Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 103: Lừa dối




Khi cả hai đến khách sạn Jolie, thời gian vẫn còn sớm. Quế Chi và Trì Tuyết có kinh nghiệm săn tin, nên đi vào rất thong dong. Trì Tuyết không biết Quế Chi đào đâu ra cả số bàn hai người ngồi, chỉ biết phục Quế Chi sát đất đi theo cô vào bên trong.

Nhà hàng thiết kế theo phong cách Châu Âu, đi vào bên trong như thể lạc vào thủy cung. Mỗi bàn riêng biệt một góc, nhìn ra ngoài có thể thấy bể cá nhiều màu sắc, Trì Tuyết đi theo Quế Chi vào trong, đã thấy cô vẫy vẫy Trì Tuyết đến một góc hẹp, Trì Tuyết đi sang, mới biết đây vừa cho hai người đứng, phía trước còn có bể cá che lại, nếu đi vào bên trong ngồi khó mà phát hiện ra. Trì Tuyết muốn chắp tay lạy Quế Chi. Đồng hồ lúc này đã điểm sáu giờ hơn.

Quế Chi không nói chuyện, Trì Tuyết cũng vậy. Tuy trong góc này khá hẹp, nhưng hai cô ngồi xuống không khó chịu mấy, hai người vừa núp vừa lén nhìn về phía lối đi. Quế Chi biết chú mình sẽ gặp đối tác ở đây, thời gian địa điểm cũng là chú cô nhắn tin riêng cho cô, cả hai đều là ông lớn, rất hiếm khi trễ hẹn. Bởi vậy, hai người đợi chưa bao lâu, thì bên kia đã có tiếng động truyền đến. Quế Chi nhìn qua khe hẹp, đẩy đầu Trì Tuyết núp xuống, lên nhìn ra phía cổng. Vừa nhìn thấy, đã ngạc nhiên không biết làm sao.

Đi đầu là ông chú nhà cô, có lẽ chú cô đã kí xong hợp đồng sang nhượng, còn chưa kịp về nhà, nên bộ vest vẫn là bộ hồi chiều gặp cô. Minh dong dỏng cao, đi cách một khoảng với người đàn ông đứng sau, thư kí của hai người đi song song nhau, sếp chưa vào hai người đã vào bàn trước bắt đầu chuẩn bị dao đĩa. Phía sau chú cô, là một gương mặt quen đến không thể nào quen hơn, phản ứng đầu tiên của Quế Chi là thích thú, sau đó lại khuây khỏa như thể mình đã đoán trước được chuyện này. Quế Chi không biết làm gì, Trì Tuyết đã thều thào.

“Chi, cậu thấy người chưa?"

Trì Tuyết ngồi trong góc không có khe hẹp, không thấy được cảnh đối diện, nên chưa phát hiện chuyện gì, cô còn nghĩ có thể ảnh đến đây bàn chuyện với Minh là có liên quan đến chuyện công ty đang gặp khó khăn, cô thì lo lắng không thôi còn anh thì cứ bình tĩnh thản nhiên khiến cô không tài nào hiểu nổi. Quế Chi đang bối rối, Trì Tuyết nghe thấy giọng cô 'suỵt' một tiếng rõ dài, báo hiệu cô im lặng. Trì Tuyết hiểu ý không nói gì, thì đã nghe tiếng bước chân đi về phía này. Trì Tuyết hưng phấn, cầm máy ảnh ra chuẩn bị, thì đã nghe thấy tiếng kéo ghế. Minh và Kỷ Nhiên vẫn chưa biết có sự xuất hiện của hai cô gái, lúc này đang đi về phía bàn ăn, Kỷ Nhiên thong thả ngồi xuống, làm động tác mời với Minh. Minh chỉ mới gặp Kỷ Nhiên vài lần, lần đầu tiên gặp Kỷ Nhiên, anh cũng có cảm giác cậu trai này còn khá trẻ. Tuy hai người tuổi xem xem nhau, nhưng Minh vẫn cảm thấy anh nhỏ hơn mình khá nhiều. Chỉ là đừng để bề ngoài lừa đi cái nhìn của bạn, sau một thời gian tiếp xúc, vài lần đi ăn chung, Minh mới thấy ở anh có sự tương đồng với mình. Hai người đàn ông hình thành hiệp nghị nhẹ nhàng như thế, âu cũng là vì mỗi người đều hợp mắt người kia.

