Ký Sự Thập Niên 60

Chương 6: Nhìn thấu




Ăn trưa xong, Trần Mãng nghỉ ngơi một chút rồi lại đi làm.

Về phần Ngưu Thiên Phương, nhờ cậy già lên mặt, bà ta đã cướp được công việc cho heo ăn, công điểm thì không được nhiều nhưng được cái nhẹ nhàng. Đợi bà ta đi làm, Trần gia cũng chỉ còn mỗi cô và mẹ Trần.

Trần gia nhân khẩu ít, nhà cửa lại rộng rãi, ngoại trừ ba gian nhà ngói, bên phải nhà còn có thêm hai gian nhà gỗ.

Theo sự an bài của kiếp trước, hẳn là cô sẽ ở cùng một phòng với Ngưu Thiên Phương.

Tần Vãn vào phòng, đợi sau khi quen với độ sáng, cô liền thấy khung cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ.

Đồ đạc trong phòng vẫn như kiếp trước, một chiếc giường có màn trang trí, một chiếc tủ có ngăn kéo, một chiếc bàn bốn chân và hai chiếc ghế dài, còn một số đồ lặt vặt chất đống ở góc bên phải.

Trong căn phòng này Tần Vãn không có hồi ức xấu, cô ở đây được hơn một năm, sau khi nói ra bí mật kia, cô liền bị Ngưu Thiên Phương chuyển sang ở căn nhà phía sau phòng mẹ Trần, nơi đó mới là nơi bắt đầu bi kịch đời cô.

Căn nhà đó vốn là xây cho mẹ Trần, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có vài cái lỗ để thoáng khí. Vì sợ cô bỏ trốn, ban ngày bọn họ trói cô lại, cho đến tối mới cởi trói.

Còn về việc đi làm, ở địa phương nhỏ bé này cũng không quá khắt khe, sau khi Ngưu Thiên Phương làm hết việc của Tần Vãn thì cũng không ai dò hỏi.

Tần Vãn ngồi ở mép giường, không biết phải làm sao cho tốt.

Đời trước, trước khi chết, cô nằm triền miên trên giường bệnh nửa năm, Ngưu Thiên Phương sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà ta không dám đưa cô đi bệnh viện.

Mặc dù Ngưu Thiên Phương nhốt cô lại, không cho phép cô giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng bà ta vẫn sẽ cung cấp sách báo cho cô xem, sau khi có TV, cuộc đời cô giống hệt như mấy bộ phim chiếu trên đó vậy.

Tần Vãn là cây rụng tiền của Trần gia, nhưng Trần Mãng lại không muốn chạm vào cô, mọi lần đều do Ngưu Thiên Phương yêu cầu nên hắn mới đến tìm cô, sau khi thông suốt cuộc sống của cô không còn đơn điệu nữa, chỉ là đối với cô thời gian trôi qua vô cùng mà thôi.

Cứ như vậy, cô qua đời vào sinh nhật thứ 80.

* * *

Lần này, không có ai lại đến quấy rầy Tần Vãn cho đến khi trời tối.

Trần Mãng trở về trước Ngưu Thiên Phương, vừa bước vào liền thấy xoong nồi nguội lạnh, hắn ta liền tức giận, thuận tay cầm đồ trên bàn ném xuống đất.

Tần Vãn bị hành động của hắn dọa sợ, vừa ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối, ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đập đồ, không có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Cho đến khi Ngưu Thiên Phương trở về, bà ta mới ngăn Trần Mãng lại, không cho hắn tiếp tục làm loạn.

Vẻ mặt Ngưu Thiên Phương vô cùng mệt mỏi, vừa trông thấy cảnh này liền hiểu rõ sự tình, một bên bà ta ngăn cản Trần Mãng, một bên lại âm thầm oán trách Tần Vãn, rõ ràng khi sáng vô cùng hiểu chuyện, thế mà bây giờ lại thay đổi.

"Bây giờ mẹ liền đi nấu cơm ngay đây, sẽ xong ngay thôi, con đừng hối." Liếc Tần Vãn một cái, Ngưu Thiên Phương đi thẳng một mạch vào nhà bếp.

Tần Vãn tự giác theo sau, ngồi xuống bệ bếp bắt đầu nhóm lửa.

Sự bực tức trên mặt Ngưu Thiên Phương lúc này mới vơi đi chút ít, động tác trên tay bà ta vẫn không ngừng, miệng cũng lảm nhảm liên tục:

"Hôm nay chuồng heo bị thủng một lỗ, khiến hai con heo, mỗi con một hướng chạy ra ngoài, phải đuổi theo rất xa mới tìm được, làm bà đây mệt chết. Lần tới nếu dì mà về muộn, con xem làm được việc gì thì làm."

Tần Vãn cho thêm nắm củi vào bếp, yên lặng gật đầu. Kiếp trước khi cô đến đây cũng không có nhóm lửa, Ngưu Thiên Phương cũng không trách cứ, quả nhiên làm nhiều và làm ít sẽ có kết quả khác nhau.

Động tác của Ngưu Thiên Phương vô cùng nhanh nhẹn, chỉ một loáng bà ta đã lấy chỗ thịt viên bữa trưa còn thừa làm thành một nồi canh thịt viên mới.

Buổi trưa Tần Vãn ăn không nhiều, vừa ngửi mùi thơm liền cảm thấy đói bụng, trước mắt Ngưu Thiên Phương sẽ không để cô bị đói, cho nên lượng cơm trong bát vẫn nhiều như khi trưa.

