Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 37: Vạn Vật Thu Đến Đều Lay Động




Chớp mắt, ý xuân dạt dào trong phủ Tướng quân qua đi, mùa hè đến đặc biệt khô nóng, lại rất nhanh xuất hiện những cơn mưa đầu thu, từng ngày từng đêm trôi qua càng thêm tiêu điều...!

Trong kinh thành, trời liên tục đổ mưa nhiều ngày.

Mà kể từ khi đội quân của Ngôn Vọng xuất chinh đến nay cũng đã hơn bốn tháng.

Ngôn Vọng đi rồi, Tề Võ liền dọn vào phủ Tướng quân, kỳ thật chính là để Lão Đại và Lão Nhị đến bầu bạn cùng Ôn Ngọc.

Tấu sớ báo cáo quân tình của Tướng quân mỗi ngày đều đặn được đưa về kinh thành, trong đó cũng có thư nhà, hết thảy đều do Tề Võ phụ trách giao đến tận tay Ôn Ngọc.

Đội quân của Ngôn Vọng hành quân mất hai mươi tám ngày mới đến được ngoài thành Các Bộ An.

Một nơi vốn dĩ đông dân, hiện tại lại như chốn không người.

Dân chúng địa phương đều bị bọn mọi rợ Thiết Cáp Mộc Tộc ra tay tàn sát, người chết không đất chôn, kẻ trốn chui trốn nhủi, còn có một số bị bắt đi làm nô lệ.

Hành quân giữa trời băng đất tuyết quả thật rất khó khăn, y phục trên người của không ít chiến sĩ không đủ ấm, tình trạng tê cóng bắt đầu xuất hiện ở nhiều mức độ khác nhau.

May mắn thay, bộ lông của động vật hoang dã ở cực bắc khá dày, bọn họ lấy vật liệu tại chỗ để tăng thêm độ ấm cho y phục, hiện tại toàn quân đã gần như quen với hoàn cảnh khắc nghiệt ở nơi đây.

Tư Đồ Kỳ phái sứ giả đi trước một bước tiến hành đàm phán cùng Thiết Cáp Mộc Tộc, yêu cầu bọn chúng thả con dân của Đại Hòa đồng thời nhanh chóng rút lui khỏi khu vực Các Bộ An.

Thế nhưng Tộc trưởng của Thiết Cáp Mộc Tộc, Tả Tam Quan, lại yêu cầu Đại Hòa hàng năm phải cống nạp cho hắn một trăm thiếu nữ tuổi còn xuân thì, cùng hai ngàn hoàng kim mới bằng lòng lui quân.

Loại điều kiện như vậy, Tư Đồ Kỳ hiển nhiên sẽ không đáp ứng.

Cát Bộ An và Thiết Cáp Mộc Tộc cách nhau khá xa, sứ giả cả đi lẫn về tốn hết hai tháng.

Vì thế, chờ cho đội quân của Ngôn Vọng thích ứng hoàn cảnh, cũng như nắm bắt địa thế cùng tra rõ gốc gác của Tả Tam Quan xong xuôi, thì hai bên rốt cục chạm trán...!

Ôn Ngọc ở kinh thành cứ vài ngày lại đưa Tam nhi tiến cung.

Úy Nhất sẽ có mặt cùng y nói chút chuyện liên quan đến quân tình ở cực bắc, trong thư nhà Ngôn Vọng không hề nhắc tới việc bọn họ phải giết động vật lấy lông giữ ấm, bất quá Ôn Ngọc từ miệng của Úy Nhất và Tề Võ liền có thể nghe ra được vài phần.

Ôn Ngọc thoạt nhìn có vẻ thập phần bình tĩnh, chưa từng một lần ở trước mặt người ngoài thể hiện tâm tư nhớ nhung đối với phu quân đang chiến đấu nơi xa, nhìn thấy Thái tử và Ngôn Giác cao hứng chơi đùa, y cũng sẽ vui vẻ tươi cười.

Còn có thể cùng Úy Nhất tán gẫu vài ba câu.

Phủ Tướng quân có thêm hai huynh đệ Tiền Bân cùng Tề Minh, tự nhiên cũng sẽ náo nhiệt hơn hẳn, bởi lẽ hài tử có đứa nào lạikhông tinh nghịch.

Ôn Ngọc kể cho Thừa tướng nghe vài chuyện của hai hài tử, Úy Nhất liền có ấn tượng đặc biệt tốt đối với Tề Võ.

