Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 8: Nhi Tử Nữ Nhi Có Hôn Nhẹ




Không lâu sau, a hoàn đi vào giúp bà mụ thay đệm giường cho Ôn Ngọc.

Lại hầu hạ Công chúa ngả lưng nghỉ ngơi, lúc này nhũ mẫu mới đưa tới sữa mẹ vừa được vắt đã dùng nước nóng hâm qua.

Xong xuôi Ngôn Vọng liền phất tay, ý bảo tất cả ra ngoài.

Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại ba người.

"Ngươi mau đi thay y phục." Bên ngoài trời không mưa, nhưng Ngôn Vọng hắn lại một thân ươn ướt ngồi lì ở đây từ nãy tới giờ.

Thân thể hắn tốt thật, như vậy cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Ôn Ngọc đuổi người đi thay y phục, y nhìn mà cảm thấy ngứa mắt vô cùng.

Bất quá cổ họng hiện tại đau rát, thanh âm phát ra rất khó nghe.

Chờ Tướng quân giội qua nước giếng, thay một thân y phục khác đi vào, liền thấy Ôn Ngọc đang dùng ngón tay chấm từng chút sữa đút cho hài tử.

Tiểu bạch hồ không biết đã thức từ lúc nào cũng nhảy lên trên giường, mở to hai mắt nhìn từng động tác của Ôn Ngọc.

Ngôn Vọng đột nhiên nhớ, có một đêm không lâu về trước, Ôn Ngọc cũng là kiên trì đút từng chút từng chút sữa cho vật nhỏ ôm trong lồng ngực.

Chỉ là khi đó ôm tiểu bạch hồ, hiện tại lại đổi thành tiểu oa oa.

Cùng một loại dáng vẻ, cùng một loại biểu tình, đứng xa nhìn lại, nhìn đến trong lòng Tướng quân hóa mềm.

Vậy là phủ Tướng quân liền có thêm một Tiểu Ôn Ngọc Công chúa −−− Ngôn Giác.

Bất quá Ôn Ngọc thật không thích cái danh tự này, luôn miệng gọi nữ nhi "Ôn Tiểu Tam".

Ngôn Vọng không còn cách nào, đành phải xuôi theo.

Ngôn Vọng vốn muốn dùng đứa nhỏ này đem tính mạng Ôn Ngọc cùng Ngôn gia đan lại với nhau.

Cái chính là muốn Ôn Ngọc không cách nào có thể thiên vị Hoàng đế, mà phải hoàn toàn trung thành với Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng biết Ôn Ngọc dễ mềm lòng, biết Ôn Ngọc sợ chết, cũng biết Ôn Ngọc rất muốn dưỡng hài tử, so với sinh mệnh của chính mình, y càng quan tâm sinh mệnh của hài tử kia hơn...!

Tướng quân tạm chuyển sang phòng bên ở một thời gian.

Những ngày tiếp theo đều do hạ nhân cho đám động vật của Ôn Ngọc ăn.

Hiện tại trong mắt Ôn Ngọc chỉ có mỗi nữ nhi, đôi lúc chính bản thân mình cũng lo không xong.

Có những ngày y chỉ vì mãi lo cho hài tử uống sữa cùng dỗ hài tử ngủ, mà bỏ mặc Tướng quân một mình nhìn bàn cơm.

Ôn Ngọc rất mực yêu thương hài tử, một khắc không nỡ rời tay.

Tới bữa cơm mới chịu đặt hài tử đang say ngủ lên giường, chỉ là sau đó vẫn chưa ăn được bao nhiêu đã kêu no, muốn nhanh đi bồng hài tử.

Cứ một lần rồi lại một lần như vậy liền bị Ngôn Vọng đè vai nhấn trở lại bàn cơm, để y ăn thêm một ít mới buông tay ra.

Có những đêm hài tử quấy khóc cũng là Ôn Ngọc bồng trên tay đi khắp phòng dỗ dành.

Hơn một tháng qua đi, viền mắt dưới của Ôn Ngọc liền hình thành hai quầng thâm đen sì, một thân mỡ tự dưỡng trước đây đều tiêu hao đến không còn.

