Hai người đang nói hăng say, thì tiếng động vang đến bất ngờ, Trì Tuyết và Quyên nhìn lại phía sau, đã thấy Kỷ Nhiên đứng đấy, dáng vẻ không hờn giận gì. Quyên nhìn thấy anh, liền đi sang phía anh mỉm cười.
"Nhiên, anh tan làm rồi à?"
Trì Tuyết đứng xa nhìn hai người, Quyên đứng sát anh cứ như người tình, Trì Tuyết thân là vợ hợp pháp của anh, mà cứ như người thứ ba dõi theo hai người.
Kỷ Nhiên hơi rút tay ra, đã thấy Quyên nắm chặt tay anh, Trì Tuyết hơi tái đi, lẳng lặng nhìn hai người diễn phim tình cảm, như thể đang đánh cược xem anh có giãy ra hay không. Kỷ Nhiên cũng biết không thể ôm ấp một người phụ nữ khác ngay trước mặt vợ mình hơn thế nữa anh bị dị ứng với người khác giới. Anh không tự chủ đẩy Quyên ra, định thần lại hơi thở của mình. Quyên thấy thế áp sát vào anh, nói thầm với anh.
“Anh không thấy chú ở trong góc nhà cô ấy à, anh đứng yên đi, đừng để bác biết anh còn qua lại với Trì Tuyết".
Kỷ Nhiên nhìn Quyên như người lạ, trong ánh mắt có ánh sáng không rõ ràng, rồi thấm đẫm sự nghi ngờ từ tâm tưởng. Kỷ Nhiên lướt một vòng trong góc khuất, rồi lại nhìn Trì Tuyết bên kia. Anh đã nghĩ rằng, có lẽ cô sẽ hiểu được ánh mắt của mình. Mà không, Trì Tuyết nào hiểu. Cô nhìn Quyên áp sát chồng mình, sau đó thì thầm vào tai anh nói thứ gì đó. Rồi sau đó anh không đẩy Quyên, không hề giãy ra hay tỏ thái độ kì lạ nào, chỉ có đôi mắt anh bình tĩnh không nổi một gợn mây.
Trì Tuyết đã nghĩ đến chuyện nhào lên tách hai người ra, nhưng khi thấy anh nhìn mình như vậy, cô lại không sao bước lên được nữa. Điều này, gián tiếp chứng minh với cô, những gì cô thấy là thật hay sao? Quyên hơi kéo tay anh.
"Nhiên, chúng ta về nhà đã".
Kỷ Nhiên lướt nhìn bên kia hẻm, biết chắc tối nay không thể ở lại đây, liền quay ra ngoài, Quyên thuận đà kéo anh lên xe, trước khi Kỷ Nhiên vào xe, chỉ thấy Trì Tuyết vẫn đứng yên đấy không nhúc nhích, như thể cô hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này. Trong một phút, anh đã muốn xuống xe. Quyên ngồi vào ghế phụ lái, vừa lên xe đã thôi cười đùa.
“Nhiên, anh tìm cách quay lại sau đi. Đưa em về nhà đã".
Kỷ Nhiên lướt nhìn Quyên, chỉ thấy cô nhẹ nhàng nhìn mình.
“Quyên, em có hiểu lầm gì rồi phải không?"
Quyên hơi ngớ ra, lắc đầu.
"Hiểu lầm gì chứ? Nhiên, anh quen em từ nhỏ, không lẽ không hiểu tính em. Bác nhà cứ gán ghép hai đứa, em ế đến giờ cũng do anh đó."
"Sau này đừng tự ý lại gần anh, anh không thích".
Kỷ Nhiên nghe vậy thôi không nói gì nữa chỉ nhắc nhở cô tránh xa anh ra, chuyện của anh lúc trước Quyên không hề biết nên cô vẫn luôn muốn áp sát ôm chầm lấy anh. Không khí trong xe im lặng một đỗi, đến khi anh rời mắt đi, Quyên nghe thấy giọng anh nhẹ tênh:
“Sau này đừng nhào đến ôm anh như lúc nãy nữa. Trì Tuyết sẽ hiểu lầm".