Có thể khiến hài tử tuổi còn nhỏ đã biết cư xử lễ phép, nhất định phụ mẫu đã tốn không ít công sức dạy dỗ.

Một ngày giữa thu, Ôn Ngọc nhìn thấy sắc mặt Thừa tướng có chút ố vàng, ánh mắt cũng mờ mịt, vội hỏi Úy Nhất có phải bị bệnh rồi hay không.

Úy Nhất chỉ nói hàng năm vào thu bản thân đều sẽ ngã bệnh một phen, hơn mười năm qua đã sớm thành thói quen cũng sẽ không quá bận tâm.

Ôn Ngọc trước sau vẫn cảm thấy không ổn, muốn thử bắt mạch cho Thừa tướng.

Hai người tay chạm tay, Thái tử cùng Tam nhi đang ngồi chơi trên tấm thảm lông cừu ở trước mặt cũng ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ.

Vừa vặn, Tư Đồ Kỳ tiến vào mà không thông truyền.

- -- Vị Hoàng đế này từ trước đến nay ra vào Thái Tử Điện đều như gió thoảng mây bây, hôm nay sau giờ ngọ nhận được tin báo Ngôn Vọng đã gần như đuổi quân xâm lược ra khỏi thành Cát Bộ An, lúc này chỉ chờ thời cơ thích hợp trực tiếp đánh cho bộ tộc kia tan nát.

Tâm tình Hoàng đế không tồi, đang muốn đến xem Quận chúa cùng Thái tử, vừa vào cửa, chỉ thấy Ôn Ngọc cúi đầu một tay đắp trên cổ tay Úy Nhất, tay còn lại thì vươn tới sờ mặt Úy Nhất.

Hai hài tử ngồi dưới đất trên miệng còn dính đầy vụn bánh li ti, đang mở to mắt theo dõi hai người lớn trước mặt.

Bất thình lình, bốn con mắt đang mở to không hẹn mà cùng hướng về phía Tư Đồ Kỳ.

Không biết có phải do Tư Đồ Kỳ trước đây chưa từng nhìn kỹ hai hài tử này hay không, chính là hiện tại cảm thấy mắt của bọn chúng như thế nào lại có thể to như vậy, còn ngấn nước, nhìn đến toàn thân hắn đều nổi da gà.

Tư Đồ Kỳ không chút tiếng động tiến vào, Thái tử vừa nhìn thấy hắn, hai mắt thoáng cái ánh lên tia sợ hãi khó tả thành lời, mà Ngôn Giác lại đường đường chính chính mở to hai mắt không sợ trời không sợ đất nhìn chằm chằm Tư Đồ Kỳ.

Úy Nhất lúc này ngồi đưa lưng về phía Tư Đồ Kỳ, mà Ôn Ngọc đang làm ra hành động ám muội cũng giương mắt quét qua người Tư Đồ Kỳ một cái, bất quá y xem như hắn không tồn tại, tiếp tục đưa tay chạm lên mặt Úy Nhất.

Dùng lực sờ nắn vài cái, lại nâng cầm Úy Nhất lên nhìn trái rồi nhìn phải...!

Trông nét mặt của Ôn Ngọc bây giờ quả thật rất giống Tư Đồ Kỳ, ngay cả cái nhíu mày cũng chẳng mấy khác biệt, không hổ là cùng một cha sinh ra.

Rốt cục Ôn Ngọc buông tay, Úy Nhất từ đầu tới cuối vẫn mờ mịt không hiểu vì sao không khí chung quanh trở nên khác lạ, vừa quay đầu, liền thấy Tư Đồ Kỳ đang từ phía sau nhìn y.

"Ôn Ngọc xin thỉnh an Hoàng huynh."

"Hạ thần xin thỉnh an Hoàng thượng."

"Nhi thần...Xin thỉnh an Phụ hoàng."

"...An an..." (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất ở Wattpad)

Ngôn Giác nhỏ tuổi không nói tròn câu, nhóc cũng không có đứng lên hành lễ như những người khác, như cũ hiên ngang ngồi dưới đất mở to hai mắt nhìn Tư Đồ Kỳ.

"Đứng lên hết đi." Trong lòng Tư Đồ Kỳ có điểm phiền muộn, sải bước đến bên ghế ngồi xuống, gọi: "Lý Hòa Thành."

