Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 20: 20: Giúp Đỡ




Trì Tuyết về đến nhà lập tức nhốt mình trong phòng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ đến như vậy.

Sự việc lần này ảnh hưởng đến cả lợi ích tập đoàn lẫn ảnh hưởng uy tín của cô trong công việc.

Trì Tuyết vốn chỉ muốn an ổn, phấn đấu cho công việc, ấy thế mà cuối cùng lại bị người cố tình nhắm đến, cô áy náy với anh bởi đã nhiều lần nhìn thấy anh làm việc đến mệt nhoài, cô lo sợ liên lụy phiền phức đến đồng nghiệp, càng khiếp đảm hơn chính là chẳng có bất kì thứ gì trong tay để biện minh cho bản thân.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trì Tuyết, cô nhìn tên Huy Khải nhấp nháy trên màn hình, quyết định khóa máy, hiện tại thì cô chẳng muốn gặp ai cả.

Vùi đầu vào gối, sự căng thẳng bủa vây sớm khiến đầu óc cô mệt nhoài, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Trì Tuyết ngủ chẳng hề an ổn, cô mơ thấy mình đứng ở vách núi, liên tục bị người khác đẩy xuống dưới vực thẳm, cho dù vùng vẫy đến mức nào vẫn không thể tỉnh lại.

Trong giấc mộng, gió thổi rất lớn nhưng cô lại nghe tiếng bước chân vững vàng vang lên bên tai.

Ngay khi nghĩ đến chuyện lần nữa mình sẽ bị đẩy ngã, cô theo bản năng nhắm mắt, thế nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp, cái ôm siết chặt đến chân thật.

“Đừng lo, tôi ở đây”.

Trì Tuyết mở bừng mắt, cô thở hổn hển.

Trong khung cảnh tối tăm tuyệt vọng ấy, người cứu rỗi cô lần nữa lại là Kỷ Nhiên.

Thật sự cô vô cùng biết ơn anh, bản hợp đồng Darling anh đã vì cô mà tạm hoãn, Trì Tuyết biết, anh tin tưởng cô và đang cố gắng hết sức để chứng minh cô vô tội.

Nhớ đến chuyện này, trong lòng Trì Tuyết lại càng thêm áy náy.

Cô mở điện thoại xem giờ, mới đây mà cô đã ngủ tròn năm tiếng.

Trên điện thoại bao gồm cuộc nhỡ từ Huy Khải và tin nhắn duy nhất đến từ anh, anh nói cô hôm nay mình phải tăng ca, có thể về khuya, nhắc cô ăn uống đúng giờ.

Cô gửi cho anh báo đã biết, nhìn đến tên Huy Khải, do dự hồi lâu mới quyết định nhấn nút gọi.

Rất nhanh đầu dây bên kia liền có người hỏi dồn dập.

“Trì Tuyết, cậu không sao chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu? Chiều nay mình gọi gần hai mươi cuộc nhưng điện thoại báo đã khóa máy, mình có ghé sang nhà bấm chuông cũng chẳng thấy ai? Cậu...!"

"Được rồi, cậu làm mình đau đầu thêm đấy.

Mình ổn, vừa mới ngủ dậy.

Chắc do mình ngủ say quá nên không nghe được tiếng chuông."

“Chúng ta gặp nhau được chứ, mình chỉ muốn xác nhận rằng cậu ổn thôi".

Giọng nói Huy Khải mang bảy phần lo lắng ba phần nhớ nhung, thanh âm nghe đầy nuông chiều.

Trì Tuyết nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi để lấy lời khai thêm lần nữa, sau đó lại vật vờ chờ đợi miên man ở nhà, đầu ngón tay liền siết điện thoại đến trắng bệch.

“Chiều mai đi, quán cũ.

Khi nào mình đến sẽ nhắn tin, cậu ra là được".

“Vậy được.

Không làm phiền cậu nữa, mình có việc đi đây."

Cúp máy, Huy Khải quyết định sáng mai sẽ đến Eudora một chuyến, cho dù anh không nói thì cậu vẫn có thể lấy tin tức từ Thanh Hào.

Những lời đồn đãi ở Eudora tạm thời vẫn được ém xuống tốt, nhưng lan truyền đến bên ngoài đã thành nhiều câu mắng chửi cực kì khó nghe, Huy Khải cũng là từ những thông tin này mới biết Trì Tuyết xảy ra chuyện, trong lòng hận không thể có mặt ngay thời điểm đó để bảo vệ cô.

Hôm sau, Huy Khải đến Eudora từ rất sớm.

Đã gặp qua vài lần nên hầu hết nhân viên đều quen thuộc với cậu, Huy Khải lại lấy thái độ mình đến đây để học hỏi anh trai thêm về vấn đề công việc, mọi thứ càng thêm hợp lý.

Đi ngang phòng PR, cậu tình cờ gặp Quang Duy - đàn em khóa dưới.

Người này vào thời điểm cậu du học đã giúp đỡ rất nhiều, hai người ở nước ngoài là bạn cùng nhà, sau đó về nước tình cờ biết nơi Quang Duy muốn thực tập là Eudora, mối quan hệ tốt đẹp liền duy trì đến hiện tại.

