Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 117: Môn đăng hộ đối




Thanh Lam đến sân bay khi trời còn mờ sương, vừa đến đã vào thẳng quán coffee cạnh quầy đợi gọi cho mình một café sữa, rồi ngồi đợi người mình chờ cả tháng nay. Café trong quầy đợi không ngon bằng quán vỉa hè, trái lại quyện hương bơ sữa, cô lẳng lặng hớp một ngụm, rồi nhìn dòng người qua lại trong sân bay lác đác vài nhân viên.

Khi này còn khá sớm, những chuyến bay sớm chưa đến giờ khởi hành, nên trong sân bay cũng chẳng có mấy người. Không gian tịch liêu như vậy, Thanh Lam lại thích cảm giác không mấy ồn ào này. Nhưng bằng một cách nào đó, Thanh Lam lại chẳng thích sân bay. Bởi vì sân bay thường gắn liền với những cuộc chia xa, mà người cất cánh đi, chẳng biết đến ngày nào mới quay trở lại.

Thanh Lam ngồi đợi hơn nửa tiếng, café đã thấy đáy ly, vừa định đứng dậy gọi thêm một phần ăn sáng, thì bảng điện tử đã hiện thông tin chuyến bay đáp xuống. Thanh Lam tìm thông tin của chuyến bay, đến khi thấy được đúng số hiệu thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, men theo cửa đón người.

Máy bay chẳng mấy chốc đáp xuống đường bay, đoàn người ùa ra từ cửa, Thanh Lam dõi mắt tìm kiếm, đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ bên trong mới vẫy tay liên hồi.

“Quyên”.

Cô gái đi từ xa đến gần, mái tóc dài mượt mà xõa dài qua nửa lưng, đầu đội một chiếc mũ sụp che khuất tóc mái, vừa nghe thấy tên mình đã đưa tay lên đẩy nhẹ kính mắt đen nhỏ, nhìn sang bên này, đã thấy Thanh Lam vẫy tay liên hồi. Cô gái tên Quyên nở nụ cười.

"Lam."

Quyên nói, mở rộng vòng tay. Thanh Lam không hề chần chờ ôm chặt Quyên vào lòng, vừa ôm vừa xoa nhẹ lưng Quyên, thoáng thấy hương trà rất nhạt.

“Quyên, cậu chết mất xác bên đó rồi à? Nghĩ sao mà giờ mới về?"

Quyên cười khẽ.

"Tớ về rồi còn gì, đáng lẽ hai năm nữa mới có dịp về, nghe cậu khóc lóc quá mới về đấy. Cậu không chào đón thì tớ đi lại đấy".

Thanh Lam buông Quyên ra, giúp cô kéo vali màu vàng chanh rồi dẫn cô về cửa ra.

"Tôi không chào đón mà mới bốn giờ sáng đã chạy tới sân bay ngồi chờ chắc?"

Quyên gật đầu.

"Ừ, phải vậy chứ. Lam nhà tớ thương tớ nhất, tớ biết mà".

Thanh Lam liếc Quyên, miệng không đáp nhưng khóe miệng đã vẽ thành đường cong đầy hân hoan.

Thanh Lam đón xe riêng, Quyên vừa ngồi vào đã ngã người ra sau ghế, dáng vẻ không chút thục nữ. Thanh Lam nhìn thấy vậy mới hơi đá chân cô, Quyên mới nhún vai vẻ vô tội.

"Thôi mà, tớ lệch múi giờ đó. Bây giờ đáng lẽ phải ngủ mới đúng."

“Cậu vẫn như xưa."

“. ” Quyên lè lưỡi, mới mấy năm không gặp mà ngỡ như nửa đời đến nơi. Tuy Quyên ở xa, nhưng Thanh Lam tuần nào chẳng chat với cô, làm gì đến mức như xa lạ lâu ngày không gặp vậy.

"Cậu tính ở đến bao giờ".

Quyên nghe xong hơi rũ mắt, nhìn ra khung cửa bên ngoài, rồi lại mỉm cười.

“Có lẽ, không đi nữa".

Thanh Lam kinh ngạc thấy rõ, cảm xúc khuất sâu trong bóng mắt nhuộm mượt con ngươi đen thẫm. Ai mà chẳng biết Quyên vì sao lại rời đi, bay một lần biền biệt cả chục năm chẳng về đất này. Ai cũng biết, nên Quyên không cần cố gắng giải thích làm gì. Thanh Lam thở dài.

“Cậu biết tin gì chưa? Anh Nhiên của cậu đã kết hôn rồi, tớ quen vợ anh ấy đấy, tên là Trì Tuyết, cấp dưới của tớ."

