Khói trắng lượn lờ khắp nơi xung quanh Bạch phủ. Tiếng búa rèn sắt đập vào đe kêu chát chúa mấy ngày nay làm hàng xóm xung quanh nhức cả óc. Nhưng chẳng có ai phàn nàn gì cả, vì ai cũng đoán ra được Bạch phủ phải đương đầu với những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tin tức về trận chiến ở thôn không biết theo con đường nào mà phát tán ra cả huyện. Có thể là do người nhà của mấy sai dịch truyền ra, cũng có thể là do có người đi săn vô tình tình thấy. Xuân Phái cũng chẳng để ý đến điều này, hắn lúc này đang chỉ mấy trung niên trong thôn và hộ vệ Bạch phủ rèn những thanh đoản kiếm ngắn bằng thép.
Thời đại này đồ sắt cũng đã khá phổ biến, nhưng mà chất lượng thì rất kém. Đa số chúng đều cứng nhưng rất giòn và dễ gãy do lẫn nhiều tạp chất, mà sắt cũng không có được bao nhiêu trong vật làm ra.
Nói đơn giản là hầu hết mọi người không biết làm sao khử được oxy trong oxit sắt. Nhưng Xuân Phái lại biết điều đó, chỉ cần cho hơi nước nóng đi qua lò than đá nung đỏ. Sau đó dẫn khí này qua quặng sắt nóng chảy là xong, khi đó nước sẽ phản ứng với than nóng tạo thành hai loại khí hidro và cacbon monoxit. Hai chất này đều khử được oxy trong sắt oxit.
Đối với Xuân Phái mà nói kiến thức này khá là phổ thông. Học sinh cấp ba bình thường đều biết chúng huống chi là hắn. Tuy không phải là dân chuyên hóa nhưng một vài phương trình đơn giản không thể nào làm khó được hắn.
Nhìn những con dao thép sáng bóng sắc bén sau khi mài ra, những hộ vệ và mấy người đàn ông trong thôn đều nuốt một ngụm nước miếng thèm thuồng. Đối với họ dao kiếm là vật gần như bất ly thân, kiếm sĩ rất coi trọng thanh kiếm của mình cũng giống như dân đua xe coi trong chiếc xe đua của mình vậy. Chúng giống như là một người vợ thứ hai của họ.
Xuân Phái làm những thanh kiếm ngắn mà lưỡi của chúng chỉ có 40 phân thôi, thêm cả cán kiếm nữa là tròn 60 phân. Kiếm này chỉ làm 20 cái cho mỗi người giắt lưng phòng thân thôi. Vũ khí chính của hắn mới là khẩu súng ngắn. Còn trường kiếm dài thì đúc rồi rèn cho những trung niên trong thôn mà mấy hộ vệ Bạch phủ. Những người này sẽ đi khác đường với hắn. Cán kiếm đúc liền luôn với lưỡi sau đó đem đi rèn mà mài sắc. Sau mấy ngày làm việc liên tục họ đã làm ra 20 đoản kiếm và 10 cây trường kiếm, tất cả đều đúc liền chuôi và rất chắc chắn. Độ sắc của nó thì không cần phải bàn nữa.
Dân chúng đều có quyền mang vũ khí bên mình như dao,kiếm,cung..
Chỉ là khi có ai đó làm mũ giáp thì mới có vấn đề thôi.
Trong khi những người đàn ông làm ra những thanh kiếm thì nhóm người phụ nữ cũng đang làm việc. Một nhóm thì dùng củi xông khói số thịt lợn đã cắt nhỏ từng miếng như miếng đậu phụ mới ra lò. Củi thì chẳng cần phải đi đâu xa cả, cứ phá nhà cửa,bàn ghế.. ra mà đốt thôi. Dù sao cũng phải đi mà.