Chỉ có Trần Mãng vẫn luôn liếc mắt nhìn vào bát cơm của cô, có chút không vui.

Tần Vãn cúi đầu lẳng lặng ăn thịt viên, có lẽ sau một buổi trưa bề bộn tâm sự hoặc có lẽ cô thực sự cảm thấy đói, canh thịt viên trong bát cũng chỉ còn dư lại chút ít.

Trần Mãng cứ tưởng cô vẫn sẽ giống như lúc trưa không ăn được nhiều, không ngờ cô cứ vậy mà ăn hết, hắn ta đột nhiên duỗi tay đoạt lấy chén canh thịt viên trong tay cô.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, không khác gì con heo!"

Tần Vãn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.

Ngưu Thiên Phương duỗi tay cầm chén đặt lại trước mặt Tần Vãn, cũng không nói gì, hôm nay bà ta đã quá mệt mỏi, không muốn nổi giận vì chút chuyện nhỏ nhặt này.

Trần Mãng trừng mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục ăn cơm.

Tần Vãn buông đũa xuống, trở về phòng.

Cô cứ nghĩ rằng mình chỉ là người ngoài cuộc, có thể thờ ơ với mọi chuyện xảy ra, nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy nữa.

Cô vốn là người trong cuộc, theo như tình hình hiện tại phát triển xuống, cho dù năng lực đặc biệt của cô không bị phát hiện, nhưng liệu Ngưu Thiên Phương có thể dễ dàng buông tha cho cô?

Không.

Chẳng những không tha, mà không có thân phận cây rụng tiền vận mệnh của cô sẽ càng thêm bi thảm, hiện tại chỉ là dấu hiệu của sự tĩnh lặng trước cơn giông bão.

Tần Vãn nhớ lại chương trình pháp luật được chiếu trên TV thường diễn tình huống sinh viên đại học bị bắt cóc lên núi, nếu cô đã quyết định nghe lời ông nội phải sống cho thật tốt, không thể cứ trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra được!

Thay đổi vận mệnh, đối với người đã biết trước được tương lai như Tần Vãn mà nói thì không khó.

Cô khẽ nhếch môi, giơ tay phải lên đập mạnh vào thành giường, chẳng còn cách nào nhanh hơn cách này. Cho đến khi hành động của mình thu hút sự chú ý của Ngưu Thiên Phương cô mới thu tay lại, tay cô hoàn toàn tê dại thậm chí còn chẳng cảm nhận được đau đớn.

Sau khi thành thạo dùng tay trái rửa mặt, Tần Vãn nằm xuống cạnh Ngưu Thiên Phương, cô thiếp đi trong tiếng ngáy của bà ta.

Sáng sớm, Tần Vãn bị cơn đau đánh thức, cô không quên hôm nay mình phải đi làm, cô xắn ống tay áo lên nhìn, cánh tay nhỏ gầy đã sưng tấy, trên đó còn xuất hiện cả vệt máu bầm, trông vô cùng rợn người.

Cô nhanh tay nhẹ chân tự mình sửa soạn, Tần Vãn đi vào nhà bếp, cô đứng lên ghế nấu một nồi cháo rau củ thập cẩm, cho dù chỉ có thể dùng tay trái, cũng không có quá nhiều trở ngại.

Vì thế đợi đến khi đám người nhà Ngưu Thiên Phương thức dậy, đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất.

Tần Vãn đang ngồi cạnh bàn chờ bọn họ với gương mặt tươi cười.

"Bà, chú, chúng ta ăn cơm thôi." Về phần mẹ Trần từ khi Tần Vãn đến, bà cụ chưa từng ngồi vào bàn ăn.

Ngưu Thiên Phương:.

Bà mang Tần Vãn về không phải để làm bà của nó!

"Vãn Vãn, sai rồi, con nên gọi ta là dì, gọi nó là anh mới đúng."

Tần Vãn nghiêng đầu, dường như rất khó tiếp thu, trầm mặc một lúc mới không tình nguyện gật đầu. Nếu bây giờ cô đang ở tuổi 14, thì cô phải có dáng vẻ của độ tuổi này.

Lúc này Ngưu Thiên Phương mới nhìn về phía chiếc bàn, trên mặt bàn đặt một tô cháo lớn, còn có một đĩa dưa muối, ngay cả bát đũa cũng được bày biện chỉnh tề.

"Ôi, mấy cái này đều do con làm sao?" Chưa biết ăn có ngon không, nhưng chỉ ngửi thôi đã thấy thơm.

Trần Mãng lại chẳng thèm quan tâm, hắn ta cầm tô đổ cháo vào đầy bát, chỉ nuốt vài ngụm đã vơi hơn nửa bát.

Ngưu Thiên Phương cũng tươi cười ngồi xuống ăn một miếng. Khỏi phải nói, bà ta khá ngạc nhiên, cháo được nấu đến độ chín mềm vừa phải, không chút khô cứng, lại còn giữ được mùi thơm của cải trắng.

Hai mẹ con Ngưu Thiên Phương chia nhau ăn gần hết tô cháo, không một ai để ý Tần Vãn ăn bằng tay trái.

"Con ở đây với dì một chút, dì sẽ nhờ đội trưởng tìm cho con một số việc nhẹ nhàng hơn." Ngữ khí của Ngưu Thiên Phương vô cùng thản nhiên, tựa như mọi việc nên là như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.