Quyên đã nghe tin này rồi, nên mới tức tốc quay về đây. Thanh Lam nói vậy, Quyên lại chẳng âu sầu hay khổ sở, chỉ gật đầu, sự tự tin nhuốm đầy trong đôi mắt biếc.

“Tớ biết chuyện đấy rồi, tin tức lớn đến vậy tớ không muốn biết cũng không được".

Thanh Lam còn ngỡ Quyên sẽ âu lo, nhưng rồi nhớ đến những bài báo bóc hết toàn bộ thông tin gia cảnh của Trì Tuyết, Quyên nhìn vào lo lắng gì cũng biến mất hết cả. Thanh Lam không biết nói sao, đành gật đầu.

“Tớ làm tổng biên tập Star, sau đó có duyệt bài tin đồn về vợ của anh Nhiên. Có lẽ vì áp lực dư luận nên hai người không ở cùng nhau nữa."

“Tớ biết, cậu sẽ đứng về phía tớ mà."

Quyên gật đầu, nhưng Thanh Lam lại nói.

“Nhưng mà Quyên, cậu cũng biết bây giờ anh ấy kết hôn rồi. Cậu vẫn muốn theo đuổi anh ấy sao? Cậu theo đuổi anh ấy hơn mười bảy năm rồi."

Câu sau lấp lửng, Thanh Lam tin chắc Quyên sẽ hiểu. Mà Quyên hiểu thật, cô lớn lên, ở bên anh hơn chừng ấy năm. Anh có ý nghĩa với cô thế nào, người ngoài chẳng thể biết được. Đấy cũng là lí do tại sao khi anh từ chối, cô lại leo lên thẳng máy bay đồng ý ra nước ngoài. Cũng vì muốn anh hiểu, vị trí của cô nằm đâu trong trái tim anh.

"Vậy cậu bảo tớ làm sao bây giờ? Từ bỏ ư?" Quyên rũ mắt, nhớ lại khoảng thời gian vừa sang nước ngoài, bên tai nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, những gương mặt mắt xanh tóc vàng chẳng chút quen thuộc. Đồ ăn thức uống đều dầu mỡ chiên rán, cô lọt thỏm giữa đất nước xa lạ, tìm cách giãy giụa để quên đi một người đàn ông.

Cô không biết có làm được hay không, chỉ là khi cô không còn dùng ngôn ngữ hơn hai mấy năm theo mình nữa, chuyển hẳn sang một ngôn ngữ cô xa lạ. Mỗi ngày đều vào KFC ăn gà rán, không nấu nướng những món quá quê nhà, vậy mà cô vẫn nhớ tha thiết giọng của anh. Ở trời xa, nhiều người gọi tên của cô bằng phát âm ngọng nghịu, vẫn chẳng làm cô nguôi ngoai nỗi nhớ anh.

“Tớ đã rời bỏ anh ấy một lần, cố gắng quên anh ấy một lần. Nếu tớ làm được, tớ đã chẳng quay về đây."

"Anh ấy lập gia đình rồi".

Thanh Lam biết tình cảm của Quyên với anh, nhưng cô vẫn muốn nhắc nhở Quyên. Cho dù tình cảm có đậm sâu, vẫn không thể nhập nhằng với người có vợ. Vậy mà Quyên lắc đầu.

“Anh ấy kết hôn nhanh như vậy, hiện giờ cũng chẳng ở cạnh cô ấy nữa, vậy tại sao nói tớ là người nhập nhằng?"

Quyên nhìn Thanh Lam, nắm tay cô.

“Anh ấy hạnh phúc, tớ sẵn sàng rời đi. Nhưng anh ấy có thể tìm kiếm một đối tượng tốt hơn tớ, tớ sẽ đồng ý buông tay. Nhưng cô Trì Tuyết ấy, có gì hơn tớ đâu? Gia thế không bằng tớ, tình cảm không sâu đậm bằng tớ, tớ không thuyết phục được bản thân buông bỏ anh ấy..."

“.” Thanh Lam không biết khuyên thế nào, lật tay nắm tay Quyên. Trong cơn gió lạnh sớm mai, chỉ thấy hương trà rất nhạt thoáng từ phía Quyên.

"Cậu tự tin như vậy là tốt, nhưng mà tớ là bạn cậu, tớ không mong cậu bị ai phỉ báng. Như thế không đáng".

“Tớ thích anh ấy lâu lắm rồi, cô ấy đến sau tớ, dựa vào đâu mà nói tớ xen vào họ?" Quyên hỏi như vậy, Thanh Lam lại á khẩu chẳng trả lời được.