Minh bắt đầu buổi tiệc với việc rót rượu ra, nâng ly cùng với anh. Anh cũng cầm ly rượu của mình, mỉm cười, hai người đến để bàn công việc, nhưng giống như một buổi họp mặt hơn. Nên câu đầu tiên không phải nhắc về dự án sắp khởi công, mà là một chuyện khác, ví dụ, Minh vừa ngồi đã ra hiệu cho hai thư kí.

"Hai cô cậu cứ tận hưởng đi, kệ bọn tôi”.

Kỷ Nhiên cũng gật đầu với Thanh Hào.

"Cậu sang bên kia ngồi đi, bọn tôi tự phục vụ là được rồi".

Trì Tuyết thấy bóng lưng Minh, và người đàn ông nọ ngồi đối diện cô. Trì Tuyết nhìn anh một thoáng, gương mặt điển trai đang cười nhẹ nhàng, vừa lịch sự lại nho nhã, áo vest thẳng tươm cô là người lấy ra khỏi tủ đồ sáng nay cho anh, Kỷ Nhiên nói chuyện với Minh, không hề lép vế mà giống đồng vai phải lứa.

Minh nhớ ra chuyện hôm trước thấy anh đi cùng Trì Tuyết nên hỏi.

"Người đi cùng Kỷ tổng hôm trước là gì của ngài vậy?"

"Cô ấy là vợ tôi".

Kỷ Nhiên ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.

Minh nghe thấy ngạc nhiên không thôi, không ngờ Trì Tuyết là vợ của anh, Minh quen cô cũng một thời gian nên biết khá rõ về thành kiến với người giàu có của cô, Kỷ Nhiên lại là giám đốc của Eudora, anh thật sự rất muốn biết nguyên nhân hai người lấy nhau.

"Trì Tuyết là bạn của cháu gái tôi, tôi cũng hiểu chút ít về cô ấy, cô ấy đối với người giàu có có thành kiến nên tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin cô ấy là vợ anh. Kỷ tổng, thứ lỗi tôi hỏi thẳng anh thật lòng yêu Trì Tuyết chứ?"

" Tôi thật lòng yêu cô ấy, tôi biết cô ấy có thành kiến với người giàu nên lúc nào tôi cũng muốn bản thân đồng cấp với cô ấy, để cô ấy coi tôi như người bình thường. Tâm tư của con gái thực ra không khó đoán, rất dễ nắm bắt. Cô ấy thích chụp ảnh ngoài trời thì tôi sẽ mua một cái máy ảnh cùng đi với cô ấy, cô ấy thích quán mới nổi trên mạng thì tôi sẽ đi đặt đồ, cô ấy thích kiểu nho nhã thì tôi đưa cô ấy đi xem kịch. Cô ấy thích thanh niên nghèo kiểu lạc quan tích cực, thì tôi sẽ làm thanh niên nghèo lạc quan vậy. Cô ấy thích đọc sách thì tôi cùng cô ấy đến tiệm sách."

Nghe những lời vừa thốt ra Trì Tuyết bỗng muốn cười, nhưng không phù hợp tâm trạng bấy giờ, nên cười mỉa mai cũng xen lẫn chua cay. Cảm xúc vấn vít lấy cô, ập đến đủ mọi loại cảm giác, Trì Tuyết trong phút chốc không đủ dũng khí đứng dậy, cô sợ. Cô không biết đối diện với người đàn ông quen thuộc kia thế nào cả. Trì Tuyết làm rơi máy ảnh trong tay, tiếng động vang dội làm cả bốn người chú ý về bên này. Quế Chi vừa nhìn lên, đã thấy Minh đứng trước cô, nhìn sâu vào bóng tối, còn thoáng thấy Trì Tuyết. Minh hơi nhướn máy, không vui vì Quế Chi không nghe lời mình, nhưng vẫn ra hiệu cho cô.

"Cháu bước ra đây".

Anh thấy Minh lại gần góc khuất, không hiểu sao cũng đi theo. Quế Chi ngồi ở trong nên người đầu tiên anh nhìn thấy, là Trì Tuyết. Kỷ Nhiên sững ra trong phút chốc, giọng nói lạc cả đi.

“Trì Tuyết?"

