Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 19: 19: Vu Oan Giá Họa




"Theo ý tôi thì chúng ta vẫn chỉ nên mặc định là khách hàng ở mức thượng lưu.

Eudora là tập đoàn lớn, đối tác lần này lại là nữ thiết kế vô cùng có danh tiếng, cố tình suy bụng ta ra bụng người sẽ dễ xảy ra rủi ro không cần thiết".

Ngụ ý chính là, cứ làm mọi thứ theo thứ tự từ trước đến giờ.

Trì Tuyết viết nốt dòng cuối cùng trên giấy triển khai kế hoạch, ngẩng đầu

quyết đoán phản bác ý kiến của Phó Thế Thành.

"Mỗi tác phẩm mà đối phương tạo ra, mỗi đối tượng mà họ nhắm đến đều mang trong đó ít nhất là năm bảy phần xuất phát từ cảm hứng hoặc những chuyện họ đã từng trải qua trong quá khứ.

Tôi muốn kiến nghị trong con số năm mươi, sẽ lấy ra năm bộ nhẫn chỉ lấy giá một phần ba so với giá được đặt ra cho giới thượng lưu, năm bộ nhẫn này sẽ đánh vào mục tiêu là các cặp đôi".

"Không được đâu, lỡ như không thu lại được lợi nhuận, đồng thời hạ giá cũng khiến danh tiếng đối phương giảm sút thì chuyện này toàn bộ chúng ta phải chịu trách nhiệm đó".

Mẫn Nhi lắc đầu nguầy nguậy.

Lấy giá một phần ba, đem bản kế hoạch này cho nhà thiết kế xem người ta lại chẳng suy nghĩ tập đoàn cố tình hạ thấp danh tiếng họ.

"Em thì đồng ý hai tay với ý kiến này.

Chị Tuyết à, nếu sản phẩm chính thức lên sàn em sẽ là người mua đầu tiên đó nha".

Minh Đinh cười tít mắt.

Người bạn gái bên cậu bảy năm, ngay cả lúc khổ sở chỉ còn một gói mì cũng cắn răng nhịn đói để dành cho cậu ăn.

Chiếc nhẫn này, chính là câu bày tỏ và sự bù đắp cho những năm tháng đắng cay nhưng ngọt ngào kia.

"Mình cũng thế, đây là một ý tưởng cực kì táo bạo.

Nếu có thể mèo mù vớ cá rán đoán trúng tâm ý nhà thiết kế này, thì chúng ta lời to."

Quế Chi từ trước đến nay chưa bao giờ hoài nghi năng lực làm việc của bạn thân mình, hiện tại cũng thế.

"Được, vậy một lời đã định.

Bản kế hoạch này mình sẽ phụ trách chính, có vấn đề gì trực tiếp do mình đảm nhiệm, thế đã ổn chưa?"

Trì Tuyết cong tay gõ lên mặt bàn, Mẫn Nhi nghe thế thì thở phào, mãnh liệt gật đầu.

Bởi từ trước đến nay phòng marketing luôn làm việc theo phương châm bỏ phiếu, ý kiến nào được tán thành nhiều hơn thì hoàn toàn có quyền triển khai, hiển nhiên nếu có rủi ro thì toàn bộ phải cùng nhau gánh vác, người đưa ra ý tưởng sẽ là người bị phạt nặng nhất.

Lão trưởng phòng ở thế hạ phong, trong bụng lửa giận ngút trời nhưng ngoài mặt vẫn phải cười xòa, còn khích lệ bảo mọi người phải cố gắng làm việc cho thật tốt.

Chân trước lão vừa rời đi, chân sau đã có người ghé thăm.

"Trì Tuyết, giờ nghỉ trưa tổng giám mời cô đến văn phòng một chuyến".

Thanh Hào đẩy gọng kính, nghiêm túc thông báo.

Trước đó cô đã dặn khi ở công ty cậu đừng nên câu nệ, cứ đối xử với cô như những nhân viên khác nên Thanh Hào quyết định sẽ làm đúng chức trách như mọi thường, đương nhiên trừ lúc ở trước mặt tổng giám rồi.

Vì mải chỉnh sửa bản kế hoạch cùng mọi người, sau đó còn phải giải quyết vài việc lặt vặt còn tồn đọng nên lúc Trì Tuyết xem đồng hồ đã quá giờ ăn trưa gần cả tiếng, điện thoại để chế độ im lặng lại có đến bốn cuộc gọi nhỡ.

Cô nuốt nước miếng, vội vàng đuổi mọi người đi ăn, còn mình thì cấp tốc bấm thang máy lên tầng cao nhất.