Lập tức có người từ bên ngoài tiến vào cùng chung trà Long Tĩnh.

Thời điểm Lý Hòa Thành dâng trà xong còn cẩn thận giương mắt nhìn Úy Nhất cùng Ôn Ngọc, không rõ có ý tứ gì, sau đó rất nhanh lui ra ngoài.

"Thừa tướng của trẫm xảy ra chuyện gì? Trước đây vài tháng còn thấy y thật trắng trẻo, mà bắt đầu vào thu sắc mặt bỗng kém dần.

Rõ ràng mùa xuân đã bồi bổ thân thể không ít, không lý nào đến thu lại thành ra thế này..." Tư Đồ Kỳ uống ngụm trà, phát hiện hai tiểu oa nhi phía dưới cúi đầu to nhỏ không biết đang nói gì với nhau.

Cái miệng nhỏ của Ngôn Giác dán tại lỗ tai Thái tử, mà cả người Thái tử lúc này đều nghiêng về phía Ngôn Giác, hơn nữa trên mặt cũng đỏ hồng.

Ôn Ngọc nương theo ánh nhìn của Tư Đồ Kỳ, không nhịn được đảo mắt khinh thường.

Một lớn một nhỏ hai tên này, một bên rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ đi tìm Thừa tướng trêu đùa, một bên chính là không chút kiêng nể mà ăn đậu hũ của Ngôn Giác...!Bất quá tên người lớn kia chưa từng cảm thấy xấu hổ, bởi lẽ đầu óc hắn không giống người bình thường, bằng không cũng sẽ không làm được Hoàng đế.

Mà con trai độc nhất của hắn hiện tại nhìn sao cũng rất có dáng dấp giả heo ăn thịt hổ a.

Ôn Ngọc nhìn thấy nhi tử bị ăn đậu hũ, lại không tiện tiến lên tách ra, Tam nhi còn thật cao hứng tiếp tục nói, cái miệng nhỏ nhắn liên tục khép mở, Thái tử nghe đến hai mắt nheo lại đầy thích thú.

"Thần không thấy thân thể có gì khác thường." Úy Nhất lên tiếng trước trả lời câu hỏi của hắn.

"Không biết dạo gần đây Thừa tướng có xuất hiện triệu chứng toàn thân mệt mõi rã rời, bất giác muốn nôn hay không?" Ôn Ngọc quay sang hỏi Úy Nhất.

Úy Nhất không đáp, Tư Đồ Kỳ nhẹ giọng nói: "Hẳn là không có..."

Nhìn vẻ mặt hai người đều như thật sự không thấy có gì xuất hiện.

Úy Nhất nghĩ ngợi một chút, lại nói: "Kể từ sau khi vào thu, những triệu chứng kia cũng không thấy xuất hiện, có lẽ là do uống thuốc thường xuyên.

Bất quá mỗi lần uống thuốc xong đều sẽ cảm thấy chóng mặt hồi lâu"

Biểu tình của Ôn Ngọc đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Thừa tướng vẫn theo phương thuốc của Ôn Ngọc, một ngày sáng tối uống hai lần?"

"Phải, cũng chưa từng bỏ qua cử nào.

Vương Thái y mỗi ngày đều quan sát ta uống thuốc."

...!

Tư Đồ Kỳ nhìn thấy sắc mặt Ôn Ngọc không thích hợp, liền thu hồi nét cười đùa trên mặt: "Lý Hòa Thành, ngươi đưa Thái tử và Quận chúa ra ngự hoa viên chơi.

Buổi tối đến Tuyền Âm Các dùng bữa, đừng quên sắp xếp vài tiết mục ca múa cùng xiếc thú."

Đụng phải chuyện có liên quan tới Úy Nhất, vị cửu ngũ chí tôn này chung quy vẫn sẽ cảm thấy khẩn trương.

Lý Hòa Thành cùng các ma ma và bà vú rất nhanh tiến vào.

Ôn Ngọc bế Ngôn Giác lên căn dặn hài tử vài câu, xong xuôi cũng để Thái tử nắm tay Ngôn Giác kéo ra ngoài.

Chờ cho mọi người đã đi hết.

Ôn Ngọc lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thừa tướng trúng độc mãn tính.

Xem tình hình chắc hẳn là có kẻ mỗi ngày hạ độc thủy ngân vào thức ăn."