Hai người hàn huyện vài câu, Quang Duy làm ở bộ phận PR hiển nhiên biết cách sàng lọc thông tin.

Huy Khải tựa lưng vào tường nơi hành lang, chăm chú lắng nghe mọi thứ xảy ra gần đây, khi nghe đến việc của Trì Tuyết, cậu khựng lại vài giây, sau đó làm như lơ đễnh hỏi.

“Chuyện này, tin được bao nhiêu phần trăm?" “Phân nửa thôi.

Em có gặp chị ấy vài lần, trong công việc chăm chỉ cầu tiến, càng gặp vấn đề khó càng như cá gặp nước.

Chỉ là có người ngáng chân, không đi xa được".

"Ai?"

“Cái này.”

Quang Duy mím môi, vấn đề này trong bất kì môi trường làm việc nào cũng sẽ xảy ra, chuyện bé xé ra to cũng chẳng hay hớm gì, huống chi Trì Tuyết cũng chẳng có ý định làm ầm ĩ.

Thấy Quang Duy do dự, Huy Khải liền nhún vai.

“Cậu không nói cũng không sao, anh chỉ đơn giản tò mò vậy thôi.

Tính ra cũng chẳng ngờ được, đến mức có tổng giám bên cạnh che

chở mà Trì Tuyết vẫn gặp phải mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này".

Huy Khải cực kì không tình nguyện khi nhắc đến anh, nhưng nếu không nhắc, sẽ không thu thập được thông tin.

Đúng như cậu đoán, Quang Duy suýt nữa tự cắn lưỡi mình.

Sao có thể quên mất Trì Tuyết hiện tại đã là vợ của Kỷ Nhiên, là chị dâu của Huy Khải chứ.

Cậu đảo mắt, khéo léo chọn lọc từ ngữ.

“Bộ phận em mới chuyển tới nhân viên nữ, tên Mai Trân.

Ngoài đẹp ra, thật sự chẳng thể tìm thêm được ưu điểm nào khác."

“Thế sao bên bộ phận cậu lại nhận?"

“Ai bảo đối phương là cháu lão Phó chứ”.

“Ý cậu là Phó Thế Thành?"

Quang Duy không trả lời, chỉ tủm tỉm cười.

Huy Khải biết người này, nhờ tầng quan hệ dày đặc cùng tài nịnh hót nên vẫn luôn an ổn nằm vị trí trưởng phòng marketing.

Hơn nữa đối phương luôn cậy lớn bắt nạt bé, đã vài năm hơn không có thành tích gì xuất sắc.

Trong thời gian sàng lọc nhân viên sắp tới, ông ta chắc chắn sẽ bị anh nhìn chằm chằm.

Như chợt nhớ tới điều gì đó, Huy Khải chau mày, thấp giọng hỏi Quang Duy.

“Chuyện bản kế hoạch với công ty Jade, Mai Trân có tham gia không?"

“Theo em nhớ thì hình như không."

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn, vì trước đó hai ngày cổ đã chuyển sang bộ phận em rồi.

Nếu tham gia thì chưa được chuyển bộ phận ngay đâu, phải chờ có kết quả xem đại sự thành hay hỏng.

Có thể Mai Trân sợ mất đi vị trí ở bộ phận PR nên lựa chọn không tham gia."

“Phó Thế Thành thì sao?"

“Có, lần đấy lão Phó đối với bản kế hoạch này để tâm cực kì, luôn miệng ẩn ý khoe khoang mình đóng góp nhiều bao nhiêu."

“Nếu đã cưng chiều cô cháu gái đến như vậy, thì việc cho xem bản kế hoạch hoàn toàn có thể xảy ra.

Quang Duy, anh nhờ cậu vài chuyện, chú ý xem người xung quanh Mai Trân bao gồm những ai làm việc ở đâu.

Trong khoảng vài ngày tới khẳng định sẽ có người thiếu kiên nhẫn, nôn nóng muốn chứng tỏ bản thân, cậu cứ theo dõi kĩ càng”.

“Anh nghi ngờ Mai Trân sao? Cổ thuộc dạng không có đầu óc, thấy chuyện gì cần trách nhiệm gánh vác lớn thì né nhanh như chớp.

Em không nghĩ..."

“Đừng nói vậy, loại yếu kém và hèn nhát như cô ta nếu nắm bắt được cơ hội bỏ đá xuống giếng, cậu nghĩ sẽ bỏ qua sao? Anh chỉ thấy mọi chuyện hơi lạ thôi, thế chú em có chịu giúp anh không đấy hả?"

“Đương nhiên giúp chứ, ai bảo anh là ân nhân của em”.

Quang Duy vỗ vai bảo Huy Khải yên tâm.

Ngày trước chính nhờ Huy Khải đỡ lời cậu mới có cơ hội được làm việc tại đây, đem năng lực của mình phát triển ở mức cao nhất.

Vốn dĩ muốn gặp Thanh Hào cạy miệng, ai ngờ lại thu hoạch được lượng lớn thông tin từ Quang Duy.

