Xuân Phái và mấy thiếu niên,thiếu nữ sau khi thoát khỏi con lợn rừng thì tiếp tục đi. Hắn nghe kể là lợn rừng nguy hiểm nhưng vẫn chưa thấy trực tiếp nó tấn công sinh vật nào đó. Nếu hắn biết ngay những loài nguy hiểm như hổ,báo,gấu cũng không dám đụng vào một con lợn rừng trưởng thành thì hắn có khi đã ướt quần rồi. Điếc không sợ súng là như vậy đấy.
Đi thêm một đoạn nữa thì bọn Xuân Phái gặp một bầy linh dương. Lũ linh dương cái và con non sợ người bỏ chạy gần hết, bất quá hai con đực đang húc nhau tranh giành con cái vẫn không hề biết gì.
Bọn Xuân Phái đến gần sát chúng nó vẫn còn đang hăng say mà tấn công nhau. Hậu quả là sau vài tiếng nổ thì cả hai con đều nằm xuống hết. Nhìn hai con linh dương ngu ngốc chết vì tranh giành giống cái kia, Xuân Phái cười khằng khặc rất đểu. Có lẽ cái thứ mà người ta gọi là ngu lol chính là như vậy đó.
Hai con linh dương đực rất to,mỗi con ước chừng phải hơn 90kg. Bọn Xuân Phái dù có 8 người lận, nhưng mà tuổi chúng mới thiếu niên. Không đủ sức để khiêng hai con linh dương này. Đổi lại nếu là bọn trẻ sau này cỡ 13,14 tuổi như bọn hắn đã cao lớn tồng ngồng như người lớn rồi. Hai con linh dương này chúng thừa sức mà khiêng.
Nhưng bọn nhỏ này thì có hai huynh muội họ Bạch đã quen sung sướng từ nhỏ. Mấy đứa bé họ Châu kia đứa nào đứa nấy như suy dinh dưỡng ấy. Từ nhỏ đã thiếu ăn rồi mà, tuy rằng dạo này ở Bạch Phủ ăn uống tốt hơn. Nhưng chúng nó cũng không quen mang đồ nặng.
Xuân Phái chỉ còn cách bảo Bạch Nhân Sinh quay lại tìm phụ thân hắn cùng mấy bà vợ lão qua khiêng giúp.
Cái cây to giữa thảo nguyên định hướng vị trí rất tốt, chẳng mấy chốc Bạch viên ngoại cùng thê thiếp hắn đến cả. Bạch Thái Thành và thê thiếp hắn khi nhìn thấy hai con linh dương rất sửng sốt. Nhưng cũng không phải là quá bất ngờ gì cả, họ nhìn thấy mấy lỗ máu trên hai con hươu cũng đoán được điều gì đã xảy ra.
Nói đùa gì vậy hả, tên thủ lĩnh sơn tặc kia hung ác là vậy chỉ bị đục một lỗ trên đầu còn ngay lập tức ngã ngựa chết tươi kia mà.
Mùi máu tươi như làm mọi người nhớ lại cái đêm đẫm máu ở thôn. Có hai đến ba người phụ nữ ở đây còn tự tay chém bồi những tên sơn tặc bị thương nặng nữa là. Bất quá khi xong việc thì tay vẫn run không cầm cái gì được cả, hai hàm răng vẫn đánh vào nhau lập cập. Còn Xuân Phái sau khi nửa đường trở về Bạch phủ thì bị áp lực thần kinh quá nặng mà bị ngất đi. Nói hẳn ra là vì sợ mà thôi.
Nhóm người dùng cỏ bện làm dây thừng rồi trói hai chân trước con hươu với nhau, chân sau cũng làm như thế. Sau đó dùng dao chặt hai cành cây trên cây to kia dùng làm đòn chọc vào rồi khiêng bữa tối của họ về lều cỏ gần cây to.
