Mặt trời lên xua tan đi lớp sương mù,trên những ngọn cỏ vẫn còn ướt thẫm vì sương sớm. Thảo nguyên trước mắt này chẳng có tên,theo như Bạch viên ngoại nói thì nó rộng khoảng bốn chục dặm vuông. Đồng nghĩa với việc đi xuyên qua cánh đồng cỏ này mất khoảng 20km. Cỏ trên thải nguyên này có rất nhiều loại, có chỗ cao đến ngang cả ngực và chẳng nhìn thấy phía trước là gi cả.
Xuân phái bảo mọi người dồn đồ vào để dư ra 10 cái túi da đựng nước, thật ra cái túi da này chính là cái ba lô họ mang theo. các vết khâu hở ra đều có sáp ong nóng chảy trám vào nên nước không chảy ra được.
Thảo nguyên này quá rộng,tầm nhìn hạn chế nên đi lại khá khó khăn. Lý thuyết hiện đại nói rằng nếu cứ nhắm mắt mà đi thẳng thì không bao lâu sẽ quay trở lại vị trí mình đã đi. Bởi vì do sự lệch nhau giữa hai bàn chân khi bước gây ra, bước chân trái và phải càng lệch nhiều thì vòng tròn quay lại càng nhỏ.
Đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu thì họ gặp được một cái cây giữa thảo nguyên. Cả nhóm dừng chân nghỉ dưới bóng cây.
Từ Ninh thành đến đầm lầy hơn 20 dặm đường,từ đầm lầy đến thảo nguyên khoảng 8 dặm, thêm khoảng 20 dặm thảo nguyên nữa. Xuân Phái từ đó suy ra đã cách Ninh Thành khoảng 24 km.
Nói thì có vẻ xa nhưng thực tế mới đi qua một cái huyện một chút. Trung Quốc rất rộng, Dương Châu là một trong các châu lớn nhất cũng vậy. Xuân Phái quyết định sẽ ở lại đây mấy ngày rồi mới đi tiếp.
Chạy trối chết không phải là một cách hay, nó bào mòn thể lực và tinh thần rất nhanh. Có khi ngã xuống lúc nào cũng không hay.
Khoảng cách như vậy là rất an toàn đối với cái thời hạn chế thông tin và phương tiện này.
Thực tế thì Xuân Phái đã đúng, ở đây xa dân cư qua lại. Nếu tính toán thì cách núi Hương Sơn hang ổ của sơn tặc khoảng 50 km, phạm vi này tìm kiếm nhóm người nho nhỏ bọn hắn đúng là mò kim đáy biển.
Còn chưa tính đây đã là huyện khác rồi nên không phải là địa bàn bọn chúng có thể quản được. Tri châu sẽ không bao giờ đáp ứng thỉnh cầu tìm kiếm người của Mã Điền.
Đối với hắn Mã Điền chẳng bằng con chó nhà hắn nữa là. Vì thế đến nghe nó sủa đôi khi còn bực mình mà đập cho một trận nữa.
........
- Thế này là thế nào hả, cmn...
Bảy chục người cứ thế biến mất.
Mã Điền đập vỡ cái chén uống trà,mắt hắn đỏ ngầu như người bị đau mắt hột vậy.
Tào Minh Thạch gia chủ tào gia mặt cũng rất khó coi. Còn Lưu tri huyện thì lặng im chẳng nói năng gì cả.
Gia Cát Thanh Cao cũng ngẩn cả người, hắn tưởng đêm nay sẽ là một trận khổ chiến. Họ Bạch có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với bọn hắn. Hai xe gạo trắng được mua,họ mua tre trúc,họ rèn vũ khí như đao.kiếm,họ mua da trâu làm giáp da...
Bên mình là sơn tặc cũng chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, khiên chắn vừa làm xong rồi. Chỉ còn đợi chiến thôi.
Nhưng cuối cùng thì sao nào. Bảy mươi tư người trong Bạch phủ sau một đêm liền biến mất không biết tăm hơi. Đến gần nửa buổi chiều thì bọn hắn tìm thấy lối ra của cả hai thông đạo. Một cái hướng vào trong rừng,một cái hướng ra bờ sông. Theo dấu vết để lại thì có hai nhóm người bỏ chạy theo hai hướng.
Hướng đi vào rừng dấu vết rất rõ rệt,nhưng khi họ đuổi theo thì đã quá muộn rồi.Cả đêm hôm qua đến chiều nay thì chẳng có khả năng đuổi được nữa. Không nói đến việc họ đã vượt qua huyện Ninh Giang. Huyện khác không phải là nơi chúng làm càn được.
Còn thông đạo đi ra bờ sông cũng mất dấu một cách khó hiểu. Chẳng ai nghĩ đến việc lặn được dưới nước mà đi được mấy trăm mét như thế cả. Còn bước đi vào nước thì có tiếng lõm bõm, chẳng ai dại gì đi ngang nhiên qua ba bốn chục người ngay cạnh cửa thành.
Xuân Phái chuẩn bị hết thảy cũng may mắn đánh lừa được bọn Sơn tặc và Lưu tri huyện.
Hắn sẽ không bao giờ đánh cược mạng mình vào mấy khẩu súng ngắn thô sơ làm gì cả.