Nhóm còn lại thì khâu những cái túi bằng da trâu,gấp lại vết mép khâu rồi đổ sáp nóng vào. Tiếp tục khâu thêm một miếng da bên ngoài nữa rồi lại đổ sáp nóng. Sau đó làm hai cái dây quai đeo nữa, thế là xong cái ba lô chống nước rồi.
Sáp là thứ ngăn nước rất tốt. Ở Châu Âu thế kỷ 21 này,có những thợ lặn đã tìm được rất nhiều bình gốm đựng rượu nho, ở trong những xác tàu đắm từ thế kỷ 14,15 nằm rất sâu dưới biển. Điều bất ngờ là khi mang lên bờ và mở nắp ra rượu nho không những không bị hư hại mà chất lượng của loại rượu này thì trên cả tuyệt vời. Giá của nó chỉ có những triệu phú,hay tỉ phú đô la mới có thể uống được chúng. Bởi vì chúng quá đắt.
Mà những cái bình gốm này chỉ được bịt bằng sáp ong nóng chảy dày mà thôi.
Tiếng rèn sắt đến ngày thứ 6 thì dừng lại, nhưng khói trắng từ các bếp lửa vẫn lờn vờn khắp nơi.
----Lúc này trong một căn phòng yên tĩnh của Túy Xuân Lâu-----
-Mã huynh đệ, ngươi tính lúc nào xuất thủ chém giết Bạch phủ đây.
Lưu tri huyện nói.
Mấy ngày nay theo tình báo của sai dịch và người của hắn thì người họ Bạch đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến này rồi. Hai xe lương thực,rất nhiều thịt được mua. Lò rèn kêu chát chúa suốt ngày đêm, những thanh kiếm rèn ra không thể che dấu nổi bọn chúng.
-Lưu tri huyện,còn hai ngày nữa thì mới xong toàn bộ khiên gỗ và xe đục cửa. Còn lại thì huynh đệ đã gần như sẵn sàng rồi. Không biết Lưu đại nhân và Tào huynh có bao nhiêu người.
Mã Điền lần này tức giận thật sự rồi. Ba trăm người hầu như đều xuống núi không còn một ai cả. Số khiên gỗ này mấy ngày nay Gia Cát bảo người làm gấp để tránh cung tên và những mũi lao trúc. Bài học vừa rồi còn ngay đó mà. Nhưng làm khiên gỗ mà cũng nhiều như thế cũng không phải một hai ngày là xong.
-Bên phía ta chỉ có 30 người thôi, đều là người của ta cả. Nha dịch 20 người kia và bộ đầu cũng không thể dùng được, vì là người của triều đình. Ta cũng không dám điều đến. Chưa kể sai dịch đều là người hàng ngày dân chúng thấy mặt nên không tiện.
Lưu tri huyện nói.
Thật ra lực lượng hắn có không chỉ có như vậy. Nhưng bất quá đây là việc của Mã Điền mà. Chưa kể người của hắn cũng sẽ không bao giờ đi đầu tiên đâu. Nhưng lúc chia của thì tất nhiên phải có mặt rồi, dù sao theo thông lệ vẫn là được một nửa.
Mã Điền thì hừ lạnh một tiếng. Hắn rất muốn chém tên cẩu quan này một đao cho xong. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nhưng lão già kia vẫn cười tủm tỉm.
-Bên phía ta cũng có 50 người có thể nghe theo lời của Mã huynh đệ. Bất quá phần đất của Bạch phủ và mặt tiền mấy của hàng vải vóc của Bạch gia thì….
Tào lão già đang nói thì ngừng lại nở nụ cười nịnh nọt nhìn Mã Điền.
-Cho ngươi đi…dù sao thì ta và Lưu đại nhân cũng không thể sử dụng.
Mã Điền phất tay nói.
Đối với hắn thật sự là không dùng được. Chẳng nhẽ chuyển hết huynh đệ vào Bạch phủ ở,sau đó kinh doanh vải vóc à. Điều này không thể nào xảy ra được.
