Tần Vãn không ngờ rằng, còn có một ngày cô quay trở lại.
"Khụ khụ.. Vãn Vãn, ngủ đi con." Ông cụ ho dữ dội, nói một câu cũng phí sức.
Tần Vãn thu hồi ánh mắt trống rỗng, nhìn về phía cụ ông đang ngồi bên cạnh giường, trông thấy dáng vẻ già nua này của ông, cô cứ ngỡ như mọi chuyện chỉ cách đây vài ngày.
"Ông ơi, chúng ta còn có thể về nhà sao?"
Không ngờ rằng cô lại có thể quay trở về được cái thời đại đầy biến động này, đối với cô mà nói đó là thời đại của sự tuyệt vọng.
"Khụ, chỉ cần con tin tưởng, nhất định sẽ có thể.. khụ khụ.." Ông cụ mỉm cười, câu nói vừa rồi giống như đã lấy đi toàn bộ sức lực của ông, ông khép hờ mắt ngồi ở bên cạnh.
Tần vãn tựa đầu vào gối, cô nhếch khoé miệng, mỉm cười.
Về nhà ư? Đã từng, cô đã từng tin tưởng khi nghe lời những lời này, đáng tiếc đối với cô và ông nội, đó chỉ là một giấc mơ xa vời.
Bởi vì tai họa này kéo dài rất lâu, tận cho đến khi cô qua đời.
Tần Vãn giơ tay phải lên, ngẩn người nhìn nó, đột nhiên ánh mắt vô hồn của cô trở nên cực kỳ sắc bén, cô dùng toàn bộ sức lực, đập cánh tay phải vào bức tường phía sau.
Mặc dù bức tường được làm từ bùn đất, nhưng bề mặt của nó lại rất gồ ghề, tay cô lập tức ứa ra máu ngay sau đó.
Ông cụ bị tiếng động cô gây ra làm giật mình tỉnh giấc, khi ông trông thấy máu trên tay cô, lập tức trở nên luống cuống.
"Khụ.. khụ khụ.. Vãn Vãn.."
"Ông ơi, con không muốn chịu khổ." Lúc này Tần Vãn rất muốn khóc nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.
Đúng vậy, nước mắt của cô đã sớm đã khô cạn từ kiếp trước, sao còn có thể có thêm được nữa?
Ông cụ mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ đành thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau, ông cụ rời khỏi thế gian với vẻ mặt nặng nề, là người thân duy nhất của ông trên đời, Tần Vãn ngồi bên cạnh di thể của ông mỉm cười.
"Con bé này đúng là lạnh lùng, ông nó chết thế mà nó còn cười được?"
"Đúng vậy, thật không thể ngờ được."
Giọng nói của cô ba bà sáu không ngừng vang lên bên tai Tần Vãn, nhưng chúng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cho đến khi ông cụ được an táng xong xuôi thì nụ cười trên môi cô mới tắt hẳn.
Ngày 9 tháng 10, so với kiếp trước, kiếp này ông nội ra đi sớm hơn 22 ngày.
"Đội trưởng, hay là cháu để con bé sang nhà thím ở đi, dù sao con bé cũng còn quá nhỏ, cứ ở mãi trong căn nhà kho tồi tàn đó thì rất nguy hiểm, nếu con bé sang nhà thím ở ít nhiều cũng tiện chăm nom, cháu nghĩ xem có đúng không?" Ngưu Thiên Phương bày ra bộ mặt tươi cười, bám riết lấy đội trưởng đội sản xuất Dương Hạo.
Dương Hạo đặt cuốn sổ trong tay xuống, cầm tách trà nhấp một ngụm.
"Ngưu Thiên Phương, cháu biết rõ ý định của thím, chẳng phải là thím đang muốn tìm vợ cho thằng nhóc A Mãng sao? Cháu không thể đồng ý chuyện này, cho dù con bé có đến đây cải tạo, thì thím cũng không thể muốn làm gì thì làm."
Suy nghĩ bị người ta nói toạc ra khiến Ngưu Thiên Phương đột nhiên cảm thấy xấu hổ, thằng con nhà bà năm nay đã 30 rồi, mà mãi vẫn chưa lấy được vợ, sao bà ta có thể bình tĩnh cho được?
Nếu không phải thấy Tần Vãn lớn lên xinh đẹp như hoa, thì còn lâu bà mới thèm, trông tay chân thì gầy guộc, cả người căn bản chẳng có tí thịt nào.
"Cháu không thể nói như vậy, nhìn thân thể con bé nhỏ yếu thế kia, nếu không phải hôm qua được tôi mang cho ít thức ăn, e là con bé cũng sớm không qua khỏi. Chuyện một công đôi việc thế này, cháu nói xem.."
Lời này không hề giả dối một chút nào, Tần Vãn này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lớn lên lại rất xinh đẹp, giống y bé gái được vẽ trong tranh tết vậy, nếu cứ sống mãi ở đó không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện.
Cuối cùng, Dương Hạo không từ chối mà chỉ nói: "Việc này cần phải được con bé đồng ý, cháu không có thói quen cưỡng ép người khác." Anh ta biết rõ em họ của mình là loại người nào, chẳng những lớn lên thô kệch xấu xí, mà đầu óc lại có vấn đề, nếu biết rõ tiền căn hậu quả còn ai dám gả cho nó chứ?
Thật ra thì anh ta cũng còn có chút ý tốt, con bé ở đây không nơi nương tựa, đến nhà họ Trần ít nhất vẫn được sống tốt hơn một chút.
"Tất nhiên, tất nhiên rồi, bác ép buộc con bé làm gì? Này này, đây là trứng gà, cháu cầm lấy mà ăn." Ngưu Thiên Phương có được câu trả lời thỏa đáng, lúc này mới lôi bọc trứng đựng trong cái giỏ mà bà ta mang theo ra: "Trong nhà còn có chút việc thím đi trước nhé!"
Dương Hạo bĩu môi, anh ta kéo bọc trứng đến trước mặt, nhờ vả người ta mà thành ý chỉ có thế này, có mỗi ba trái trứng gà~
Ngưu Thiên Phương cả người nhẹ nhõm nhanh nhẹn bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Dương, như đã giải quyết được chuyện lớn cả đời của con trai, chỉ là một con bé mười mấy tuổi, bà ta còn sợ không dụ được sao? Nghĩ đến việc được con dâu kính trà, bước chân bà ta lại tăng lên mấy lần.
Khi còn trẻ Ngưu Thiên Phương cũng là một đóa hoa của đội, đến tuổi lập gia đình, bà ta cũng chọn đi chọn lại cuối cùng mới tìm được đối tượng thích hợp để kết hôn, chỉ là không ngờ lại lấy phải một người đoản mệnh, chồng bà ta qua đời vào năm thứ hai sau khi kết hôn.