Úy Nhất toàn thân đông cứng, giương mắt nhìn Tư Đồ Kỳ.

Tư Đồ Kỳ cả mặt đều đen, biểu tình ngưng trọng yên lặng lắng nghe.

Ôn Ngọc nhìn Úy Nhất, lại nhìn sang Tư Đồ Kỳ, cố ý hỏi: "Hoàng huynh, không phải là huynh muốn giết Thừa tướng đó chứ?"

Quả nhiên, Tư Đồ Kỳ lập tức hung hăng trừng mắt liếc nhìn Ôn Ngọc, Ôn Ngọc vội quỳ xuống nói: "Thừa tướng mỗi ngày đều ở trong Hoàng cung bồi Thái tử cùng Hoàng huynh, hầu như không sống ở phủ Thừa tướng.

Vừa rồi Ôn Ngọc phát hiện, thời gian độc thủy ngân tồn tại trong cơ thể Thừa tướng ít nhất đã hơn ba tháng, hơn nữa còn là mỗi ngày hấp thu một lượng rất nhỏ.

Thừa tướng ban đầu da dẻ trắng trẻo hồng hào, không qua bao lâu sẽ trở nên vàng vọt sưng phù, tuy mạch tượng không có gì khác lạ rất khó phát giác, nhưng một khi độc tố tích tụ đến mức độ nhất định...Thì đó cũng là lúc Thừa tướng tử vong..."

Một tiếng "Xoảng ---" chát chúa vang lên.

Là Tư Đồ Kỳ ném vỡ chung trà trên tay.

"Người đâu ---"

"Thái úy Vệ Trung Hiền...Lăng trì xử tử, lập tức chấp hành.

Còn tên Vương Thái y kia, bắt hắn uống thủy ngân đến chết cho ta."

Tư Đồ Kỳ nghiến răng nói, một loạt thị vệ lẫn Lý Hòa Thành cũng không biết hiện tại là loại tình huống gì, quỳ gối tại chỗ không dám động đậy.

"Hoàng thượng tuyệt đối đừng làm vậy." Úy Nhất vội quỳ xuống.

"Ngươi đứng lên cho ta, đi qua bên đó ngồi!" Tư Đồ Kỳ chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân sôi sục, ngay cả tự xưng là "Trẫm" cũng tức giận đến không dùng.

Khẩu khí hoàn toàn khác xa với vị Hoàng đế âm trầm khó nắm bắt thường ngày, mọi người có mặt lúc này đây, ngay cả Ôn Ngọc cũng bị dọa đến toàn thân không tự chủ được phát run.

"Lý công công, ngươi trước hết dẫn mọi người ra ngoài đi, chỉ là hiểu lầm thôi." Úy Nhất không để tâm đến Tư Đồ Kỳ, thật bình tĩnh nói.

Nhưng mà Tư Đồ Kỳ không cho phép, người bên dưới làm gì có ai dám động.

Không biết qua bao lâu, Úy Nhất như cũ bình thản quỳ, mà Tư Đồ Kỳ tựa hồ cũng đã bắt đầu lấy lại được chút lý trí.

Thân là Hoàng đế như hắn chung quy vẫn phân rõ nặng nhẹ, hắn phất phất tay, cả đoàn người trong phòng hết thảy đều lui ra ngoài.

Lý Hòa Thành thu dọn mảnh vỡ dưới đất, lập tức thay một chung trà mới.

"Ngươi, đứng lên đi ngồi, còn ngươi, nói." Tư Đồ Kỳ nhìn Úy Nhất rồi nhìn Ôn Ngọc.

"Hồi bẩm Hoàng huynh.

Nếu không phải Hoàng huynh hạ chỉ muốn giết Thừa tướng, vậy kẻ có khả năng hạ độc trong thức ăn của Thừa tướng cũng chỉ có thể là kẻ ngày ngày tiếp xúc với y.

Mà Hoàng huynh và Thái tử hầu như mỗi ngày đều cùng Thừa tướng dùng cơm cũng không xảy ra tình trạng trúng độc...Hoàng huynh suy đoán không sai, hẳn là do Thái y mỗi ngày chuẩn bị thuốc cho Thừa tướng ra tay.

Thủy ngân vốn dĩ không thể hòa tan trong nước, nếu trực tiếp cho vào thuốc của Thừa tướng hiển nhiên quá mạo hiểm, vả lại rất khó để thân thể lập tức hấp thu một lượng lớn thủy ngân.