Quyên chớp mắt đầy vô tội.
"Nếu không có chú, còn lâu em mới nhào lên."
"Không có lần sau".
Nhiên nói xong những lời cần nói, lướt nhìn trong gương chiếu hậu, Trì Tuyết đã không còn đứng đó nữa, chẳng hiểu sao trong lòng anh có phần hơi mất mát, bàn tay nắm chặt vô lăng rồi dần buông lỏng lái xe đi.
***
Trì Tuyết vừa vào trong phòng thì run lẩy bẩy vì lạnh. Cô chà xát tay vào nhau, cầm điện thoại ra nhìn tin nhắn từ số lạ không có trong danh bạ. Trước đây có những năm lừa đảo qua điện thoại khá nhiều, nên Trì Tuyết có đề phòng số lạ, chỉ là hôm nay thì không. Cô lướt lên đã thấy tin nhắn.
“Trì Tuyết, Quyên về trước nhé. Có dịp đi làm một chầu café. Khi nãy ngại quá, khi nhỏ hai nhà cứ gán ghép Quyên và anh Nhiên, nên hai anh em thân thiết vậy thôi, Tuyết đừng để bụng nhé".
Trì Tuyết gửi tin nhắn lại.
"Được rồi, chị về cẩn thận".
Thành thật mà nói, Trì Tuyết không biết sao mình lại có thể điềm nhiên nhắn tin trả lời như thế, khi mà bây giờ trong lòng cô, chẳng còn chỗ của sự tỉnh táo hay lí trí nữa. Miệng thì nói là đừng hiểu lầm, mà cử chỉ thân thiết, ôm ấp giữa chốn không người như thế, bảo cô đừng hiểu lầm là đừng nghĩ đến chuyện cô Quyên nào đó có ý với chồng mình, hay là đừng nghĩ họ chỉ là bạn bình thường?
Bạn bè của Kỷ Nhiên từng nói anh không gần phụ nữ, từ năm mười bảy tuổi chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai, Quyên cũng sang nước ngoài... Nhiều sự trùng hợp như vậy, tự cô có thể lí giải thành một đoạn kí ức liền mạch, mà không cần người ngoài phải nhắc nhở cô. Huống hồ, người ngoài này chẳng biết nhắc nhở vô tình hay hữu ý, mà hết lần này đến lần khác càng bôi càng đậm, càng tô càng đen đoạn tình cảm này.
Trì Tuyết chợt nghĩ, có nên đưa anh đọc những tin nhắn này không? Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình nên dẹp bỏ suy nghĩ ấy thì hơn. Kỷ Nhiên thân thiết với cô ấy như vậy, không lẽ chẳng biết tính tình của cô ấy ra sao? Nếu cô ấy dám nhắn tin, sẽ không sợ Kỷ Nhiên đọc được. Huống hồ, bóng dáng Kỷ Nhiên bên cạnh Quyên vẫn còn đó, cho dù ngủ một giấc, Trì Tuyết còn không chắc mình sẽ quên được nữa là.
Trì Tuyết cố gắng biện giải cho anh bằng những lí lẽ của riêng mình, lúc này có lẽ nên tập nhớ đến những gì anh thường tỏ ra với cô, như lúc anh quan tâm, hay khi anh nói lời ngọt ngào dịu dàng.
Vậy mà những gì Trì Tuyết nhớ được, chỉ là ánh mắt của anh trống rỗng nhìn mình, như khẳng định, như đồng ý với Quyên. Trì Tuyết lúc này mới biết, mình không phải người rộng rãi gì, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Cô gái bình thường cần ăn ngủ, cần một chén cháo đậu xanh buổi tối lót dạ, nên Trì Tuyết tắm xong đã ngồi ăn cháo, xoa dịu bụng trống rỗng của mình. Trước đây hàng cháo này quảng cáo là cháo thơm ngon đến nỗi nguội vẫn còn ngon, Trì Tuyết chẳng biết có phải chiêu trò quảng cáo của bà quá tốt, nên đông khách tới mua cháo, rồi bây giờ bà bắt đầu kiêu căng rồi giảm chất lượng cháo hay không, mà giờ cô ăn chẳng có vị nào đặc biệt, thậm chí còn ngả về đắng nghét.
