Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 3: Nguyên Tiêu Hoa Đăng Mặt Nạ Mèo




Qua hết Xuân tiết, khí trời lạnh đến lợi hại.

Kinh thành lại rơi thêm mấy trận tuyết, cũng may Ôn Ngọc dạo gần đây luôn đặt sự chú ý lên thân Tiểu Vọng Vọng, không có nháo đòi ra ngoài nghịch tuyết.

Ngày đầu năm, Công chúa cùng Phò mã tiến cung yết kiến Hoàng đế, cung chúc tân niên, là điềm tốt lành.

Lần đầu hồi cung sau khi xuất giá, Ôn Ngọc nhìn thấy nam nhân ngồi tại trên long ỷ, thật xa cách cũng thật lẻ loi, trong lòng y đối với người này, qua nhiều năm như vậy vẫn chỉ tồn tại hai chữ "Thương hại".

Ngôn Vọng ngồi ở bên cạnh Ôn Ngọc, luôn duy trì khí thế uy nghiêm của một Đại tướng quân.

Nghe Hoàng đế không chút cảm tình nói lời sáo rỗng ngợi khen đôi tân nhân bọn họ, hiển nhiên phải đứng dậy kính rượu, tạ Hoàng thượng đã tán thưởng.

Tuy là gia yến (tiệc của gia đình), thế nhưng lễ nghi quy củ phồn vinh phức tạp.

Ôn Ngọc thật nghiêm túc nhẫn nhịn bảo vệ phép tắc.

Cuối cùng nghe được Hoàng huynh đối Ngôn Vọng tán thưởng: "Bát muội sau khi được gả vào phủ Tướng quân quả nhiên thay đổi rất nhiều, trước kia ở tại trong cung còn thiếu phép tắc như vậy.

Trẫm cũng nghe nói dân gian đối với đoạn giai thoại của Ngôn Tướng quân cùng Ôn Ngọc Công chúa thập phần ca ngợi.

Quả nhiên trẫm đã phó thác tiểu muội cho đúng người."

Ôn Ngọc trước sau chỉ mím môi cười, cũng không dám ăn quá nhiều thức ăn.

Nghe Hoàng đế nói vậy, càng thêm cúi đầu ngượng ngùng.

Cũng không biết vẻ mặt của Ngôn Vọng lúc này ra sao.

"Thần cùng Ôn Ngọc Công chúa giai ngẫu thiên thành, nay thần xin thay Ôn Ngọc cảm tạ hoàng ân sâu sắc." Ôn Ngọc nhìn thấy Phò mã đứng dậy từng câu từng chữ âm vang mạnh mẽ hướng về phía Hoàng đế kính rượu, bản thân cũng cúi đầu bưng lên chén rượu, cùng uống xuống.

Chờ đến khi gia yến kết thúc, sắc trời đã không còn sớm, Hoàng đế biết Ôn Ngọc không khỏi lo lắng cho những động vật kia, liền không có lưu lại người qua đêm trong cung.

Ôn Ngọc buổi tối uống nhiều, ngồi trong kiệu không ngừng ngả nghiêng, nhiều lần đem đầu đập vào bốn góc kiệu.

Phát ra tiếng vang −−− thùng thùng.

Nhóm kiệu phu nghe thấy mà kinh hồn bạt vía.

Ra khỏi hoàng cung, Ngôn Vọng liền bế người bên trong kiệu đi ra, để y cưỡi ngựa cùng hắn, đem người ôm tại trước ngực, dùng áo choàng da chồn đen bao bọc, để người đang say có thể ngủ thật thoải mái.

.

truyện đam mỹ

Ôn Ngọc hôm đó nhập cung hiển nhiên so với ngày thường có chút ăn diện, búi tóc trên đầu gài trâm ngọc bích long phượng được Hoàng thượng ngự ban lúc bọn họ thành hôn.

Đại niên mùng một lại mặc ngoại y màu đỏ tràn đầy ý tốt.

Một đỏ một xanh phối hợp cùng nhau cũng không xuất hiện nửa điểm thô tục, trái lại càng khiến khuôn mặt trắng nõn của y thêm thanh lệ.

Ôn Ngọc ở tại trong lòng ngực Ngôn Vọng ngủ thực ổn định.

Tốc độ của ngựa không nhanh, đong đưa đong đưa cũng thật thoải mái.

Ôn Ngọc tuy say, thế nhưng không có say đến bất tỉnh nhân sự.

Y biết có người đang ôm mình ngồi trên lưng ngựa, không cần nghĩ liền biết người kia là ai.

Khoảng cách cả hai gần như vậy, Ôn Ngọc thật rõ ràng lắng nghe tiếng tim đập của Ngôn Vọng.

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp −−− Ân, bình ổn đến lạ.

Đêm nay đại khái cũng không cần chết rồi.