Ngược lại vật nhỏ kia chính là ngày càng thêm phấn nộn, thời điểm không khóc nháo, cười lên đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Nhưng mà Ngôn Vọng đối với hài tử này tựa hồ không mấy thiết tha.

Chỉ khi hài tử ở yên trên tay, Ôn Ngọc mới có tâm lực quan sát Phò mã của mình.

Người này a, phải nói như thế nào đây, thể chất thật sự rất tốt.

Người này mỗi buổi tối sẽ tới nhiều lần.

Nếu Ôn Ngọc cùng Tam nhi đã ngủ, hắn sẽ lẳng lặng đến nhìn hài tử.

Có một lần Ôn Ngọc tỉnh dậy lúc nửa đêm, liền thấy Ngôn Vọng ở nơi đó nhìn chằm chằm hài tử, chân mày khẽ nhíu nhíu, khóe miệng khẽ cong cong.

Nếu Ôn Ngọc cùng Tam nhi còn thức, Ngôn Vọng sẽ không lên tiếng ngồi yên một chỗ nhìn Ôn Ngọc dỗ hài tử ngủ, đợi đến khi cả hai đều say giấc hắn mới rời đi...!

Chưa tới tháng mười hai, khắp phủ Tướng quân đã đốt than sưởi ấm.

Trong phòng Ôn Ngọc ấm áp hơn nhiều, hài tử cũng không cần suốt ngày quấn tả lót dày đặc, quấn tấm vải nhỏ bên ngoài liền thoải mái rồi.

Kỳ thực Tiểu Tam nhi rất thích Ngôn Vọng.

Mỗi lần Ngôn Vọng đến, nó đều tròn xoe hai mắt ướt nước nhìn Tướng quân, có lúc sẽ háo hức động động tay chân, còn chảy cả nước miếng, cười thành tiếng.

Nếu thấy tướng quân không để mắt tới mình, nó sẽ giương miệng oa oa khóc lớn.

Điều này khiến Ôn Ngọc thập phần đau đầu.

Đêm đó, Tướng quân lại tới vào lúc nửa đêm.

Ôn Ngọc vừa mới dỗ Tam nhi ngủ xong, tiểu hài nhi quấn trong tấm vải mỏng thêu cánh hoa đào hồng nhạt, lộ ra cái đầu nhỏ tròn tròn rất đáng yêu.

Thấy người tới, Ôn Ngọc liền vươn mình ngồi dậy, hướng Ngôn Vọng nói thẳng: "Nếu yêu thích đứa nhỏ này, thì mau đến bế.

Tốt xấu gì nó cũng là nữ nhi của Tề Thiên Đại tướng quân ngươi cùng Ôn Ngọc Công chúa ta.

Ngươi không bế nó, chẳng lẽ là muốn ta đi tìm cho nó một phụ thân khác?"

Ngôn Vọng nhìn hài tử, ngồi xuống bên giường.

Nghe được thanh âm nổ lách tách của nến đỏ giữa đêm khuya.

"Nó thật nhỏ." Ngôn Vọng chỉ nhìn, cũng không có cử động khác.

"Lúc nó mới sinh ra là do ngươi ôm trở về, hiện tại sao lại chê nhỏ.

Tiểu Tam nhi thật yêu thích ngươi." Ôn Ngọc tiện tay vén mái tóc dài ra sau lưng, đưa tay bế Tiểu Tam nhi lên.

Muốn đưa cho Ngôn Vọng: "Thế nào? Tướng quân là sợ để lộ điểm yếu trước mặt ta? Ngôn Đại tướng quân, ngươi như thế nào Ôn Ngọc ta không cần biết.

Hiện tại đứa nhỏ này cốt cũng chỉ là công cụ ngươi dùng để kéo ta lên thuyền giặc thôi.

Ngươi đã muốn vậy thì ta thuận ý, tốt xấu gì cũng như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.

Bất quá đứa nhỏ này hoàn toàn vô tội, không phải chúng ta vẫn là nên diễn tiếp vở kịch toàn gia tương thân tương ái sao..." Ôn Ngọc là nhìn Ngôn Vọng cứ lưỡng lự đắn đo, nhìn mãi đến phát chán rồi.

"Công chúa nghĩ nhiều quá rồi." Ngôn Vọng vẫn chỉ không mặn không nhạt nói một câu như vậy.