Trì Tuyết ăn được một nửa, thì bên ngoài cửa vang lên tiếng lộc cộc. Cô nhìn về phía ấy, đi chân trần tới mở cửa ra. Gió lạnh ập vào khiến cả người Trì Tuyết nổi một lớp da gà, đến khi nhìn thấy Kỷ Nhiên đứng đối diện, đang cầm một hộp gì đó màu trắng, lại nổi da gả lần nữa.
"Anh đến rồi."
Kỷ Nhiên nói, tự nhiên cởi giày đi vào nhà. Trì Tuyết không biết tại sao mình không ngăn anh lại, đến khi người đàn ông nọ ngồi phía đối diện nhìn chầm chầm cháo đậu xanh cô đang ăn dở rồi, Trì Tuyết mới hồi thần đi vào bên trong.
“Em ăn nguội vậy? Sao không hâm nóng lên".
Trì Tuyết đi sang, cầm lấy thố cháo rồi ăn thêm một muỗng.
"Em thích ăn nguội “.
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết thế này, mới đưa tay sờ trán cô. Tay anh vừa đi từ ngoài vào nên rất lạnh, đối lập với trán ấm của cô. Trì Tuyết sững người, đã thấy Kỷ Nhiên lo lắng.
"Em bệnh rồi à? Trán hơi nóng".
Trì Tuyết ghét cay ghét đắng thái độ lo lắng thế này của anh. Chưa kịp cảm động đã thấy vết son trên áo anh, rất mờ, rất mờ, lại in sâu vào tâm trí Trì Tuyết. Trì Tuyết không biết, vì điều gì mà dưới ánh đèn thế này, cô lại thấy rõ ràng đến vậy. Thì ra mắt tốt cũng chẳng phải điều đáng tự hào gì. Cho dù Trì Tuyết có hiền lành đến đâu, cũng không thể không nói câu xỏ xiên.
“Anh không bận bên tình mới, còn đến đây thăm em làm gì?"
Tình mới nào? Kỷ Nhiên mới ngớ ra, nhìn thấy Trì Tuyết phản ứng như vậy, mới hay là cô đang ghen.
“Em ghen à?"
Kỷ Nhiên hơi mỉm cười, nhưng cười không đúng lúc, nên Trì Tuyết càng nhìn càng thấy chói mắt.
“Không ghen”.
“Vậy mà giọng điệu như vậy đấy".
Kỷ Nhiên vươn tay muốn xoa đầu Trì Tuyết, cô đã lùi lại. Nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Anh vừa chạm cô ấy, thì đừng chạm em".
Kỷ Nhiên lúc này mới thôi mỉm cười.
"Cô ấy và anh chỉ là bạn bè từ nhỏ thôi."
Trì Tuyết cũng biết mà, anh không cần nói. Vì người bạn bè từ nhỏ ấy đã giới thiệu chi tiết rồi, thiếu điều kể ra thiên tình sử của hai người từ lúc lọt lòng đến hôm qua nữa thôi. Cô rũ mắt, chỉ nghĩ đến chuyện anh vừa ôm một người khác, đã vội vàng nhào lên mình, Trì Tuyết chỉ thấy không thể chấp nhận nổi.
“Anh không cần giải thích với em, cho dù anh thích ai, thì em cũng sẽ chấp nhận tác thành cho hai người".