Nha môn cách Bạch phủ khoảng mấy con phố, tính khoảng cách thì không tính là quá xa hay quá gần. Nhưng một điều chắc chắn là sơn tặc không bao giờ dám ngang nhiên tấn công Bạch phủ vào ban ngày cả. Dù sao thì nha môn cũng ngay gần đó, nếu sơn tặc đến thì Lưu tri huyện không thể không điều sai dịch tới. Lúc đó chẳng phải người của mình chém người của mình hay sao.
Vì vậy cuộc tàn sát Dư gia xảy ra vào ban đêm là như thế.
Đêm mười sáu hôm nay là một đêm trời quang mây tạnh. Nếu theo bình thường thì tầm khoảng bảy rưỡi đến tám giờ là trăng sẽ lên. Ngày 16 trăng sẽ lên muộn hơn ngay 14,15, đến ngày 17 trăng sẽ lên muộn hơn 16 sau đó những ngày tiếp theo dần biến mất. Khi ánh sáng mặt trời vừa tắt, 74 người của Bạch phủ đã lặng lẽ chui xuống mật đạo rồi lặng lẽ rời đi.
Xuân Phái cùng 5 đứa nhóc choai choai,huynh muội và vợ chồng họ Bạch cùng 7 người thiếp của Bạch viên ngoại và Triệu Tố Tố đi theo lối mật thất hướng ra bở sông. Những người còn lại đều theo thông đạo dẫn vào rừng sâu.
Thật ra ý định chạy trốn không phải là kế hoạch của hắn trong vài ngày gần đây. Xuân Phái vốn dĩ muốn chạy trốn từ rất lâu rồi. Ban đầu khi hắn đưa ra vấn đề này với Bạch Thái Thành đã không được chấp nhận. Sau đó thì trốn về thôn để hoàn thiện và thử nghiệm mấy khẩu súng ngắn, vốn dĩ có vũ khí phòng thân rồi đang chuẩn bị chạy đi thì sơn tặc đánh đến cửa. Thời điểm sau khi 200 tên sơn tặc bị giết có lẽ là lúc chạy trốn tốt nhất. Nhưng mà sau khi nhìn thấy thảm cảnh đẫm máu đó tâm lý của hắn quá hoảng loạn, đến nỗi khi đi về Bạch phủ thì nửa đường bị ngất đi.
Chênh lệch về trình độ kỹ thuật giữa người cổ đại và người hiện đại là một khoảng cách rất lớn. Nhưng mọi so sánh đều là khập khiễng hết. Không cần biết là ngươi là giáo viên,kỹ sư hay bác sĩ gì cả, họ chỉ cần bắn một mũi tên hay chém một đao vào ngươi là ngươi xong đời rồi.
Mười tám người lặng lẽ theo ánh đuốc đi theo thông đạo ngầm hướng ra bờ sông Tô. Hành động này nhìn như có vẻ an toàn nhưng thật ra cũng nguy hiểm không kém đối đầu với địch. Thông đạo lâu ngày không ai sử dụng cả, chẳng có hệ thống thông gió. Những khí nặng như cabonic nặng hơn không khí tích tụ và không thoát ra được, đã thế còn đốt đuốc nữa. Chẳng biết là chết lúc nào cả.
Xuân Phái sờ sờ hai cái bóng đái lợn thổi căng không khí dự phòng buộc bên hông mà tay run lẩy bẩy. Hắn đang nghĩ đến những người còn lại theo thông đạo vào rừng. Những người này đi theo thông đạo dài hơn và chẳng ai có “bóng hơi” không khí để dự trữ cả.
