Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 90 : Hiện trường




-Vậy ngươi nói chuyện quỷ gì đã xảy ra, hơn 200 người cứ thế cmn biết mất?

Mã Điền rút con dao găm đâm lên bàn làm Gia Cát Thanh Cao giật thót.

-Đại ca, ta đang lo lắng một việc có thể chúng ta không lường trước được. Ta đang lo việc này có liên quan nào đó đến quân đội triều đình. Trước mắt vẫn cần chờ người của Lưu tri huyện đến thông tri xem thế nào. Nếu không may có quân triều đình đang ở gần đó chúng ta đến chẳng khác nào chui đầu vào lưới.

Gia Cát cau mày nói. Trong đầu hắn bây giờ đang tính nước bỏ chạy, hắn cũng không ngu đến mức dùng 300 người đi đánh nhau với quân triều đình. Địa thế dễ thủ khó công thì cũng chỉ có chết. Mấy nghìn người mỗi người ném một cục đá là bọn hắn đủ chết rồi.

-Đại quân triều đình…

Mã Điền nổi da gà không biết từ lúc nào. Sống lưng cứ cảm thấy lành lạnh. Cái danh sơn tặc núi Hương Sơn khiến mọi người khiếp đảm là thế nhưng có ai biết được rằng bọn hắn là “chó săn” của lũ Lưu tri huyện và tri châu của Dương Châu đâu.

Mã Điền từng muốn lực lượng càng mạnh mẽ phát triển lên, dã tâm của hắn rất lớn. Cho đến khi Gia Cát Thanh Cao đến đây và dội cho gã một xô nước lạnh về tình hình của hắn. Ban đầu hắn không tin có chuyện gì xảy ra, hắn cho rằng tên Gia Cát chỉ được cái khôn lỏi và yếu bóng vía.

Cho đến khi lực lượng lên đến 500 người có đầy đủ vũ khí và còn định làm cả mũ giáp trang bị cho bọn đàn em. Lúc này hắn mới nhận được cảnh báo từ tri châu Dương Châu. Trong thư nói rằng hắn nên dừng lại với quân số như vậy và nghiêm cấm trang bị mũ giáp. Nếu không hắn sẽ cử mấy vạn quân đến thảo phạt. Việc trang bị mũ giáp chính là khép vào tội phản loạn rồi. Tri châu nói Mã Điền muốn chết thì treo cổ mà chết một mình đi đừng có kéo hắn vào đó. Chưa hết hắn còn mặt dày đòi Mã Điền nộp 200 lượng vàng.

Mã Điền tức gần chết, nhưng hắn hiểu số phận của hắn không thoát khỏi số phận của một con chó săn. Khi có chuyện gì xảy ra Lưu tri huyện và tri châu Dương châu sẽ dùng hắn làm tốt thí mạng. Thậm chí còn là kẻ trước tiên đuổi giết để lập công.

Mã Điền còn đang suy nghĩ thì một đứa đàn em chạy vào báo cáo.

-Đại ca, có người của Lưu tri huyện đến đưa tin.

-Dẫn vào đi.

Mã điền nói xong thì tiểu tốt cũng ra ngoài dẫn người đưa tin tới.

-Mã thủ lĩnh, có tin tức trọng yếu từ Lưu lão gia.

Người đưa tin vội nói.

-Có tin tức gì nói mau đi

Mã Điền sốt ruột nói.

-Mã thủ lĩnh, lão gia sai ta đến báo cho người để huynh đệ đến thu dọn thi thể các huynh đệ ở sơn thôn phía nam.

Người đưa tin khéo léo nói.

-Ngươi nói cái..gì? thu dọn thi thể các huynh đệ…

Mã Điền túm cổ áo người đưa tin trợn mắt nhìn hắn.

-Mã thủ lĩnh..ọc..ta không thở được. Ngươi…để..để.. ta..ói ..ết đã.

Người đưa tin bị nghẹn thở gần chết nói. Hắn nhìn thấy Mã Điền chẳng khác nào chuột thấy mèo.

-Đại ca,để hắn nói hết đã

Gia Cát vội ngăn Mã Điền lại. Dù sao cung không muốn trở mặt với Lưu tri huyện. Còn người đưa tin thì nhìn về phía Gia cát giống như là ân nhân cứu mạng vậy.

-Nói!

Mã Điền quát to.

-Mã thủ lĩnh, lão gia cho người đưa tin hơn 200 huynh đệ chết gần hết rồi. Quan nha và bộ đầu không thể xử lý hết, cần ngài đến đó giúp đỡ.

Người đưa tin tên Trịnh Hâm ủy khuất nói.

-Ngươi không bị mê sảng đó chứ…

Mã Điền nhìn Trịnh Hâm như nhìn con kiến.