Anh lúc này vẫn đang xử lý công việc trên máy tính, chỉ ngẩng đầu thoáng nhìn cô, ra hiệu ngồi xuống.

Trì Tuyết phát hiện trên bàn ăn có hai cặp lồ ng giữ nhiệt vẫn chưa được mở ra, trong lòng bất giác áy náy.

Có thể vì không gian quá mức yên tĩnh nên cô dùng tông giọng nhẹ hơn bình thường để gọi đối phương.

"Xin lỗi, em bận họp bàn công việc nên không để chuông điện thoại.

Đã quá giờ rồi, tại sao anh cũng chưa ăn thế này?"

"Tôi chờ em".

Câu nói này quả thật quá mức sát thương, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn Trì Tuyết quyết định né tránh ánh mắt từ người kia.

Anh lại chẳng hề đem chuyện đó để trong lòng, anh săn sóc mở nắp hộp, mùi thơm ngào ngạt tuôn ra, khiến chiếc bụng ăn linh tinh hồi sáng của Trì Tuyết réo ầm ĩ.

"...Thịt bò này mềm quá đi mất".

"Món mới, em thích là được rồi."

Anh rũ mắt, lần đầu tiên anh có suy nghĩ rằng thì ra nhìn một người ăn thức ăn do mình nấu lại vui vẻ đến như vậy.

Trì Tuyết nhìn người đàn ông ngay cả việc ăn uống cũng toát lên vẻ ưu nhã, cô nghĩ thầm, đối phương đã đến mức này, cô cũng phải đáp lễ mới phải đạo.

"Kỷ Nhiên này, anh có hình mẫu lí tưởng trong lòng chứ?"

"Hoàn toàn không có".

"Vậy, vậy đặc điểm khiến anh chú ý đến người đối diện?"

"Người thoạt nhìn hay cười nhưng thực tế tính cạnh tranh rất mạnh mẽ, chiều cao...!chỉ cần thấp hơn tôi thì tôi sẽ không bị áp lực.

Nhưng em hỏi chuyện này để làm gì?"

Anh trong vô thức liền mường tượng ra dáng vẻ Trì Tuyết vào thời điểm lần đầu gặp mặt.

Anh thoáng giật mình, cố tình chuyển trọng tâm câu chuyện về hướng Trì Tuyết.

Chỉ thấy cô lúc này ngón tay vặn xoắn, vẻ mặt nhăn nhó trông đến đáng thương.

Cô nhai nuốt xong ngụm nhỏ thức ăn, mới thận trọng mở lời.

"Anh cũng biết...! anh và Huy Khải là anh em cùng cha khác mẹ, chung huyết thống.

Chuyện này khẳng định không được đâu.

Hơn nữa, Huy Khải cậu ta thẳng tắp, thẳng lắm, thật sự thẳng đó anh".

Trì Tuyết huơ tay múa chân trong khi vẻ mặt anh đã chuyển sang trạng thái đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Tôi với cậu ta thì liên quan gì?"

"Đúng, không liên quan, tuyệt đối ngoài quan hệ anh em thuần khiết không hề có một phần liên quan gì đến tình yêu đôi lứa hết".

Anh cảm thấy nuốt không trôi nổi nữa, vì cớ gì Trì Tuyết lại nghĩ anh thích Huy Khải cơ chứ.

Ngay lúc anh tính lên tiếng phản bác thì Thanh Hào liền vội vã chạy vào phòng.

Anh không trách cứ, vì thông thường chỉ có chuyện hết mực khẩn cấp cậu ta mới thất thố như vậy.

"Tổng giám, có chuyện không ổn rồi".

"Ổn định nhịp thở đi đã, từ từ hãng nói".

"Vâng.

Chuyện là gần đây bên chúng ta có bàn bạc để liên kết với công ty trang sức đá quý Jade, tuy nhiên một phần kế hoạch chiến lược không biết vì sao bị tuồn ra ngoài, rơi vào tay đối thủ.

Ngày hôm qua bên đó đã trình ra một bản hợp đồng thuyết phục đầu tư vô cùng hoàn hảo".

"Kết quả?"

"Chúng ta đàm phán thất bại".

Thanh Hào cúi đầu.

Công ty Jade là một công ty trang sức có tiếng, tiềm năng đầu tư cũng đầy mặt vượt trội.

Quả thật có thể nói lần này Eudora đã để vụt mất một con cá lớn.

"Đã tìm ra đối tượng tuồn tin tức chưa?"

"Camera ghi hình bị làm nhiễu, không thể tua để xem.

