Ngọc bội là thứ rất đáng giá, nhưng Xuân Phái chẳng biết nó là cái gì. Chỉ biết đó lò một loại đá màu xanh lục. Theo như Bạch viên ngoại nói thì một cái ngọc bội cỡ như miếng “ngọc bội gia truyền” mà Xuân Phái đúc ra, thì có lẽ giá khoảng chừng 3 đến 4 nghìn lượng bạc.
Ngọc bội quý như thế cho nên các công tử hay tiểu thư đều muốn mang bên mình. Các công tử thì thường đeo ngang hông, còn những tiểu thư nhà phú quý thường làm vòng đeo lên tay hoặc điêu khắc thành miếng đeo lên cổ. Không biết nó đẹp cỡ nào nhưng người ngoài nhìn vào là biết những người đeo ngọc là những người quý phái. Màu xanh lục đại diện cho sự thanh bạch,thanh cao mà. Vì thì cho nên cây trúc màu xanh được gọi là “trúc quân tử” luôn luôn thanh cao và đứng thẳng lưng như cây trúc là thế.
Chỉ cần ngươi vào kỹ viện mà đeo bên hông miếng ngọc bội thì ai cũng biết là ngươi giàu rồi. Tú bà sẽ tự động chọn các cô nương xinh đẹp mà mang tới cho ngươi, còn kỹ nữ sẽ làm đủ cách để lấy lòng những người như thế.
Người có tiền có thể bắt ma quỷ xay thóc là như vậy. Đeo miếng ngọc bên mình chẳng khác gì dán khắp quần áo những tờ tiền năm trăm nghìn mà nghênh ngang đi vào quán massge kích dục vậy. Thời hiện đại là một hành vi rất lố và ngu ngốc, nhưng thời cổ đại này đại biểu cho thân phận a.
-Ba miếng ngọc này chất lượng không tệ à.
Lưu lão bản nuốt một ngụm nước miếng. Hắn vốn dĩ muốn định chê bai một chút để dìm hàng. Nhưng người bán cũng là một lão cáo già mà, những mánh khóe như vậy chỉ có thể sử dụng với người thường thôi. Còn chưa nói “chất lượng” ngọc nó sờ sờ ra như thế.
-Ừ, vốn là vật để cho con cháu đính ước khi chúng lập gia đình. Nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác…Ài…i.
Bạch Thái Thành thở dài nhìn về xa xăm, ai cũng thấy trên mặt hắn đượm vẻ u ám. Một nửa là sự thật mà một nửa là diễn như vậy.
Người ta nói rằng lời nói dối tốt nhất là một lời nói dối mà ngay cả bản thân người nói dối cũng tin rằng nó là sự thật.
Xuân Phái âm thầm giơ ngón cái biểu dương Bạch viên ngoại. Trong lòng hắn đang kêu to “very good”.
-Hài… Vốn dĩ miếng ngọc như vậy giá cũng khoảng 3 nghìn lượng à. Bạch viên ngoại a, không phải tôi có ý chèn ép ngươi. Nhưng thật sự là cửa hàng không có đủ vốn nhiều như vậy để xoay vòng à. Nếu như ta xuất tiền mua hết chúng thì không còn tiền lưu động để cửa hàng dùng. Ngài cũng biết đấy, nếu mua chúng mà một thời gian dài mà chưa bán được không phải kinh doanh bị tắc nghẽn sao.
Lưu Đức Huy lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn lúc này đang cười sằng sặc. Hắn hôm nay nhất định phải ép giá chết họ Bạch rồi. Đừng nói là 3 miếng “ngọc” này không đủ. Mua cả trăm miếng như vậy hắn vẫn xoay sở được tiền.
Bạch Thái Thành hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi dài. Tay hắn khẽ bóp bóp cái trán rồi bất đắc dĩ từ từ thu lại 3 miếng “thủy tinh” màu xanh lục. Trên khóe mắt hắn mơ hồ có nước mắt lấp lánh sắp chảy ra, bộ dáng như rất thể đây là hắn bán đi 3 khúc ruột của hắn vậy.