-Mã thủ lĩnh, ta chỉ phụ trách đưa tin thôi. Còn chưa có đến hiện trường, lão gia kêu ngươi nhanh đến đó. Ta còn phải về còn có việc.

Nói xong thì chuồn mất.

Chẳng ai ngăn cản hắn cả,bởi vì ai cũng biết đây là người của Lưu tri huyện. Đắc tội người này thì không sao, nhưng đụng đến Lưu tri huyện thì lại khác.

Mã Điền và Gia Cát nhìn nhau rồi dẫn hơn 100 người vội vàng đến hiện trường. Tống Chân thì ở lại với những người khác giữ núi.

----Thôn nhỏ ở thung lũng ven suối-----

Khi nhóm người Lưu tri huyện cùng sai dịch và bộ khoái đến đầu thôn, thì một cảnh kinh hoàng xuất hiện trước mắt mọi người. Thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi,ruồi nhặng bay đầy những nơi có thi thể như bầy ong đi lấy mật vậy. Tiếng vo ve khắp nơi làm người ta lạnh đến tận sống lưng. Những thi thể đã bắt đầu bốc mùi phân hủy nhìn xanh xao, trên thi thể còn vài vết cắn nham nhở của bầy sói và những động vật ăn thịt nhỏ.

Lưu tri huyện bụm miệng nôn thốc nôn tháo rồi chạy ra đầu thôn tránh khỏi khu vực địa ngục ngục này. Bộ đầu dẫn sai dịch lùi trở lại vì Lưu tri huyện muốn để nguyên hiên trường chờ bọn Mã Điền cùng xem xét.

Đến nửa buổi sáng thì Mã Điền và Gia Cát Thanh Cao đến nơi. Chào hỏi Lưu tri huyện một câu rồi dẫn người đi vào thôn.

Xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi, có cái bị một lỗ thủng như miệng chén nhỏ ở ngực hoặc đầu. Có cái còn bị những que đũa gắn lông chim cắm chi chít, có cái không đầy đủ các bộ phận như tay,chân,..thậm chí có một cái còn mỗi nơi một miếng..càng nhìn càng thấy lạnh người.

Những người ở đây chỉ có một người biết điều này. Cao Đặng là một trong số những thủ hạ giỏi võ nhất của Bạch phủ. Đêm qua là một tràng mà suốt cả đời hắn không thể quên nổi. Trong đời hắn vẫn luôn tự hào về bản thân về cuộc chiến tích vĩ đại đấy. hơn mấy chục người đa phần là phụ nữ và trẻ con đi chống lại 200 tên sơn tặc hùng mạnh mà không một ai bỏ mạng. Ban đầu khi sơn tặc đến hắn tưởng tối qua là ngày cuối cùng trên cuộc đời hắn.

Thế nhưng khi một loạt “tiếng sấm rền vang” sơn tặc đều ngã ngựa hết, cung thủ bắn tên đốt nhà nhưng thiếu gia đã tính trước tẩm nước ướt đẫm mái nhà tranh. Cung thủ ngã xuống cả một lượt. Đầu lĩnh hung ác không nhảy qua nổi hàng rào bị làn mưa tên cắm đầy người. Kẻ địch lần lượt chết như ngả rạ,hoa lửa cháy sáng. Sấm chớp rền vang, anh hùng hào khí biết bao nhiêu.

Cao Đặng lúc về đến phủ thay quần áo một lúc thì lão gia gọi tới. Lão gia nói thiếu gia cử hắn mặc quần áo rách rưới giả làm ăn xin nằm ngủ nơi cửa thành. Còn dặn dò kỹ hắn nếu có nha dịch thuê người đi thu dọn thi thể thì đi theo, nhớ rằng người ta bảo làm thì cứ làm. Bảo hắn nên kín miệng một chút. Cao Đặng có phần không thoải mái lắm, nhưng lệnh không thể không làm theo.

Cho đến bây giờ hắn mới bội phục tài trí của vị thiếu gia này. Nhìn thấy mũi lao khắc hình trăng khuyết mà hắn tự khắc lên đâm ngay háng một xác chết, không biết có trúng thằng nhỏ không nữa. Hắn chút nữa cười thành tiếng, “ta quả thật cmn thiên tài” Cao Đặng cố nén cười, hắn định rút cây lao trúc ra để làm kỷ niệm. Nhưng khi nhớ lời dặn của thiếu gia đành thôi, cũng may hắn không làm thế nếu không bây giờ hắn cũng chẳng còn mạng nữa.

Cao Đặng luôn khắc dấu hiệu của mình lên vũ khí. Hình trăng khuyết là dấu hiệu cho thấy đó là mũi lao trúc mà hắn phóng ra.