Thông đạo ra sông khoảng chừng năm trăm mét nên một lúc đã ra bờ sông Tô. Lối ra nằm trong một bụi cây mà phải dùng dao chặt vài cành cây bụi mới ra được. Họ thắp hai ngọn đèn ở trong hang lên rồi nung chảy sáp ong đem theo. Mặt nạ da trâu dày cộp không thấm nước được. Mặt nạ này không thấm nước nên dùng keo nhựa cây dán thật chắc cả trong và xung quanh khuôn mặt để ngăn nước vào. Phía trước mũi làm phồng lên như nắm tay người lớn, chỗ phồng lên đục một lỗ thủng để thở.
Mọi người dùng ống trúc rỗng nhỏ như que đũa dài tầm một mét đem theo rồi cắm vào lỗ thủng trên mặt nạ, sau đó nhỏ sáp vào phần hở thật dày. Thế là xong bộ thở đi dưới nước bằng ống trúc đơn giản. Để đảm bảo nó không lung lay, Xuân Phái còn bảo họ dùng dây cột ống trúc vào trán như cái anten đài nữa.
Những cái mặt nạ thở này tất nhiên là tối như bưng nên chẳng nhìn thấy gì. Vì thể mà người cuối cùng chỉ dán cái bán cầu da xung quanh phần mũi chứ không làm cả mặt, để còn nhìn thấy mà đổ sáp bịt mặt nạ cho mọi người. Sau đó là cho chính mình nữa.
Xuân Phái chính là người cuối cùng đó,bởi vì hắn bơi lội giỏi nhất nhóm này. Nước mắt chảy dài vì độ nóng của cây nến, tóc cháy mất một mảng nhưng hắn không dám kêu lên một tiếng nào cả. Nhỏ hết một cây nến sáp, Xuân Phái cầm sợi dây thừng lên và nhìn ánh trăng đã soi đến ngọn của cây dương liễu ven sông. Hắn cầm dây thừng kéo theo đoàn người lặng lẽ chìm vào nước.
Ngày hè nhưng nước sông ban đêm rất lạnh, quần áo mỗi người đều phải khâu bó sát để dễ di chuyển dưới nước. Cái balo sau lưng mỗi người đều căng phồng thịt khô,bạc,một bộ quần áo may kiểu quần dài sơ mi,.. và một con dao dài có vỏ dắt trên lưng nên rất dễ chìm xuống.
Nước sông chảy đến đồng bằng nên trôi rất chậm. Bờ sông có chỗ rất nông chỉ vài chục phân nên phải vừa cầm dây thừng vừa bò đi, nếu đứng lên là đến ngang lưng rồi sẽ bị lộ ra, đầu lúc nào cũng luôn phải thẳng.
Không là biết bao lâu, cho đến khi Xuân Phái chạm tay vào hàng gạch dưới nước lúc này hắn biết là đã đến cửa thành rồi. Thành hay bại là ngay lúc này. Cả nhóm cứ chậm chậm mà bò qua cổng thành dưới nước cho đến khi hắn cảm thấy đã ra khỏi thành một đoạn khá xa rồi. Lúc này,Xuân Phái mới giật dây vài lần làm tidn hiệu để mọi người đứng lên
-Phù…
Xuân Phái thở dài một hơi sau khi cố gắng bóc lớp keo dán túi da trên mũi ra. Chẳng biết nhựa cây gì mà dính như vậy nữa,tý nữa bong mất lớp da rồi.
-Mọi người giữ im lặng, từ từ tháo cái mặt nạ ra rồi ấn xuống bùn đi.
Xuân Phái nói khẽ đủ cho mọi người nghe. Nói xong hắn cũng bẻ cái ống trúc ra làm mấy đoạn ngắn như cây thước rồi cắm xuống bùn.
Trăng vừa lên khỏi ngọn núi chiếu sáng khắp nơi, một làn gió mát thổi qua làm cho tâm hồn người ta trở nên thanh tĩnh. Nhưng tất nhiên là phải trừ bọn người Xuân Phái ra. Nhóm người này toàn thân ướt sũng như chuột bị mưa vậy. Cả người ai cũng đang run cầm cập vì bị lạnh.