Nhưng người gần đây nhất ra vào và có dính líu đến mảng đá quý, là Trì Tuyết".

Khoảnh khắc nghe thấy tên mình, Trì Tuyết mở to mắt, đũa vì bàn tay run rẩy mà rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai.

Anh chỉ thoáng nhìn cô rồi lại cúi người nhặt đũa, xếp ngay ngắn lên bàn.

Trì Tuyết theo bản năng quay sang nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp đầy hoang mang thảng thốt.

"Tuyệt đối không phải do em làm.

Bản kế hoạch chiến lược em chỉ xem qua đúng hai lần, chỉ đóng góp ý kiến và chưa hề trực tiếp tham gia.

Em hoàn toàn..."

"Bình tĩnh, tôi tin em.

Nhưng trước mắt em quả thật không thể tránh hỏi hiềm nghi.

Người được phép đi lại và tiếp xúc với những tài

liệu cấp cao nhất là em, người am hiểu nhất mọi thứ trên phương diện trang sức cũng là em.

Thậm chí người ở lại trễ nhất, cũng là em".

Anh biết rõ, nhân tài ở bộ phận marketing chính là Trì Tuyết, lão trưởng phòng chỉ dùng để bày trí thêm đẹp mắt.

Hiện tại chưa làm ra việc gì nông nổi, anh cũng không tiện tiễn người đi.

Trì Tuyết nháy mắt trở nên tỉnh táo, cố hít thật sâu, khi mở mắt lại trở về dáng vẻ vô hại dịu dàng, quay sang hỏi Thanh Hào.

"Vậy hiện tại tôi cần phải làm gì?"

"Kế hoạch ra mắt Darling sẽ được bàn giao cho người khác làm, mọi công việc liên quan đến mảng trang sức hiện tại cô cũng không được phép tham dự.

Chút nữa sẽ có người đến để điều tra sự việc, trong thời gian này cô nên ở nhà nghỉ ngơi."

Ý tứ chính là thẳng thừng khai mọi chuyện, sau đó nghỉ việc dài hạn.

Trì Tuyết cắn môi, những chuyện này cô có thể chịu được nhưng Darling nếu giao cho người khác, cô có linh cảm tất cả sẽ hỏng bét.

"Cái kia, kế hoạch ra mắt Darling có thể tiếp tục để tôi đảm nhận được chứ? Nếu phải giám sát tôi 24/24 tôi tuyệt đối đồng ý, nhưng

đừng bàn giao cho bất kì ai."

Thanh Hào nhìn bộ dáng cực kì tâm huyết với dự án của Trì Tuyết cũng xót xa thay, tuy nhiên quy định chính là quy định.

Ngay lúc cậu quyết nói ra lời cự tuyệt thì anh đã lên tiếng.

"Dự án Darling tạm hoãn lại, đích thân tôi sẽ liên hệ với nhà thiết kế.

Mọi chuyện còn lại tôi giao cho cậu, lấy lời khai hết tất cả mọi nhân viên có tiếp xúc với bản kế hoạch, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp.

Tìm người có năng lực thử xem có thể sửa lại camera không.

Trì Tuyết, hiện tại em cứ giao lại phần công việc cần thiết cho những người cùng bộ phận, hôm nay tôi cho phép em về sớm."

Trì Tuyết biết trạng thái chính mình không quá tốt, hơn nữa tin đồn chắc chắn sẽ nhanh chóng lan ra, chi bằng thời điểm này tránh mặt cho bớt chuyện.

Cô gật đầu, dẹp gọn gàng lại thức ăn còn dang dở trên bàn mới rời đi.

Bóng Trì Tuyết vừa khuất dạng, giọng anh đột ngột trầm xuống, gương mặt thoáng hiện vẻ tức giận.

"Lưu ý đến dàn nội bộ cấp cao.

Xem xét tỉ mỉ quan hệ của mọi người đối với Trì Tuyết ở thời điểm trước khi em ấy kết hôn cùng tôi.

Còn nữa, tôi không muốn nhân viên có bất kì lời đồn đoán không hay ho nào về người này hay người nọ".

"Vâng ạ, tổng giám yên tâm".

Thanh Hào gật đầu, thấy anh ngả người xoa thái dương thì thức thời đi ra ngoài.

Cách văn phòng không xa, nhìn thông tin được truyền đi với tốc độ tên lửa cùng Trì Tuyết vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh giao lại công việc cho từng người mới yên tâm rời đi, đối phương ác ý mỉm cười.

Ngón tay điểm lên thông tin chi tiết về cuộc họp cũng như kế hoạch được dùng để phát triển cho bộ nhẫn Darling, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.