Nhưng nếu dùng phương pháp đặc biệt xử lý qua thủy ngân, liền có thể đem thủy ngân hòa tan trong nước, cũng dễ dàng khiến thủy ngân tích tụ trong cơ thể dẫn đến độc tố bất ngờ bộc phát.

Nếu trong thuốc có thủy ngân, vậy màu sắc của chén thuốc sẽ khác biệt so với bình thường, hơn nữa phía trên còn nổi lên một lớp cặn sáng màu.

Muốn biết chắc chắn có phải vị Thái y kia hay không chỉ cần chờ đến tối khi hắn đưa thuốc tới, cùng một phương thuốc, sai người chuẩn bị thêm chén thuốc khác đem ra so sánh liền rõ ràng...Về phần là ai sai khiến Thái y, tin tưởng trong lòng Hoàng huynh đã sớm có đáp án." Ôn Ngọc không nhanh không chậm nói.

Chốc lát lại đưa mắt quan sát Tư Đồ Kỳ, y lớn đến từng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con cá chết trương vạn năm không chút biểu tình lại có thể liên tục thay đổi sắc mặt thế kia.

Đúng thật là, cả thế giới đều biết người này quan tâm Úy Nhất quan tâm đến sít sao, vậy mà chính hắn còn làm bộ không biết.

Trên mặt Tư Đồ Kỳ từ đen chuyển sang đỏ rồi lại trắng bệch một mảng, ra hiệu cho Ôn Ngọc tiếp tục nói.

"Nếu cứ tiếp tục sử dụng thuốc có chứa thủy ngân, vậy không đến đầu xuân năm sau, Thừa tướng chắc chắn chết bất đắc kỳ tử không để lại chút manh mối.

May mắn trong phương thuốc của Ôn Ngọc có nhụy hồng hoa, một loại dược liệu trân quý có tác dụng tiêu trừ độc tố, cho nên bệnh trạng của Thừa tướng thẳng đến hôm nay mới bắt đầu lộ ra, bằng không Ôn Ngọc đã sớm phát giác có điều không ổn...Thủy ngân chính là kim loại tồn tại ở dạng nước, sau khi hấp thu rất khó bài trừ khỏi cơ thể...Thỉnh Hoàng huynh...Nén bi thương..."

"Xoảng ---"

Chung trà vừa thay mới còn chưa uống qua, thoáng cái đã vỡ tan tành trên mặt đất.

Lý Hòa Thành đứng trước cửa bị dọa đến choáng váng.

Hoàng đế nhiều năm qua cũng chưa từng cực độ phẫn nộ như vậy.

Ngày thường nếu Hoàng đế không vui, chỉ cần gọi Úy Nhất đến trước mặt nói vài câu là tốt rồi, vậy mà hôm nay ngay cả khi Úy Nhất vẫn đang ở bên cạnh, Hoàng đế còn có thể phẫn nộ đến dường này...!

Tiểu thái giám đứng cạnh nhỏ giọng hỏi Lý Hòa Thành: "Sư phụ, chúng ta...Có nên chuẩn bị chung trà khác hay không?"

Lý Hòa Thành thở dài: "Vẫn là đừng nên làm gì thì hơn, mang trà vào không cẩn thận đụng trúng Thừa tướng, cái đầu của chúng ta cũng không giữ nổi..."

"..." (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất ở Wattpad)

Trong phòng, Úy Nhất nghe xong vẫn thập phần bình tĩnh.

"Hoàng thượng, từ xưa đến nay minh quân tuyệt đối sẽ không tàn sát trung thần mà không rõ lý do, việc này là ai sai khiến Vương Thái y cũng không có đủ chứng cứ.

Cho dù sự thật đúng là như vậy, bất quá Vương Thái y kia năm đó là do nhà mẹ Thái úy tiến cử vào cung, tất nhiên sẽ không thăm dò được gì.

Nếu ngài tùy tiện xử Thái úy tội chết, cuối cùng cũng chỉ mang danh bạo ngược.

Hiện nay triều đình đang rất cần người, Thái úy ngoài mặt cũng không phạm sai lầm gì nghiêm trọng, khẩn xin Hoàng thượng suy xét."

Tư Đồ Kỳ nhìn y, ánh mắt đặc biệt phức tạp.

Mở miệng muốn nói gì, kết quả đều nuốt ngược vào trong.