Bất quá hiện tại chính là quá niên, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ hắn sẽ không chọn vào ngay lúc này ra tay, nếu lỡ để nhiễm phải vận rủi của người chết, vậy đối với Đại tướng quân hẳn là rất không tốt đi.

Ôn Ngọc an lòng phần nào, thế là bắt đầu cố ý nháo người sau lưng.

"Phò mã, Phò mã, ngươi nói xem, vẫn là bổn công chúa xinh đẹp, hay là thê tử trước kia của ngươi xinh đẹp?" Ôn Ngọc lầu bầu hỏi.

Thê tử trước của Ngôn Vọng, Hạ Vãn Dao Hạ thị, là cái tên cực kỳ nhạy cảm trong phủ Tướng quân.

Hạ thị chết đi rồi không một ai dám ở trước mặt Tướng quân nhắc tới nàng.

Lúc này Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng đi ở trước nhất, hạ nhân cùng hai đệ đệ của Ngôn Vọng đều cưỡi ngựa theo rất xa phía sau.

Là do hiện tại Tướng quân cùng phu nhân ta ta ngươi ngươi cưỡi chung một ngựa, hiển nhiên không ai trong số họ dám tiến lên làm phiền.

"Công chúa càng thêm xinh đẹp hơn." Ngôn Vọng rất nhanh trả lời.

"Gạt người.

Tim ngươi đập phi thường nhanh." Ôn Ngọc là nói trong vô thức, thế nhưng đó hoàn toàn là sự thật.

"..." Ngôn Vọng không đáp.

"Nếu như, nếu như ta là nữ, ngươi sẽ yêu ta chứ?" Ôn Ngọc cố ý, dù sao chính mình đã say, muốn nói gì đều được.

Ngày mai tỉnh lại cứ việc xem như chưa từng nói qua.

"Công chúa nói đùa, trong lòng thần chỉ có mình Công chúa, tuyệt không hai lòng." Ngôn Vọng khẽ hít vào một hơi, trầm ổn nói.

Nhưng mà Ôn Ngọc chính là cảm giác được tiếng vang trong lồng ngực của người phía sau càng thêm tăng nhanh.

"...Lấy hơi không có tác dụng, phu quân hẳn là nên suy nghĩ biện pháp khác.

Ngươi ngay cả ta cũng không gạt được, Hoàng huynh so với ta còn xảo trá hơn gấp trăm lần.

Có biết không?" Ôn Ngọc khanh khách cười.

Cố ý ở bên mặt Diêm Vương dụi dụi đầu, đem cổ người làm cho ngứa ngáy.

Đột nhiên ngựa dừng, đã đến phủ Tướng quân.

Hơi ấm phía sau lập tức biến mất.

Ngôn Vọng xuống ngựa trước, tay hướng về trên lưng ngựa, Ôn Ngọc liền cảm thấy phần eo bị giữ chặt, là Ngôn Vọng ôm ngang thân y bế vào nhà.

Y chỉ nghe được tiếng đám hạ nhân kinh hô, có người nhỏ giọng nói: Chà chà, Tướng quân cùng Công chúa thật ân ái, thực sự là khiến người khác phải ghen tị, giai thoại a, giai thoại...!

Ôn Ngọc ở tại trong vòng tay người nọ nghe thấy, liền nở nụ cười tựa đóa sơn trà giữa đêm đông.

Sơ cửu (ngày thứ 9 của tháng đầu tiên trong năm), Ngôn Vấn cùng Ngôn Thiết đã rời kinh trở về địa phương nhậm chức đương sai.

Thời điểm Nguyên Tiêu trong nhà chỉ có hai người Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc.

Đám quan lại hầu tước những ngày qua đều đến cung chúc tân niên, khố phòng chất đầy lễ vật bọn họ đưa tới.

Ngôn Vọng để Ôn Ngọc chọn lựa thứ mình thích.

Ôn Ngọc đảo qua lộn lại, đa số lễ vật dâng cho y đều là son phấn cùng vải lụa thượng hạng.

Y trừ lúc tiến cung cần phải dùng đến những thứ này để giữ thể diện cho Ngôn Vọng, ngày thường cũng chỉ đơn giản cài trâm bạch ngọc cùng sam tử nhạt màu.

Hiện tại nhiều như vậy quả thật khó mà dùng hết.

Quản gia cùng đám hạ nhân trong phủ Tướng quân cũng dần quen với cách ăn mặc cùng trang điểm của Ôn Ngọc Công chúa, kỳ thực như vậy rất ưa nhìn, đã thấy nhiều rồi trên đường các tiểu thư phu nhân bôi son trát phấn ăn mặc diễm lệ, vẫn là Ôn Ngọc Công chúa vận trang phục thuần trắng trang nhã mới thật mỹ lệ thanh thoát cùng tiêu sái nhẹ nhàng.

Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi, hoa đăng trong kinh thành cũng không thể bỏ qua.

Dĩ vãng trong cung, Ôn Ngọc là Công chúa không thể ngang nhiên ở trên đường ngắm hoa đăng.

Thế là cố ý cầu Ngôn Vọng, để y đi xem một chút hoa đăng Nguyên Tiêu trong thành là có hình dạng gì.

Phò mã nhanh đáp ứng.

Đối Ôn Ngọc nói: Thưởng đèn xong trở về, có chuyện thương lượng cùng ngươi.

Ôn Ngọc cũng không để ý, nghĩ hiện tại hoa đăng là quan trọng nhất, trở về Ngôn Vọng hẳn là trực tiếp xử lý y, nếu như trước khi chết có thể xem hoa đăng, vậy thật không hối tiếc.

Phi thường cao hứng trở vào phòng trang điểm ăn vận một phen.

Đến lúc xong xuôi đi ra, liền khiến Ngôn Vọng chờ ở phía ngoài sửng sốt một hồi −−−

Ôn Ngọc xuyên vào thân nam trang, Tóc cũng bó thành búi tóc nam tử, giữ nguyên trâm bạch ngọc thường ngày vẫn mang, nhưng là đổi thành hình dạng thiếu niên, một điểm nữ khí cũng không có, Ngôn Vọng làm sao đều không dời mắt được.

Ngôn Vọng trấn định đứng ở nơi đó, may mắn hai người bọn họ không có ra khỏi Khiêm Nhuận Các, hơn nữa Ôn Ngọc cũng không bao giờ lưu lại hạ nhân ở bên trong.

Không ai ngoài hắn nhìn thấy ăn vận lúc này của Ôn Ngọc.

Đại tướng quân trong đầu nỗ lực hồi tưởng hóa trang thường ngày của Ôn Ngọc.

Ngoại trừ búi tóc không giống, ngoại y khác biệt, vẫn là cặp mắt trong trẻo, vẫn là cái mũi xinh xắn thanh cao, vẫn là khóe môi hồng khẽ nhếch...Chỉ là có gì đó không giống, hắn cũng không rõ ràng.

"Nghe dân gian nói đêm Nguyên Tiêu đi ngắm hoa đăng sẽ gặp được người trong mộng.

Đêm nay bổn công chúa, không đúng, bổn công tử, Tư Đồ Ngạn nhất định phải thử vận may.

Ngôn Tướng quân −−− mời." Ôn Ngọc đưa tay làm dấu mời, liền muốn ra khỏi cửa.

Chỉ là lập tức bị người kéo lại.

"Xuyên quá ít, khoác thêm đại y đi." Ngôn Vọng đi tới ngăn kéo tủ lấy ra áo choàng trắng, đem khoác lên người Ôn Ngọc.

Bất qua người kia sống chết cũng không chịu: "Không cần nha, dựa vào cái gì ngươi xuyên ít như vậy, lại muốn ta xuyên nhiều lớp nhìn như cái bánh chưng? Các cô nương đối với vóc dáng nam nhân cũng có yêu cầu nhìn tốt hay không." Ôn Ngọc hiện tại nổi cáu cũng không thực nhu hòa như thời điểm vận nữ trang.

Có chút bất tiết của một nam tử hán.

"Không xuyên thêm, ngươi nơi nào cũng đừng hòng đi." Ngôn Vọng không nhượng bộ.

Giữ chặt lấy Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc tức tối, có điều y đánh không lại Tướng quân: "Vậy ngươi cũng xuyên, nếu không thì không công bằng."

...!

Vì để tránh tầm mắt hạ nhân.

Hai người phân phó hạ nhân nghỉ ngơi xong, sau đó mới thổi tắt đèn trong phòng, trèo tường ra khỏi phủ Tưóng quân.

Thời điểm trèo tường, áo choàng trên người xác thực có chút vướng víu.

Chờ đến khi Ngôn Vọng đón được Ôn Ngọc trực tiếp từ trên nhảy xuống, đem người ôm đầy cõi lòng, mới phát hiện trong ngực Ôn Ngọc còn có tiểu hồ ly trắng muốt.

"Ngươi sao lại mang theo..."

"Tiểu Vọng Vọng nói nó cũng muốn đi, ta không còn cách nào khác a." Ôn Ngọc không để ý tới Đại tướng quân, cước bộ đặc biệt nhanh.

Hoa đăng nguyên tiêu, ở trong kinh thành Đông Nam Tây Bắc khắp nơi đều có.

Địa phương trưng bày hoa đăng cách phủ tướng quân gần nhất là ngõ nhỏ Hòa Thanh, chắn trước sông Khẩn Lâm, trên cầu hình vòm bắc ngang sông cũng treo đủ loại hoa đăng rực rỡ màu sắc.