Còn Xuân Phái thì cúi đầu xuống để nhịn cười. Đây là bọn hắn trước khi rời phủ đã thương lượng với nhau, không ngờ rằng Bạch viên ngoại này diễn tốt đến như vậy.
-Ấy…Bạch viên ngoại!
Lưu Đức Huy dùng tay cản Bạch Thái Thành đang đỏ mắt.
-Hay là thế này đi, Ta bây giờ sẽ trả trước cho ngươi 3 nghìn lượng cho 3 miếng ngọc này. Phần còn lại thì sẽ viết giấy ghi nợ rồi trả dần được chứ. Dù sao cũng không mất đi đâu mà.
Lưu lão bản mỉm cười nói.
Hừ, nếu không phải lo bọn Lưu tri huyện và sơn tặc nuốt hết thì chẳng phải hắn uống gió tây bắc sao. Dù sao thì mua mất 3 nghìn lượng chỉ là chuyện trước mắt. Ba miếng ngọc này mà đến Lạc Dương hoặc Trường An thì cũng phải bán được mỗi miếng hơn 4 nghìn lượng. Lúc đó chẳng phải hắn lời to sao. Còn giấy ghi nợ thì trước sau gì họ Bạch cũng sắp xong đời rồi. Giấy ghi nợ lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Người khác thì không biết nhưng Lưu Đức Huy hắn có ông bác là Lưu tri huyện mà. Nên hắn biết hết.
Còn Bạch Thái Thành thì đỏ mắt gỡ bàn tay Lưu Đức Huy đang che 3 miếng ngọc.
-Thế này đi, mỗi một miếng giá 1 nghìn 5 trăm lượng nhé. Đây là giá cuối cùng ta có thể rồi.
Lưu Đức Huy vẫn cầm tay Bạch Thái Thành rất thân thiết. Ai mà thấy cảnh này lại tưởng hắn có vấn đề về giới tính.
Nói thật là hắn cũng không dám cướp trắng, họ Bạch cũng không phải là loại dễ xơi gì đâu. Hơn 200 tên sơn tặc bây giờ còn đang tâm sự với bọn mối và giun kia kìa. Thông tin này hắn nghe được từ ống bác tri huyện của hắn đấy.
-2 nghìn lượng một miếng, ngươi không chấp nhận thì ta đi chỗ khác.
Bạch Thái Thành cắn răng nói. Tay phải gạt tay Lưu lão bản ra thu lại 3 miếng ngọc.
-Được, 2 nghìn thì 2 nghìn. Ta phân phó người đi lấy tiền, không biết ngươi muốn ngân phiếu hay là bạc trắng đây.
Lưu Đức Huy rất nhanh quyết định, hắn không muốn mất không một khoản lời to như thế.
-Lấy bạc trắng đi,như vậy tiện hơn.
Bạch Thái Thành nói.
-Ừ..vậy được rồi…
Lưu lão bản lấy ra khoảng hơn chục thỏi bạc to như quả trứng gà.
Bạch Thái Thành đếm kĩ rồi cắn mỗi cục một miếng xem thật hay giả rồi cất vào túi da. Cả ba người Xuân Phái rất nhanh đã bước ra khỏi Kim Ngọc Bảo Trai rồi hòa vào dòng người đi đường. Còn Lưu Đức Huy cũng vội vã cất 3 miếng “ngọc” thượng phẩm đi rồi thở dài một hơi.
-Bây giờ về phủ hay sao?
Bạch viên ngoại hỏi.
-Không, bá bá. Chúng ta còn phải đi cửa hàng kim khí,cửa hàng lương thực,nhà bán thịt.
Xuân Phái nói rồi bước đi rất gấp.