Cuối cùng hướng Ôn Ngọc nói một câu: "Trẫm lệnh cho ngươi phải chữa khỏi bệnh của y.

Bằng bất cứ giá nào."

Nói xong, cũng không đợi Ôn Ngọc trả lời, hắn quay sang nhìn Úy Nhất một cái, sau đó dứt khoát bước ra ngoài.

Ôn Ngọc như cũ quỳ trên mặt đất, Úy Nhất vội đến gần đỡ y đứng dậy.

Ôn Ngọc nhìn thấy trong mắt y không có lấy một tia hy vọng, trên mặt thế nhưng lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Nghe thấy đám người bên ngoài đã rời khỏi, lúc này mới nói: "Chuyện hôm nay, coi như là Ôn Ngọc báo đáp ân cứu giúp Tam nhi của Thừa tướng ngày đó."

Dứt lời liền tiến tới bàn gỗ, lấy bút viết một phương thuốc đưa cho Úy Nhất.

"Sở dĩ Ôn Ngọc nói vậy với Hoàng huynh, chẳng qua chỉ muốn biết Hoàng huynh đối với Thừa tướng có thật sự là lạnh lẽo vô tình hay không.

Mà đáp án, hẳn là Thừa tướng đã nhìn thấy.

Tính tình của Hoàng huynh tin chắc Thừa tướng so với Ôn Ngọc càng thêm hiểu rõ, nếu có một ngày ngươi biến mất, hắn liền sẽ trở thành kẻ bi ai đáng thương nhất trên đời." Ôn Ngọc nhìn vẻ mặt mơ hồ của Úy Nhất, lại nói: "Phương thuốc lần này ta thêm vào một loại dược liệu có thể giúp ích cho chứng ho khan của Thừa tướng, mỗi ngày uống một lần, sáng tối đều được, cứ vậy qua vài tháng sẽ ổn thôi.

Cũng may phát hiện sớm, độc tố vẫn chưa lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Thời gian này không nên sinh hoạt vợ chồng, ăn nhiều thịt và đừng quên chú ý đến chế độ ăn uống của bản thân."

Úy Nhất đối với giọng nói bỗng nhiên trở nên nhanh nhẹn nhẹ nhàng của Ôn Ngọc có chút không được thoải mái.

Bất quá bị Ôn Ngọc nói trúng tâm tư, gương mặt y thoáng cái đỏ bừng.

Ôn Ngọc cười nói: "Thừa tướng hiện tại là đang trách Ôn Ngọc đã chọc giận Hoàng huynh sao? Hắn ra lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải trị khỏi cho Thừa tướng, chỉ là Ôn Ngọc còn chưa nói có thể trị hay không.

Mà mấy lão già ở Thái Y Viện tuyệt đối sẽ không có cách giải trừ độc tố trong người Thừa tướng, đến lúc đó ngươi muốn thử Hoàng huynh ra sao đều được..."

"Công chúa vì cái gì lại giúp ta?"

"Thứ nhất, Ôn Ngọc nhất định sẽ không quên mối thù ngày đó Thái úy bắt cóc Tam nhi.

Trước khi Tướng quân rời kinh đã đem hết thảy chứng cứ gã kết bè phái phạm tội giao cho Tề Võ, vài ngày nữa sẽ bẩm tấu, tin chắc lần này khó lòng tránh thoát.

Có điều gia đình Vệ Trung Hiền nhiều đời làm quan, phạt nặng gã là điều không thể, nhưng mà chí ít Hoàng huynh cũng sẽ không cho gã được sống yên.

Thứ hai, vị Hoàng huynh này...Trước đây ngoại trừ vạn dặm giang sơn, không gì có thể lọt vào mắt hắn, nhưng mà hôm nay đã khác xưa..." Ôn Ngọc ý tứ sâu xa nhìn Úy Nhất, "Ôn Ngọc dù sao cũng là...Muội muội ruột của Hoàng huynh, giang sơn Đại Hòa này, cần có Hoàng huynh cai trị.

Hắn tốt, đất nước mới có thể tốt..."

...!

Ngày ấy, Ôn Ngọc không hề nói lý do thứ ba.

Không sai, đại khái là không qua bao lâu, Ôn Ngọc sẽ đưa ra một thỉnh cầu mà chỉ duy nhất Thừa tướng mới có năng lực giúp đỡ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.