Ngôn Vọng vẫn an tĩnh theo bước Ôn Ngọc.

Nhìn ra được người kia rất vui vẻ, cũng rất hưng phất, bất quá đại khái là vì chiếu cố bạch hồ ly trong ngực áo, Ôn Ngọc cũng không dám hướng tới nơi nhiều người chen lấn.

Tiểu bạch hồ thật ngoan, từ trong áo choàng của Ôn Ngọc lén lút ló ra cái đầu nhỏ, hết nhìn Đông lại ngó Tây, cùng ánh mắt của chủ nhân thập phần giống nhau.

"Ngôn huynh, cho ta mượn ít tiền −−−" Ôn Ngọc đột nhiên quay đầu muốn tìm người, lời nói ra một nửa, liền bổ nhào vào Ngôn Vọng, khoảng cách quả thật rất gần.

Ngôn Vọng lấy ra một túi tiền.

Đưa cho Ôn Ngọc.

Thấy Ôn Ngọc mở túi lấy ra ngân lượng nhìn nhìn: "Ngôn huynh, cái túi này −−− thật nhiều ngân lượng, vậy nhiêu đây thôi có đủ mua cái mặt nạ mèo kia không?"

"Đủ để mua hết toàn bộ mặt nạ trên con đường này." Ngôn Vọng nhìn một chút thỏi vàng ròng trên tay Ôn Ngọc.

"Nga, vậy thì tốt." Ôn Ngọc liền cầm thỏi vàng ròng muốn đi mua mặt nạ.

"Đợi đã." Ngôn Vọng kéo người trở lại, đem thỏi vàng ròng thu hồi, mới lôi người tới trước sạp hàng: "Muốn cái nào?"

Ôn Ngọc giơ tay chỉ vào mặt nạ mèo vân hoa.

Lão bản phi thường niềm nở nhìn hai người: "Hai vị công tử, thật là có mắt nhìn, mặt nạ mèo vân hoa này là thứ tốt nhất ở đây.

Năm mươi văn tiền một cái."

Ôn Ngọc nhìn Ngôn Vọng.

Ngôn Vọng từ túi nhỏ bên mình lấy ra một khối bạc nhỏ đưa cho lão bản, nói: "Không cần thối lại." Đoạn lấy mặt nạ đưa cho Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc nở nụ cười, bỗng đem mặt nạ đeo lên mặt Ngôn Vọng.

Nhìn trái nhìn phải.

Thật hài lòng.

Lúc này mới tháo xuống tự đeo cho chính mình.

Hai người vừa muốn đi, lão bản lại gọi với theo: "Hai vị công tử ra tay thật xa xỉ, chỉ là thỏi bạc này nhiều lắm, tiểu nhân không qua nổi lương tâm, nếu không thì hai vị lại chọn thêm vài món, những thứ này đều là tiểu nhân cùng thê tử tự tay làm từng cái một, chất lượng thật không tồi.

Trong nhà nếu có tiểu hài, vậy thì đem trở về, đảm bảo sẽ thật thích."

Du khách xung quanh hai người đều dừng chân nhìn xem hai nam nhân anh tuấn, có tiểu hài tử chỉ vào Ôn Ngọc đang mang theo mặt nạ mà nói: "Đại ca ca, ngươi thật là đẹp."

Ôn Ngọc vui vẻ tươi cười.

Lúc này, tiểu hồ ly trong ngực áo đột nhiên ló đầu ra, khẽ động động, dán mắt lên một cái mặt nạ hồ ly trên giá treo.

Ôn Ngọc bất chợt nghĩ đến cái gì.

Liền chọn thêm mấy cái mặt nạ cả mèo lẫn chó, đương nhiên không thiếu mặt nạ hồ ly, cuối cùng đem hết thảy bạc vụn trong túi Ngôn Vọng đều đưa cho lão bản, mới thật hài lòng tiêu sái rời đi.

"Này, cho ngươi." Ôn Ngọc chìa ra trước mặt Ngôn Vọng cái mặt nạ chó.

"Vì cái gì ta lại là chó?"

"Mèo chó một nhà tương thân.

Chưa từng nghe qua sao?" Ôn Ngọc cười cười, chỉ chỉ mặt nạ mèo vân hoa trên mặt của chính mình, tại địa phương chạm khắc tỉ mỉ hé lộ ra một đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ.

Chờ Ôn Ngọc mua xong hoa đăng, ăn xong bữa tối Nguyên Tiêu, trên tay lại cầm mấy que kẹo đường, y mới bất giác ý thức được: Ơ, bổn công tử không phải đến là để tìm cô nương hữu duyên sao? Cô nương đâu?

Ngôn Vọng bất đắc dĩ nhìn y một chút, chỉ đành im lặng rời khỏi nơi náo nhiệt.

Đem người trở về phủ Tướng quân....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.