"Ngươi có cảm thấy mệt hay không? Yêu thích hài tử thì cứ việc thể hiện, lẽ nào sợ ta có một ngày sẽ dùng hài tử để uy hiếp ngươi sao? Chỉ cầu Đại tướng quân sau khi giết chết ta rồi vẫn hãy cứ hảo hảo nuôi dưỡng hài tử là được...Mỗi một sinh mệnh trên đời, mặc kệ là có được bao nhiêu phúc phần, có được bao nhiêu che chở sau cùng cũng đều phải hứng chịu khổ sở.

Quả thật không mấy dễ dàng..." Ôn Ngọc vươn tay ra khẽ chạm lên mặt Ngôn Vọng.

Lại đem hài tử hướng về phía lồng ngực hắn.

Ngôn Vọng nhìn Ôn Ngọc, cảm nhận được trên thân người này cùng hài tử đều có cùng một mùi sữa thơm nồng đậm.

Người này mỗi một câu nói đều thấu hết tường tận suy nghĩ của hắn.

Ngôn Vọng liền bị chiếu tướng rồi.

Vậy nên, chỉ có thể đưa tay tiếp nhận hài tử...!

Ngôn Giác so với ngày vừa được sinh ra hồng hào hơn cũng nặng hơn rất nhiều.

Ngũ quan nhăn nhúm nay đều giãn ra, thật rõ nét, thật xinh đẹp.

Ngôn Vọng cẩn thẩn từng li từng tí, ánh mắt thập phần nghiêm túc, đúng là khóe miệng có chút giương lên.

"Tam nhi của chúng ta quả thật rất xinh đẹp..." Ôn Ngọc ngồi quỳ chân ở bên cạnh Tướng quân, nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa đang say ngủ trong lồng ngực hắn, lông mi khẽ run run, miệng nhỏ cũng chóp chép...!

"Giác nhi là nam oa oa, là anh tuấn mới phải." Ngôn Vọng ngẩng đầu, phát hiện gương mặt Ôn Ngọc cách rất gần, để lộ cần cổ trắng nõn trước mắt hắn.

"Tam nhi của chúng ta lớn lên khẳng định sẽ là một mỹ nhân." Ôn Ngọc kiên định nói, coi những lời kia của Ngôn Vọng đều là nói nhảm, rất nhanh liền sửa lại.

Ngẩng đầu lên, vừa hay gương mặt Tướng quân nằm ngay trong tằm mắt.

Sau ót đột nhiên bị túm chặt, khuôn miệng lại bị người phía trước ngậm lấy.

...!

Nến đỏ vẫn còn cháy lách tách lách tách.

Ngôn Vọng một tay ôm Ngôn Giác, một tay nhẹ giữ lấy Ôn Ngọc.

Cảm thấy mọi ngóc ngách trong khuôn miệng y đều có vị sữa thơm.

Tựa hồ nếm bao nhiêu cũng không đủ.

Ôn Ngọc nín thở không dám cử động, chỉ cảm giác được khuôn miệng của chính mình bị cạy ra, có đầu lưỡi mềm mò vào, như muốn nếm hết hương vị của y.

Chờ đến khi bàn tay sau ót buông ra, y vẫn còn nhắm chặt hai mắt bất động.

Lại nghe thấy thanh âm của Ngôn Vọng: "Hít thở đi..."

Ôn Ngọc lúc này mới hít vào một hơi thật sâu.

Phát hiện trái tim mình không ngừng đập mạnh, tất cả huyết dịch trong người đều dâng lên đỉnh đầu.

...!

Lại ngẩng đầu, nhìn thấy Ngôn Vọng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn y, đáy mắt chậm rãi ánh lên chút ôn nhu.

"Mấy ngày qua ngươi vất vả quá rồi.

Đi ngủ sớm một chút.

Buổi tối để ta trông Giác nhi."

Ngôn Vọng cởi giày nằm xuống giường, đem Ngôn Giác đặt ở giữa hắn cùng Ôn Ngọc.

Nghiêng người nhìn công chúa của hắn và nữ nhi của bọn họ.