Hai nghìn lượng một miếng thủy tinh làm hắn cười suýt nữa không còn răng nữa. Nhưng khi nghĩ về nguy cơ trước mắt hắn bỗng tắt ngúm ngay lập tức. Có tiền không còn mạng để hưởng cũng vô ích thôi.
Xuân Phái đến cửa hàng lương thực mua hai xe ngựa gạo trắng, một bao thịt khô. Hắn đến những cửa hàng kim khí mua hết những lò rèn đúc,quặng sắt,đồ sắt cái gì có mua không chừa một cái gì cả, đến cửa hàng da mua hết cả đống da trâu. Những thứ bằng đồng rất nhiều nhưng hắn không có đụng đến, dù giá đồng rẻ hơn sắt nhiều. Ai bảo hắn bây giờ đang có tiền chứ, cửa hàng thịt heo trong thành cũng bị hắn vét cơ hồ không còn tí thịt nào cả.
Tất cả những thứ này dù nhiều nhưng hắn cũng không phải tự mình mang về phủ cái nào. Đồ đạc và thịt đều được người chuyển về tận nơi, “tiền nhiều để làm cái gì cơ chứ”.
Về đến Bạch phủ, Xuân Phái đưa 20 lượng bạc cho hạ nhân rồi sai họ loan ra tin tức và cả trấn giật mình. Bạch phủ thu mua tre và trúc số lượng lớn. Một cây tre già và thẳng giá 2 văn tiền, bằng với 10 cây trúc nhỏ và thẳng.
Mới đầu ai cũng nửa tin nửa ngờ, họ đều cho rằng Bạch viên ngoại bị điên rồi. Nhưng sau khi có người thử vận may chặt hai cây tre già vác vào Bạch phủ, lúc đi ra cầm 4 văn tiền thì ai không còn ai nghi ngờ nữa. Những người đang cuốc cỏ ở ruộng cũng vội vàng bỏ dở mà đi chặt tre và trúc. Đơn giản chỉ cần 3,4 cây tre là đủ tiền ăn bốn năm ngày rồi. Trẻ con không vác được tre thì chặt trúc.
Dân chúng xung quanh đều kiếm được một khoản “kha khá”, nhưng đối với Xuân Phái chỉ là 9 trâu mất 1 sợi lông mà thôi. Nhưng chỉ đến ngày thứ 3 thì Lưu tri huyện ra một quyết định rất vô lý. Cấm bất kỳ người nào bán tre và trúc cho Bạch phủ. Theo như lời của Lưu tri huyện nói thì Bạch viên ngoại đầu óc có vấn đề, hắn làm thế cũng muốn bảo đảm giữ của cải để “tạo phúc” cho họ Bạch. Còn Xuân Phái tuy rất khinh bỉ tên chó chết Lưu tri huyện, nhưng hắn cũng hài lòng với quyết định như vậy. Hắn mua tre và trúc chỉ cần thế là đủ mà không phải để liều mạng.
------Trong một căn phòng yên tĩnh của Túy Xuân Lâu------
-Lưu tri huyện,bên Bạch phủ có động tĩnh gì không?
Mã Điền giọng ngang ngang nói. Sự thật hắn cũng chẳng để họ Lưu này vào mắt. Tuy hắn cũng bố trí thủ hạ xung quanh Bạch phủ. Nhưng nói gì thì nói so với quan sai,nha dịch công khai điều tra thì không thể chi tiết bằng.
-Mã huynh đệ, Bạch phủ đang thu mua rất nhiều tre và trúc.
Lưu tri huyện âm hiểm nhìn xéo sang Mã Điền. Đối với hắn Mã Điền chỉ như một con chó dữ thôi, có điều chó dữ này rất to và dễ dàng cắn chết hắn.
-Tre,trúc…
Mã Điền mắt toàn lòng trắng lẩm bẩm.