Chỉ là đi bàn chuyện làm ăn, sao vợ anh lại ở đây? Điều Kỷ Nhiên quan tâm hơn, là Trì Tuyết không hề phản ứng lại anh, ánh mắt nhìn anh không có mảy may cảm xúc nào, như một con búp bê vô hồn. Anh thoáng sợ hãi, muốn đỡ Trì Tuyết đứng dậy. Trì Tuyết hất tay anh ra, Quế Chi thấy vậy cũng đi ra theo, đứng trước Trì Tuyết. Kỷ Nhiên thấy Trì Tuyết không nhìn anh, biết cô đã nghe thấy hết nên đành nói.

“Anh sẽ giải thích sau, chúng ta về nhà đã".

Trì Tuyết không đáp lại, Quế Chi nhìn thoáng qua đã hiểu tâm trạng của Trì Tuyết, nên nói với anh.

"Anh xem bạn tôi là gì?"

Kỷ Nhiên đang muốn nói chuyện với Trì Tuyết, ánh mắt lướt qua Quế Chi. Quế Chi nhìn thấy ánh mất hơi nén giận của anh, thì người hơi run một chút. Tuy Kỷ Nhiên sai trước, nhưng anh thế này Quế Chi lại lùi bước. Minh thấy vậy mới kéo Quế Chi về phía mình.

“Sao cháu lại dẫn Trì Tuyết đến đây?”

Anh thấy Quế Chi dạt ra rồi, mới đến trước mặt Trì Tuyết. Quế Chi ngăn cản anh lại.

"Anh đừng động vào Trì Tuyết, anh không thấy cậu ấy không vui à?"

Kỷ Nhiên đang gấp muốn giải thích với Trì Tuyết, để cô nguội ngoai trước, hơi sức đâu mà để ý Quế Chi. Nhưng Quế Chi hết lần này đến lần khác gạt tay anh, ngay cả người kiên nhẫn như anh, cũng không nén nổi khó chịu.

"Quế Chi, đây là chuyện riêng của tôi và Trì Tuyết, tôi sẽ tự giải quyết, cô đứng sang một bên".

Quế Chi làm sao chịu, Trì Tuyết không hề có bất kì phản ứng nào, đả kích như thế, làm sao cô an tâm để Trì Tuyết một mình với anh, ai mà biết anh còn làm ra chuyện gì nữa. Quế Chi lên giọng.

“Kỷ tổng, anh lừa Trì Tuyết thế mà được à? Anh cũng biết cậu ấy không thích người giàu có, chỉ thích cuộc sống bình yên. Anh là chồng cậu ấy, mà lại nói với người khác chuyện anh theo đuổi cậu ấy làm trò đùa, anh thật lòng với cậu ấy đấy à?"

Anh lúc này mới nhìn Quế Chi.

"Nguyễn Quế Chi. Vậy em thì sao? Em có nói với Trì Tuyết, em là con của ai không? Cháu gái của Nguyễn Minh, nhà em cũng bình thường sao?"

Quế Chi đơ người, đúng là từ trước đến giờ, cô tiếp xúc với Trì Tuyết đều là thân phận bình thường, cho dù Trì Tuyết có biết chú cô là Minh, nhưng chưa từng nghĩ chuyện cô giàu có hay tiểu thư gì. Quế Chi lướt sang Trì Tuyết, đã thấy Trì Tuyết nhìn mình. Trong lòng hơi hoảng hốt.

“Trì Tuyết..."

Trì Tuyết đang rất bối rối, một người là chồng mình, một người là bạn thân. Cả hai đang đứng trước mặt mình nói những chuyện mình không hiểu, không lẽ chân thành với nhau thì khó khăn làm sao?

Chưa kể đến việc Quế Chi chơi với mình ngần ấy năm, nhưng luôn không mời mình về nhà chơi, ra ngoài cũng cùng đi đến hàng rong... Quế Chi như vậy, ai mà nghĩ sâu hơn? Lại nói đến ang, cô ngước mắt nhìn, nhớ lại đêm ấy cô nói với anh.

"Em chẳng cần gì, em chỉ mong anh đừng lừa dối em một chuyện gì cả".

Trì Tuyết thấy cảm xúc muốn bùng nổ, không hề than trách gì hai người, xoay người muốn rời khỏi đây trước đã. Vậy là cô lướt sang cả Quế Chi lẫn anh, lao nhanh ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.