“Cậu có biết không, năm đầu tiên sang nước ngoài, mỗi ngày tớ đều uống rượu. Rượu của bên ấy chẳng giống rượu nước mình, uống hoài không say. Tớ càng uống càng tỉnh, càng uống càng quay về lay anh ấy, hỏi anh ấy tại sao lại không thể chấp nhận tớ? Tớ không thể chấp nhận được..."

Thanh Lam không tưởng tượng ra cảnh tượng Quyên uống rượu, không phải vì Quyên không uống, mà là vì Quyên chưa bao giờ để mình suy sụp, cô từ nhỏ đã sống trong cảnh giàu sang, làm việc gì cũng chừng mực có trước có sau, không thể sa ngã vào một tình thế mà mình không nắm chắc. Mà rượu, lại là một chất xúc tác đẩy cô vào đấy. Thanh Lam không thích rượu, Quyên cũng vậy. Vậy mà Quyên có thể uống rượu như nước hơn một tháng trời, tại một nơi xa lạ sa đọa như vậy... Thanh Lam không thể hình dung được.

“Quyên, tớ hiểu, tớ hiểu mà... Nhưng hôm qua có cuộc họp báo, tớ có theo dõi, cậu có nghĩ... Trì Tuyết rất đặc biệt với anh ấy không?"

Thanh Lam lái chủ đề đi, Quyên quan tâm đến từng cử chỉ nhỏ của anh, dĩ nhiên biết video quay lại buổi họp báo hôm qua. Nghĩ đến đây, Quyên chỉ lắc đầu với Thanh Lam.

"Cho dù đặc biệt cũng sao chứ?"

Thanh Lam tin vào tình yêu, Quyên cũng tin, nhưng Quyên còn tin vào giai tầng hơn. Quyên biết Thanh Lam khá cổ hủ trong nhiều vấn đề, nên chỉ giải thích:

“Cậu cũng biết gia cảnh của tớ và anh ấy. Trong giới này, người ta lấy nhau không chỉ bởi tình yêu. Cho dù không có tình yêu, lấy nhau đã rồi cũng sẽ có. Nếu chung đụng lâu ngày tự khắc sẽ yêu. Bố tớ cũng vậy, mẹ tớ cũng thế. Chúng tớ quan trọng không phải là yêu đương, mà là môn đăng hộ đối. Chuyện cô bé lọ lem cưới được hoàng tử, thì bản thân cô ấy cũng là con nhà quý tộc, chứ chẳng phải một người thuộc tầng lớp bình dân. Bố của anh ấy, sẽ không chấp nhận một người bình thường như vậy bước vào nhà bác ấy. Mẹ của anh ấy càng không. Tớ thích anh ấy, tớ yêu anh ấy thì càng tốt, chẳng có gì phải lăn tăn nữa".

Quyên rũ mắt, che khuất cảm xúc trong đáy mắt.

"Anh ấy có thích tớ hay không không quan trọng, anh ấy thích thì chẳng còn gì tốt hơn. Anh ấy không thích, sau này cũng sẽ thích. Cho dù không có anh ấy, tớ cũng sẽ theo con đường như thế, lấy một người nào đó ngang tầm, sống với người chồng ấy đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng tớ thích anh ấy, vậy càng dễ dàng hơn nữa. Lần này tớ sang nước ngoài đã học được một điều mà trước đây tớ chưa từng dám thử..."

"Điều gì?"

Thanh Lam thấy Quyên ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ.

"Khi cậu thích một người, đừng e dè hay sợ hãi, thứ gì không phải của cậu, cậu lại thiết tha mong nhớ vậy thì phải dũng cảm theo đuổi, đến khi nó thuộc về mình mới thôi. Cuộc sống của cậu là do cậu quyết định, đừng bận tâm miệng đời làm gì".

Thanh Lam hơi nhíu mày, chẳng biết ai tiêm nhiễm cho Quyên điều này. Nhưng thấy ánh mắt tự tin của Quyên, Thanh Lam lại chẳng nói ra được, vậy là đành thôi. Cô gật đầu.

“Quyên, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc. Tớ không hiểu hoàn cảnh nhà cậu thế nào, cũng chẳng phải là cậu để thấu hiểu được những suy nghĩ của cậu. Chỉ mong nếu cậu đã chọn lựa thì cứ làm theo trái tim mách bảo, chỉ là đừng để mình chịu thiệt thòi".

Quyên gật đầu, Thanh Lam thấy thế cũng không nói gì nữa. Hai người im lặng suốt quãng đường về, xe chạy sâu vào trong lòng thành phố càng lúc càng nhanh, rồi dần mất hút sau những hàng cây...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.