Gương mặt Ôn Ngọc vẫn chưa hết đỏ, cũng không nói gì, tâm tư bất quá có chút rối loạn, thế nhưng vì thân thể đã sớm không còn sức lực, rất nhanh liền sẽ ngủ thiếp đi.

Còn lại duy nhất một mình Ngôn Vọng, ngây ngốc nhìn hai người.

Cả đêm không chợp mắt.

Ôn Ngọc dạo gần đây ngủ đủ giấc hơn chút.

Ban ngày nữ nhi do y quản, đến tối liền để cho Ngôn Vọng.

Tiểu Tam nhi buổi tối khóc nháo, đều là Ngôn Vọng bế trên tay dỗ dành.

Tam nhi này nhắc tới cũng hảo kỳ quái, đặc biệt thân thiết với Ngôn Vọng, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chỉ cần Tướng quân bế lên cho uống chút sữa thì sẽ không khóc, lại còn hướng Tướng quân khanh khách cười.

So với khi Ôn Ngọc dỗ thật sự phối hợp hơn rất nhiều.

Chạng vạng ngày nọ, Ngôn Vọng từ thao trường trở về.

Phát hiện Ôn Ngọc không ở trong phòng, chỉ có Ngôn Giác cùng Tiểu Vọng Vọng nằm ở trên giường.

Ngôn Giác vẫn chưa lớn bằng bạch hồ ly, hiện tại chính là vùi mình trong đám lông trắng toát, lộ ra non nửa khuôn mặt đang say ngủ, còn để ngón tay trong miệng mút mút, trên người chỉ có duy nhất một khối ngọc thạch hình voi nhỏ, cái gì cũng không mặc.

Bạch hồ ly vốn là thiếp đi từ lúc nào, vừa nghe thấy có tiếng động, liền ngẩng đầu vểnh tai, híp lại hai mắt hẹp dài liếc nhìn Ngôn Vọng một lúc, lại vùi đầu ngủ tiếp.

Cái đuôi vừa dài vừa dày khẽ đắp lên lưng Ngôn Giác.

Một màn này quả thật rất thuận mắt.

Ngôn Vọng đứng yên ở bên giường nhìn.

Chậu than trong phòng vừa được thay mới, đặc biệt ấm áp hẳn.

Không lâu sau Ôn Ngọc rốt cuộc trở lại.

Trên tay cầm theo đĩa đựng bánh táo đỏ hạnh nhân, trong miệng cũng đang nhai một khối.

"Sớm như vậy đã trở về? Chẳng phải hôm nay Hoàng huynh nói muốn đi thao trường tập luyện cưỡi ngựa bắn cung hay sao?" Lời nói ra có chút không rõ ràng.

"Sau giờ Ngọ trời bỗng nổi gió lớn, kết thúc sớm một chút.

Giác nhi không mặc y phục, có khi nào sẽ bị nhiễm lạnh không?" Ngôn Vọng trong lòng là lo nghĩ cho hài tử.

"A, Tam nhi từ sáng tới giờ uống không biết bao nhiêu là sữa, liền tiểu tiện hết năm lần rồi.

Y phục đều đem đi giặt chưa kịp thay mới, ngươi đừng..." Ôn Ngọc mắt thấy Ngôn Vọng cúi người muốn bế Tam nhi lên, lời chưa nói hết đã thấy thân dưới hài tử bắn ra một cột nước, trực tiếp tưới thẳng lên người Ngôn Vọng.

"Ách...Đừng có bế.

Mỗi lần giật mình tỉnh giấc là lại như vậy..." Ôn Ngọc rốt cuộc nói xong lời muốn nói, hai mắt nhìn y phục Ngôn Vọng dần thấm đẫm một mảng nước lớn, thật sự rất buồn cười.

Tiểu hài tử trần như nhộng kia một chút ý thức cũng không có, còn thỏa mãn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Ngôn Vọng cúi đầu nhìn một lúc, đành phải đem hài tử thả lại bên cạnh bạch hồ ly, đi thay y phục khác.

Thời điểm hắn quay trở lại, đập vào mắt cũng không phải là cảnh tượng Ôn Ngọc chăm hài tử, mà là một dáng vẻ tựa hồ đang rất đói bụng, ngồi bên bàn ăn không ngừng nhét bánh vào miệng.