Điều này đã được xác định trước khi cô kí vào chứng nhận kết hôn, Trì Tuyết cứ tưởng còn gần ba năm để bên anh, chẳng ngờ đâu chưa đến nửa năm, cô đã không còn phúc phần mà hưởng thụ hạnh phúc này nữa rồi, Trì Tuyết rũ mất, ăn tiếp cháo, cô không biết cháo có gì ngon nữa, chỉ thấy anh im lặng quá mông lung.
"Trì Tuyết, em không tin anh".
Kỷ Nhiên thoáng thất vọng, nhưng vẫn cố gắng giải thích.
"Trì Tuyết, chuyện không phải vậy. Anh thật sự không có gì với Quyên cả".
Kỷ Nhiên vươn tay chạm tay cô, Trì Tuyết lại thu tay về, Kỷ Nhiên thấy vậy càng nắm chặt hơn. Giằng co một lúc, Trì Tuyết mới nhìn anh, vẫn là người đàn ông cô quen thuộc, vậy mà lúc này thật xa xăm.
“Anh thật sự không cần giải thích với em. Bạn bè mà ôm ấp nhau kiểu đó, sau lưng có phải ôm nhau kiểu khác hay không?”
“Trì Tuyết, em nói gì vậy? Chẳng lẽ tình cảm của anh em còn không hiểu? Trì Tuyết, em muốn nghi ngờ gì anh cũng được, tại sao lại nghĩ anh là hạng mèo mả gà đồng như thế?"
Giọng của Kỷ Nhiên hơi cao, Trì Tuyết chỉ nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
“Mèo mả gà đồng? Em đã nói anh câu nào không phải hay chưa? Bắt đầu cũng lừa dối, bây giờ giải thích một câu đàng hoàng với em, chưa đầy hai câu anh đã nạt em? Cô Quyên kia là bạn từ nhỏ của anh, có bạn nào chạy đến tìm vợ anh ta ôm ôm ấp ấp trước mặt cô ấy hay chưa? Anh nói xem?"
“Quyên và anh trong sạch, anh đã nói cô ấy rồi, sau này không thân mật như vậy trước mặt em nữa."
Kỷ Nhiên không có kinh nghiệm với sự giải thích, nên nói đi nói lại cũng chỉ biết vậy thôi. Trì Tuyết nhìn anh, hỏi từng từ một.
"Vậy có nghĩa sau lưng em thì thân mật phải không?"
Trì Tuyết cười khẽ, Kỷ Nhiên nghe thấy cả sự mỉa mai.
"Anh là người có tiền, muốn gái thế nào mà không có. Không có một cô Quyên thì sẽ có một cô Quỳnh, cô Quế. Anh cần gì phải giấu diếm lấp liếm".
"Em nói gì vậy? Trì Tuyết, em nghĩ bậy gì đó?"
Kỷ Nhiên nắm tay cô, nhưng Trì Tuyết dằn ra. Kỷ Nhiên chụp vài lần không được, đành đứng xa nhìn cô không đến gần nữa.
"Trì Tuyết, em thay đổi rồi."
Sau nhận xét này, Trì Tuyết sững lại một hồi lâu. Kỷ Nhiên nhìn cô.
“Em trước giờ chưa bao giờ tin anh. Cho dù không vì lí do này, cũng vì lí do khác. Dùng thân phận của anh để chì chiết anh. Anh muốn giải thích, muốn tốt cho em, nhưng em cố tình không hiểu, Trì Tuyết, em trước đây đâu phải thế này..."
"Đấy là anh đánh giá cao em thôi".
Trì Tuyết chớp mắt, chỉ thấy tim hơi nghẹn lại. Trước đây cô không như thế, vậy cô cần phải thế nào. Kỷ Nhiên thấy cô nặng nhẹ đều không nghe, chỉ đành nhìn cô một lúc. Kỷ Nhiên không hiểu, tại sao mình cố gắng đến như vậy, rũ bỏ thân phận địa vị chỉ để gần cô một chút, vậy mà cô hết lần này đến lần khác vẫn không dám tin anh? Anh đã giải thích, đã nhường bước, đã sống trong lo lắng hơn nửa năm qua chỉ để chờ ngày Trì Tuyết chấp nhận được những lời nói dối nhỏ của mình. Mỗi ngày đi sớm về khuya, mỗi đêm làm việc chong đèn chờ sáng, cũng chỉ muốn quay về ôm ấp cô gái nhỏ thiếu cảm giác an toàn này.
