Hình ảnh hiện lên là một buổi sáng mùa thu thứ hai. Sân trường tinh khôi một màu trắng thuần phác của lứa tuổi học trò. Đó là buổi chào cờ vào ngày thứ hai mỗi tuần như mọi khi của một trường phổ thông. Cậu học trò nam cao dong dỏng đang thì thầm nói chuyện với một nữ sinh cùng lớp ngồi bên cạnh hàng ghế của mình. Tà áo dài được cô gái buộc tinh nghịch vắt lên đầu gối. Trên bục thầy giáo hiệu phó bụng phệ đang thao thao bất tuyệt vẫn chẳng ảnh hưởng đến họ. Cho đến khi cả hai bị gọi đứng lên trước toàn trường...
Không lâu sau hình ảnh này biến mất. Tiếp theo hiện lên một cảnh trời mưa. Có một nam sinh và nữ sinh cùng trú mưa dưới khu nhà để xe của trường học. Chiếc áo sơ mi màu trắng của nữ sinh ướt hết lộ ra áo lót,cảnh tượng làm người ta đều đỏ mặt. Nam sinh chỉ dám nhìn qua rồi cúi xuống nhìn những cánh hoa Phượng màu đỏ trôi theo dòng nước. Cuối cùng là hình ảnh nam sinh cởi chiếc áo sơ mi tối màu đưa cho cô gái...
Hình ảnh này sau đó biến mất, lại hiện ra một cảnh của một tiết học quân sự của trường. Nam sinh cao gầy thành thục tháo ra từng linh kiện của một khẩu súng tiểu liên, sau đó thành thục lắp lại từng bộ phận một cách chính xác...sau đó là hình ảnh nam sinh chĩa khẩu súng để học tập vào bạn học của mình rồi cười sặc sụa. Giáo viên môn quốc phòng chửi bới anh ta đến mức anh không ngẩng mặt lên được. Nam sinh bị phạt chạy 5 vòng sân vận động đến lúc chạy xong thì mệt quá mà gần như ngất xỉu.
Tiếp theo là hình ảnh một cái bia ngắm bắn trong khu học quân sự...
-Đùng...
Một tiếng nổ lớn vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh. Không phải là tiếng súng, mà là tiếng sấm sét đánh báo hiệu sắp mưa.
Xuân Phái giật mình tỉnh lại từ giấc mơ, cũng không thể nói rằng đây là một giấc mơ. Bởi vì những sự việc như vậy bản thân hắn đã trải qua trong đời, đó chính là câu chuyện của bản thân hắn. Nếu có thể hắn không hề muốn tỉnh lại chút nào cả. Hiện tại tỉnh giấc trước mắt chỉ là một căn lều cỏ tối om chật chội.
Nếu cựa một chút là đã thấy người rồi. Sờ sờ khẩu súng ngắn thô sơ lạnh lẽo bằng đồng bên hông rồi Xuân Phái tự nhiên mỉm cười lúc không hay.
Tiết học thực hành tháo lắp súng ở trường kiếp trước là nền tảng cho hắn làm ra vật mà hắn đang cầm trên tay này.
Lại nhớ về các tiết học môn hóa học về muối clorat,muối nitorat,..phospho. Đó cũng là cơ sở để Xuân Phái làm được thuốc nổ đen và hạt nổ trong viên đạn.
Bây giờ Xuân Phái mới hiểu câu nói thầy cô như cha mẹ thứ hai là như thế nào. Những kiến thức họ dạy sẽ theo chúng ta trọn đời chứ không phải là tiền học phí đã nộp đầy đủ như nhiều người đã nghĩ.
Dù sao không có đóng học phí cũng phải nghỉ học mà. Nên thầy cô là cha mẹ thứ hai là đúng rồi, vì thứ nhất hiển nhiên là cha mẹ ruột.
Môn vật lý nói rằng sấm sét giống như một mồi lửa đóng góp cho sự tạo mưa nhanh chóng hình thành. Sấm sét thường đánh vào những nơi cao có hình dáng nhọn như mô đất, ngọn cây cổ thụ...
Khoan...cây cổ thụ hả...
Cái đệt...không phải mình đang ở gần tán cây cổ thụ trơ trọi đó sao.
Ôi mẹ ơi...lúc trước mình đã nhớ ra là không làm lều ở đây rồi nhỉ. Sau đó mình tự nhiên bỏ đi săn rồi quên béng mất. Xuân Phái run như cầy sấy lẩm bẩm.
Có lần hắn đọc tin tức có nói rằng một đàn tuần lộc bắc âu lớn bỗng nhiên chết hàng loạt sau cơn mưa. Sau khi điều tra người ta tìm ra nguyên nhân là do bị sét đánh chết. Sét này đánh xuống đất rồi lan ra nhiều tia nhỏ chằng chịt. Vì thế mà chết cả đàn tuần lộc. Tình huống mà sét đánh vào cây cũng tương tự như vậy à. Đàn tuần lộc mấy chục con còn ngỏm,đây nhóm này chỉ có 18 người a.
Xuân Phái vội vàng đánh thức mọi người tỉnh lại.
- Bạch bá bá, Nhân Sinh,mấy đứa..tỉnh dậy nhanh...
Xuân phái hét.
-Cái gì thế...sơn tặc đuổi đến hả..
Bạch viên ngoại giật mình tỉnh giấc. Những người khác cũng lục tục thức dậy.
-Mau dời hai cái lều khỏi cái cây này...nhanh lên.
Xuân phái gọi tất cả nhanh tỉnh lại rồi cùng nhau mà nhổ 4 cái cọc lều lên mà bê đi. Mười tám người chẳng mấy chốc mà bê hai cái lều cỏ ọp ẹp ra xa 200 mét. Sau khi đào rãnh thông nước xung quanh rồi trải cỏ khô vào họ nhanh chóng chui vào lều.
-Oành....
rắc...
Vừa mới chui vào lều thì họ thấy được một ánh sáng chói lòa trước mắt. Ngọn cây đỏ lên sau đó thì ngọn cây rơi xuống.
Xuân Phái nhìn cảnh này mà mặt tái đi. Nếu chậm chút thì có khi những người này đã chung số phận giống như đàn tuần lộc chết ở Bắc Âu rồi.
Thế mới biết chủ quan lờ là coi thường cảnh báo là kết quả như thế nào. Trời mưa không ở dưới tán cây là vậy đó.