Nếu có ai bây giờ đó ghét nhất hai loại cây này thì chỉ có thể là hắn. Nhìn lũ đàn em “thân thiết” bị sa vào tử nạn mà hắn không khỏi “thương tiếc” và tức giận. Có người bị lao trúc xuyên qua cả bụng, có người bị mũi tên tre găm như con nhím, có đứa bị rơi vào trong hào sâu bị cọc tre chọc xuyên qua…
-Ngoài ra điểm chính là quan sai điều tra ra họ Bạch mua rất nhiều lò và sắt, trong đó kèm thêm 2 xe lương thực và rất nhiều thịt lợn, một bao thịt khô. Một xe ngựa da trâu nữa.
Lưu tri huyện nói.
Tre,trúc,lò sắt,thịt khô,lương thực…Chúng định giãy chết à?
Mã Điền lạnh giọng nói.
Đối với hắn họ Bạch lúc này chỉ như cá trong chậu,chim trong lồng mà thôi.
-Đại ca,bài học mấy ngày trước còn ngay đó. Hai trăm người không phải chỉ còn một người điên trở về sao. Ngươi quá khinh thường họ Bạch rồi.
Gia Cát Thanh Cao lạnh lùng nói.
Đối với hắn dù là cả ba thế lực liên kết mà chém giết Bạch phủ dù thắng thì cũng thắng thảm. Mấy chục người họ Bạch và sơn dân không chết người nào đủ hiểu mưu trí người đó sâu như thế nào.
Gia Cát không phải là người hèn nhát mà đi lo sợ, hắn chỉ nhìn vào thực tế thôi. Nếu muốn đối phó họ Bạch thì hắn cũng phải điều tra từng chi tiết rồi mới tiến hành mưu kế phá hư họ dần dần. Bây giờ Bạch phủ đối với hắn là một màn bóng tối. Nếu có thể Gia Cát bây giờ đây không hề muốn trêu vào họ Bạch.
Nhưng đó là nếu có thể mà thôi,bây giờ Mã Điền đã bị cơn tức giận lấn át hết ý chí, Lưu tri huyện thì âm hiểm không nói gì. Tào lão gia chủ kia có vẻ muốn ủng hộ Mã Điền nhiệt tình.
Gia Cát nhìn hai người Mã Điền và Tào gia chủ bàn bạc mà không ngừng lắc đầu. Lại nhìn về phía Lưu tri huyện không nói gì kia mà cảm thán. Đúng là người so với người sao lại khác biệt lớn đến như vậy chứ. Đây là chênh lệch giữa người có học và người vô học mà. Chẳng trách tại sao Mã Điền mãi là sơn tặc, Tào gia chủ lại là gian thương chứ mãi mãi không thể trở thành Lưu tri huyện được.
Trong suy nghĩ của Mã Điền cái gì mà mưu với kế, ai không nghe lời thì chém một đao là xong hết thôi. Nữ nhân không nghe lời thì cho vài cái bạt tai rồi cường bạo họ. Đơn giản nhưng hiệu quả a.
Còn đối với Tào Minh Thạch gia chủ Tào gia kia thì mọi vấn đề đều dùng tiền là xong hết. Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền a. Có tiền có thể khiến ma quỷ xay thóc mà.
Gia Cát đau cả đầu. Hắn xem như là quân sư của lũ sơn tặc nhưng không phải mọi quyết định đều theo hắn nói. Mã Điền thấy tốt thì hắn làm còn hắn cảm thấy không tốt, thì cho dù Gia Cát nói gì thì hắn cũng chẳng nghe. Hắn là thủ lĩnh mà.
Buổi nghị sự ở Túy Xuân Lâu đến trưa thì kết thúc. Lưu tri huyện thì về thẳng nha môn. Còn Mã Điền ở lại cùng bà chủ kỹ viện làm ả khóc thét liên tục hơn một canh giờ. Không phải là hắn uy phong gì cả mà hắn chỉ có cấu véo đùi và ngực của ả mama kỹ viện thôi.