Tướng quân tiến đến rót trà cho y: "Buổi trưa không ăn cơm?"

"Tiểu tử này suốt cả ngày tiểu tiện không ngừng, khiến ta phải liên tục thay y phục, đúng là mệt chết đi được.

A −−− Cũng may ngươi trở về rồi." Ôn Ngọc nuốt bánh có chút hấp tấp, nhanh uống xuống một hớp nước, vỗ vỗ ngực, hai mắt khẽ híp: "Thôi thì cứ để như vậy, khi nào tỉnh hẳn mới mặc y phục vào, dù có tiểu ướt Tiểu Vọng Vọng cũng không sao.

Vẫn là Tiểu Vọng Vọng có lương tâm, ban ngày ta mệt mỏi đều do nó giúp trông chừng Tam nhi..."

Ngôn Vọng đưa mắt nhìn bạch hồ ly vẫn đang nằm trên giường ngủ, mới giơ tay phủi đi vụn bánh nơi khóe miệng Ôn Ngọc: "Đừng vội, ăn xong liền đi ngủ một lúc, buổi tối có ta trông là được rồi.

Ba ngày sau là sinh thần hai tuổi của thái tử, ngươi và Giác nhi đi cùng ta."

Rốt cuộc bàn tay kia vẫn cứ lưu tại trên mặt Ôn Ngọc, không có ý tứ muốn buông.

Lại là như vậy...!

Dù sao Ôn Ngọc cũng quen rồi, để người ta đụng chạm vài cái chẳng thể hoài thai được.

Hơn nữa y và Ngôn Vọng chung sống đã lâu, cũng không ghét bỏ cùng hắn thân mật.

Trước đây chỉ mình Ôn Ngọc đem Ngôn Vọng biến thành gối ôm, về sau còn có thêm Tam nhi, ba nam nhân bọn họ nhìn qua...Ân, quả thật rất giống một gia đình hạnh phúc.

Ôn Ngọc mệt mỏi, đi đến bên nhuyễn tháp ngả lưng.

Chăm sóc Tam nhi mấy ngày nay, khiến y sâu sắc cảm nhận được làm một mẫu thân là có bao nhiêu vất vả.

Như thể sau khi có hài tử rồi, cuộc sống hằng ngày cũng chỉ còn mỗi mình hài tử.

Hài tử khóc hài tử nháo, hài tử muốn uống sữa muốn đi ngoài lại muốn ngủ...Đều là những việc rất rườm rà nhưng là mỗi ngày đều làm mỗi đêm đều làm, làm đến không biết hai chữ chán nản phải viết như thế nào nữa...!

Ôn Ngọc cũng thật nhớ ngạc nương.

Khi y còn bé ngạc nương vì để bảo hộ bí mật, ngoại trừ lão ma ma cùng nha hoàn tâm phúc, còn lại đối những người khác đều hết mực đề phòng, chuyện gì cũng tự lấy kinh nghiệm của bản thân ra làm.

Ngạc nương đại khái cũng là từ những chuyện rườm rà đó mà dưỡng y khôn lớn...!

Ôn Ngọc biết để hài tử cho Ngôn Vọng sẽ thập phần an toàn, vẫn là nghĩ vẩn vơ hồi lâu, liền thở ra một hơi.

Ngủ thiếp đi.

Ngôn Vọng nhìn một người một hồ trên giường lớn, lại nhìn sang Ôn Ngọc nằm ở nhuyễn tháp không biết đã ngủ say từ lúc nào, mặt mày đều giãn hết ra...!

Thật giống như trong căn phòng ấm áp còn có thể ngửi thấy hương vị nhàn nhạt của bánh táo đỏ hạnh nhân lẫn trong mùi sữa thơm nồng đậm nơi chóp mũi.

Mà lúc này ở bên ngoài cửa sổ, sắc trời đang chậm rãi tối dần.

Ngôn Vọng đứng dậy thắp sáng nến trên bàn.

Khẽ đi đến bên giường, cúi đầu hôn lên trán hài tử trần chuồng đang ôm bạch hồ ly ngủ thật sâu.

Lại đến bên nhuyễn tháp nhìn Ôn Ngọc một lúc, mới cúi đầu cạy miệng người kia ra, hôn đến động tình....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.