Huy Khải cảm thấy nhẹ nhõm hẳn vài phần, sau khi ăn trưa qua loa quyết định hẹn gặp mặt Trì Tuyết sớm hơn.

Vừa vặn việc điều tra diễn ra êm đẹp, Trì Tuyết nhờ cậu đến chốt cảnh sát để đón mình.

Suy nghĩ cả đêm dài, cuối cùng tâm trạng cô mới khởi sắc hơn, vừa lên xe thấy được nụ cười toe toét của Huy Khải, lòng càng thêm nhẹ nhõm.

“Nhặt được vàng hay sao mà cậu cười suốt thế?"

“Còn hơn nhặt được vàng nữa.

Mình vừa đến tập đoàn, tình cờ gặp đàn em trước đây khá thân thiết, có được vài thông tin chắc chắn sẽ giúp được cậu".

“Thật sao?"

Trì Tuyết nhíu mày, không quá tin tưởng.

Thú thật thì ngoại trừ Quế Chi, trong các bộ phận cô đều chẳng hề quen thân ai, tất cả đều ở mức xã giao.

Chuyện xảy ra ầm ĩ đến mức này, còn ai nguyện đi giải oan cho cô cơ chứ.

“Đừng lo, thằng nhóc là người tử tế, biết nhìn xa trông rộng.

Chưa kể nó còn có giao tình với mình.

Chuyện này theo như lời Quang Duy thì trước mắt mình đoán có liên quan đến Phó Thế Thành và cháu gái lão, Mai Trân."

“...Hai cái tên chẳng mấy bất ngờ."

Trì Tuyết nhếch môi trào phúng, cô là người không muốn nghỉ oan cho bất kì ai, tuy nhiên người ngáng chân và đố kị cô từ trước đến nay dám nghiễm nhiên ra mặt cũng chỉ có vài người như thế này.

"Mình đoán vài ngày nữa sẽ có tiến triển.

Từ qua đến giờ, anh hai mình có đả động gì tới việc này chưa?" Huy Khải ngoài mặt chỉ làm như vô tình hỏi, tuy nhiên trong lòng thì bất giác phân cao thấp.

“Vẫn đang giám sát sít sao từng người một, nhưng tình hình chưa có chuyển biến gì.

May mắn là anh ấy đã thuyết phục thành công nhà thiết kế hoãn lại bản kế hoạch trong vòng nửa tháng tới, nếu giải quyết xong mình có thể bắt tay vào làm tiếp phần dang dở".

“Còn chuyện điều tra người thì sao?"

“Anh ấy giao cho Thanh Hào.

Chịu thôi, thân phận hiện tại của anh ấy nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, lại thành ra thiên vị người nhà."

Trì Tuyết nhìn khung cảnh lướt nhanh bên ngoài, thấp giọng trả lời.

Đèn giao thông báo đỏ, Huy Khải ngừng lại, đôi mắt nhìn chăm chăm chiếc gáy trắng nõn của cô, tức tối hỏi dò.

“Nhưng chính cậu cũng hi vọng anh hai mình nhúng tay vào mà, phải không?"

"Mình..."

Trì Tuyết im lặng, cô phát hiện lời Huy Khải nói không sai chút nào.

Muốn anh nhúng tay đến mức triệt để, ra mặt bảo vệ cô, cho cô sự an toàn tuyệt đối.

Hơn ai hết, Trì Tuyết hiểu rõ đối với người vợ chỉ có danh nghĩ trên hợp đồng, anh chẳng cần thiết làm thế, thậm chí có thể ngó lơ chuyện này, để mặc cô xử lý.

Nhưng động thái đích thân thuyết phục nhà thiết kế, dỗ dành bảo cô về nhà nghỉ ngơi, yêu cầu Thanh Hào phải đẩy nhanh tiến độ, vào buổi sáng khi cô ra khỏi cửa trên bàn vẫn là món ăn nhẹ còn nghi ngút khói, Trì Tuyết nhận ra bản thân mình ngày càng đòi hỏi.

Để tâm đến đối phương, tham luyến sự ấm áp, cho dù biết anh không thích phụ nữ vẫn hi vọng trong lòng anh mình giữ vị trí quan trọng.

Huy Khải nhìn Trì Tuyết lâm vào trầm tư, môi cậu liền mỉm đến mức trắng bệch.

Muốn ôm cô vào lòng, khảm cô vào tim, nhưng cậu dần nhận ra tựa như tâm hồn cô đã bị ai đó dần dần xâm nhập, bao bọc lấy trọn vẹn.

Huy Khải giảm tốc độ xe, khẽ nắm lấy cổ tay cô dịu giọng vỗ về.

“Đi, chúng ta đến nơi ẩn náu quen thuộc nào."

Trì Tuyết giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn ngẩn ngơ.

Cô nhìn bàn tay đẹp đẽ đang nắm lấy cổ tay mình, đầu ngón tay vuốt v e mang theo chút yêu chiều, cuối cùng vẫn lựa chọn rút ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.