô mới hiểu ra...
Trì Tuyết không nói gì nữa, nhấc váy đi bên cạnh anh. Bóng hai người dài hắt ra phía sau trên lối đi, quấn quýt tựa vào nhau, không xa không rời.