Vậy mà hết lần này đến lần khác, đáp lại anh chỉ là một thái độ thế này đây.
Hai người gây gỗ một hồi cũng im lặng, Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết, muốn xuống nước nhưng không biết cách nào xuống được. Trì Tuyết càng không, cô hiếm khi giận anh chuyện gì, nhưng vấn đề này, cô không tài nào cho qua dễ dàng như thế. Nước mắt hơi dâng lên, không phải vì nặng nề hay cay cú, mà là vì sự bất lực chẳng biết giải tỏa làm sao. Cuối cùng, Trì Tuyết kiềm chế nước mắt, dẹp yên sự đau đớn trong lòng mình.
“Anh về đi. Sau này muốn theo ai thì theo, đưa ai lên giường thì đưa. Không cần tìm em nữa."
Kỷ Nhiên nắm chặt cánh tay cô.
"Em nói thế là thế nào, hả?”
"Nghĩa là anh đi đi, đi khuất mắt em đi. Anh đừng động em bằng bàn tay đó, kinh tởm lắm".
Kỷ Nhiên nghe vậy nắm chặt tay cô, giọng nói vừa xuống đã lên lại.
"Trì Tuyết, tôi lúc đó đúng là bị điên mới lấy em".
Trì Tuyết điếng người.
Kỷ Nhiên dứt lời, đã đá cửa rời đi. Không nhìn lại nữa.
Trì Tuyết khi này mới tìm lại được cảm xúc của mình, vội vàng đóng chặt cánh cửa ngồi sụp xuống sàn, khóc nức nở. Được rồi, anh nói cô thay đổi, không còn là cô như lúc trước nữa. Được rồi, anh nói anh điên mới lấy cô, anh hối hận rồi. Được rồi, là cô tự viển vông, cô tự tìm đến đeo bám người ta, nên bây giờ người ta vứt bỏ cũng không có quyền ủy mị khóc lóc.
Được rồi, là cô sai, tìm một người đàn ông quá tốt quá giàu có để lấy làm chồng, nên người ta không xem cô là cái đinh gì hết. Được rồi, Quyên là bạn từ nhỏ của anh, ôm một cái, hôn một hồi cũng xem như là anh em bạn bè thân thiết, cô không có quyền gì mà ghen.
Được rồi, từ đầu hai người chỉ là thân phận đối tác trong cuộc hôn nhân này, anh chỉ cần quay lưng một cái, lật lại thỏa thuận lúc xưa là hai người chẳng còn chút dính dáng gì với nhau. Cô đã biết trước rồi, cô cũng là người lặp đi lặp lại câu nếu anh tìm thấy một người anh yêu và yêu anh, anh cứ việc rời đi, cứ để
em buông tay chúc anh hạnh phúc là được rồi.
Bây giờ Trì Tuyết mới biết, những lời nói cứng cũng chỉ là nói miệng trong lúc ấy mà thôi. Giây phút anh chạm môi, giây phút anh đưa đẩy, lúc anh đầu ấp tay gối nói chuyện yêu đương, cô đã không giữ nổi lòng mình nữa rồi. Kỷ Nhiên cứ tưởng cô không tin anh, cứ nghĩ cô chì chiết thân phận của anh để rời xa anh.
Thật ra, cô chỉ là tìm một chỗ đứng nào đó thăng bằng một chút, để khi rơi xuống không tan xương nát thịt mà thôi. Nhưng đến tận bây giờ, Trì Tuyết mới tỏ tường, sự vẫy vùng của cô cũng như thiêu thân đang giãy chết, vẫn phải cố gắng lao đầu vào ngọn lửa cháy rừng rực giữa đêm.