Trước khi tính toán bỏ chạy, Xuân Phái đã rèn cho mỗi người một con dao thép. Vì tự vệ hay nhiều mục đích khác. Nên mỗi người bây giờ ai cũng có dao. Mười tám người dùng dao xử lý hai con linh dương kia một lúc lâu thì xong. Thịt được cắt ra từng miếng to rồi nướng chín để nguội. Cho chúng vào balo đựng đồ để bảo quản. Những thứ như quần áo,muối,hay bạc... đều lấy ra hết. Bạc thì gói vào quần áo. Muối và muối Baking soda đem theo thì cho vào mấy đôi ủng khô kia. Xông khói cho hết mùi chân và khử trùng rồi đựng muối ăn.
Dù biết làm thế rất mất vệ sinh, nhưng giờ phải nhắm mà làm vậy.
Bữa tối bắt đầu sau khi mọi người xử lý xong hết thịt và đống nội tạng hai con hươu. Chẳng có nước để mà rửa tay nên Xuân Phái đành phải hi sinh một cái balô nước ra mà cùng rửa tay. Vậy là chỉ còn 9 cái đựng nước để uống. Một ngày tiết kiệm lắm thì 18 người uống hết một balo nước, tức là họ chỉ ở đây được tối đa 9 ngày nữa.
Cái balo sau khi 18 người rửa tay qua mà nước nhìn bẩn đến phát sợ, dù sao cũng toàn là dính máu hai con hươu khi cắt thịt.
Dùng cỏ tươi chà vào tay để khử mùi còn lại, sau đó dùng lửa hơ khô tay. Thế là lại có một đôi bàn tay sạch sẽ rồi.
Bày gan,tim,phổi và một ít thịt vụn lên một cái giá bằng cành cây, bữa tối cứ như vậy mà bắt đầu bên đống lửa cháy bập bùng.
Hôm nay là ngày 18 âm lịch, trăng bây giờ mới ló từ rặng núi phía xa xa mà ra. Thời tiết những đêm cuối hè đầu thu rất dễ chịu, đặc biệt là đêm trăng thanh gió mát giữa thảo nguyên này thì quá tuyệt vời. Nhìn cánh đồng những bông cỏ tranh màu trắng bị gió thổi dập dờn từng đợt dưới ánh trăng vàng cũng đủ làm cho con người ta cảm thấy thoải mái. Đặc biệt là những người có sở thích đơn giản như Xuân Phái. Chẳng cần thứ cao sang gì cả, chỉ cần có người thân,bạn bè ở nơi này. Cùng nhau nướng thịt giữa thảo nguyên mênh mông đầy ánh trăng thế này. Người thì chơi đàn guitar,người thì thổi sáo, mọi cùng nắm tay nhau nhảy múa hát hò bên ánh lửa. Cho đến tận lúc đêm khuya mệt mỏi thì đi ngủ.
Một giấc ngủ thoải mái mà không phải lo ngày mai chấm công ở công ty muộn bị trừ lương. Không phải lo thằng quản lý chó chết kia mắng nữa. Cũng chẳng phải lo tắc đường mấy giờ liền ngồi trên cái xe máy mà hít bụi nữa. Chẳng còn phim pỏn hay adidas ford... nữa...
Ấy...điều này không được rồi.
Nhưng dù sao đó cũng là ví dụ cho cái ham muốn không có giới hạn của con người mà thôi.
Cái điều lý tưởng mà bọn ngu ngốc nào đó đặt niềm tin vào việc làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả. Nhu cầu của con người làm gì có giới hạn đâu. Bạn mà nói là làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu thì tôi muốn vợ cậu nhé. Cậu cho tôi à?
Dù sao thì những đứa đặt ra điều đó cũng biết là điều đó sai bét. Nhưng bọn chúng đang hưởng lợi từ điều đó mà.
Mà thôi, tầm của mình chưa đủ nói triết lý làm cái gì. Cái câu " Những đứa hay nói triết lý thường sống như đầu b\ chẳng sai mà".
Xuân Phái ước gì đây chỉ là một chuyến dã ngoại. Nhưng mà sự thật có được như ước muốn đâu.