Ở lại chỉ có chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
Xuân Phái đây lần đầu thấy một cái thảo nguyên sờ sờ trước mắt. Hắn vừa nhìn thấy là thích ngay rồi. Không gian thoáng đãng một màu xanh, mùi thơm của của cỏ tươi mới, cơn gió mát thổi qua, nguồn thịt đặc sản từ thảo nguyên mang đến như Sơn Dương, thỏ rừng,lợn rừng...
Chỉ tiếc là giữa thảo nguyên này không có nguồn nước nào cả, để sống ở đây lâu dài là rất khó khăn. Còn chưa hết đâu, cái cây to giữa thảo nguyên này nè. Dựng nhà ở đây khi có mưa to sét đánh vào đây thì chết chùm cả đám ấy chứ.
Dù chỉ ở mấy ngày nhưng cũng phải làm tạm cái lều nho nhỏ che được mưa gió, thế nên nghỉ trưa xong một chút thì chia việc ra mà làm. Người thì chặt cành cây làm khung lều,số còn lại thì chia nhau ra cắt cỏ lau và cỏ tranh để lợp lều.
Đến đầu giờ chiều thì một cái lều đã xong. Nhìn thấy cái lều ọp ẹp trông có vẻ sắp đổ bất cứ lúc nào mà mọi người vừa cười vừa mếu.
Ở đây toàn dân nghiệp dư với nhau cả mà, có ai biết dựng cái lều cỏ nó thế nào đâu. Nếu có thổ dân da đỏ ở đây mà biết tiếng thì cũng sẽ chê cái lều bọn họ ngay à.
Phải dựng hai cái lều cho nam nữ ở riêng. Cái thứ hai này Xuân Phái không đành lòng nhìn thấy nó, vì thế mà hắn cầm súng dẫn bọn nhỏ và huynh muội Bạch Tuyết Kỳ đi săn
Bọn Xuân Phái đi được một lúc thì nge tiếng ụt ịt, một vật thể màu đen chui từ bụi cỏ tranh đi ra.
Con lợn rừng đen sì lông dài như kim lắc lư cái mông đầy đặn. Nó nặng khoảng 90 cân, hai cái răng nanh vừa dài vừa cong như hai con dao vậy,vàng khè trông rất ghê người.
Cái mũi nó còn dính đất vì mới ủi rễ cỏ tranh xong, mồm vẫn còn nhai chóp chép rễ cỏ. Xung quanh còn có khoảng chục con lợn con nữa.
Hít...
Mấy đứa nhỏ lạnh cả sống lưng vì sợ, là con của thợ săn chúng còn lạ gì lợn rừng nữa. Lợn rừng nguy hiểm không kém gì hổ báo cả. Cái răng nó hẻo vài cái thôi thì người lòi cả ruột ra. Có đứa sợ quá tè cả ra quần. Huynh muội họ Bạch mặt cũng trắng bệch không còn một giọt máu.
Chỉ riêng Xuân Phái điếc không sợ súng. Thời của hắn chưa thấy lợn rừng ngoài đời bao giờ cả nên không biết nó nguy hiểm thế nào. Hắn nuốt một ngụm nước bọt,tay vẫn chĩa súng vào con lợn.
Nhưng khi nhìn thấy lũ lợn con thì hắn thở dài cất súng đi.
-Thôi...cả gia đình nhà mày đi nhanh thôi.
Xuân Phái lẩm bẩm nói. Hắn biết nếu bắn chết con lợn rừng này thì lũ lợn con sẽ chết hết. Thịt khô trong ba lô vẫn còn nhiều. Nếu trong trường hợp không còn gì ăn hắn mới phải làm như vậy.
Xuân Phái không hề biết sự thiện lương của hắn lại vừa cứu hắn một mạng.
Mấy khẩu súng ngắn này không làm chết ngay được con lợn to đùng này. Nó mà điên lên thì mấy đứa Xuân Phái bị xử đẹp hết.
Con lợn dẫn theo bầy con nó lắc lắc cái mông rồi quay đầu lại nhìn bọn Xuân phái đầy khi bỉ.
Chẳng bao lâu chúng lủi vào đám cỏ lau rồi dần biết mất.
-Đại ca,về ...về thôi...đệ...đệ sợ..
Thằng nhóc Châu Toàn này yếu bóng vía nhất, vừa nói mà hai hàm răng đánh vào nhau nghe lập cập.
Đũng quần nó ướt rồi.
-Đại ca, sao vừa rồi không bắn nó.
Thằng này là Châu Long, người nó hơi ngu ngu theo kiểu phản ứng chậm ấy.
-Bốp..
Thằng ngu này...mày muốn chết à mà bắn nó, con lợn to như thế nó hẻo chết cả đám chúng ta.
Thằng nhóc Châu Tuân này khôn hơn mấy đứa em nó nói.
-Ủa...đệ nói thật hả. Nó hẻo chết hết được chúng ta ấy à.
Xuân Phái vừa nói mồ hôi vừa chảy ròng ròng.
-Đại ca,đừng nói là chúng ta. Mấy người lớn to khỏe cũng không chịu được đôi răng nanh của nó. Bà kể
hồi ông còn sống đi săn cùng những người khác cũng bị nó hẻo rách đùi, may mà ông trèo lên cây nên còn sống. Những người khác bị hẻo thủng bụng chết hai người.
Châu Tuân nói.
Xuân phái...
.....