Tin tức tại sao lại đến với quan huyện nhanh như vậy đó là bởi vì có người báo cáo. Chính Xuân Phái sai người đến nha môn báo cáo. Điều này là một phần cảnh cáo của hắn đối với Lưu tri huyện và bọn sơn tặc. Còn nguyên nhân chủ yếu là hắn không muốn kêu người mình đi dọn xác bọn “dã thú” đó. Không dọn là để chúng phơi thây nơi đó đi.

Cao Đặng là do hắn an bài đến xem tình hình và cách xử lý thi thể thế nào. Sau này nếu khi hắn quay lại nơi đó ở mà làm nhà trên một ngôi mộ tập thể thì nguy to. Còn nếu không mà nói thì chờ một vài năm cho phân hủy hết, đào xương bọn nó ra ném ở bờ sông gần phố huyện cho mấy con chó hoang gặm chơi. Mộ tập thể bọn chúng thì làm cái hố để phân.

Xuân Phái là một người thiện lương điều đó không ai có thể chối cãi. Có người nào mà không thiện lương đi hi sinh tính mạng của chính mình cứu đi cô bé đang hoảng sợ trước đầu xe tải không?

Nhưng tất nhiên đó là đối xử với con người, còn lũ sơn tặc như ác lang giết người như ngóe , thì hắn hận không biết lúc nào có thể cho chúng về địa ngục.

Trở lại thôn thời điểm này, Cao Đặng lần đầu tiên thấy thủ lĩnh sơn tặc Mã Điền. Hắn chỉ lén nhìn nhưng cũng không dám nhìn lâu. Bên cạnh hắn còn có một thanh niên mặc áo lụa trắng thanh nhã, tay hắn còn phe phẩy cái quạt lông.

Cao Đặng không biết hắn là ai, nhưng nhìn đôi mắt như rắn độc của hắn nhìn lướt qua mình mà lạnh cả người. Cao Đặng khẳng định thanh niên trắng trẻo này đã từng giết người, đó là sát khí hắn tản ra khi nhìn lướt qua hắn.

Người này lớn hơn tiểu thiếu gia mấy tuổi. Có khí chất máu tanh khác hẳn với tiểu thiếu gia mỉm cười hiền lành luôn hiha suốt cả ngày.

-Gia Cát, Điều gì đã xảy ra với họ. Quân triều đình không phải chẳng lẽ lũ dân đen này giết được bọn họ sao?

Mã Điền nhìn những huynh đệ vào sinh ra tử trầm xuống nói.

-Đại ca, ngươi hãy nhìn hai cái rãnh bao quanh này. Tại sao dưới cái rãnh bên ngoài chỉ có một vài cái xác, theo lý mà nói thì đa số đã đi qua cái bên ngoài. Ngươi nhìn xuống dưới xem, có những trụ tre kia buộc vào sợi dây. Theo ta suy đoán thì rất có thể có người nằm dưới giật ngã các trụ chống này, khi họ đi qua.

Gia Cát nói rồi chỉ những cái cột trụ bằng tre buộc với nhau.

-Tiếp tục đi vào rãnh phía trong, ngươi nhìn xem trận mưa đêm qua tuy lớn nhưng chỉ một lúc thôi. Nói cách khác nước không đủ lấp cái rãnh bên trong này, khả năng rất lớn là nước đã đầy từ trước. Bộ đầu ngươi hãy dùng gậy khua xem. Khả năng rất lớn là có cọc nhọn.

Hắn nói rồi bảo bộ đầu làm luôn, quả nhiên là ở dưới cắm rất nhiều cọc nhọn.

-Phạm Vượng….ggg..

Mã Điền nhìn người huynh đệ quen biết từ bé và chiến đang nằm dưới rãnh nước nghẹn ngào nói.

-Phạm đường chủ có khả năng lúc đó phi ngựa nhảy qua rãnh nước rồi đạp vào hàng rào phía trước, nhưng hắn không đạp đổ được. Lúc đó có thể lửa cháy to quá làm hắn phải lùi lại. Vừa hay ngã xuống hào nước này…

Đại ca, ngươi nhìn 4 cái tháp kia đi, rất có thể có người ở trên đó bắn tên xuống.

Lại nhìn mái nhà trên kia, có tên tẩm dầu bắn vào nhưng không cháy, điều này có nghĩa là nó đã ướt từ trước chứ không phải trận mưa hôm qua….

Gia Cát Thanh Cao càng nói càng hưng phấn, nhưng người khác lại càng cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Ai cũng nghĩ mình rơi vào bẫy rập liên hoàn như thế thì chết không thể nghi ngờ. Nếu Xuân Phái ở đây thì sẽ phải kinh ngạc thốt lên một câu “con mẹ nó, Sherlock holmes tàu khựa đây chứ đâu nữa”

-Đặc sắc, rất đặc sắc, thật sự là một bẫy rập rất tài tình. Họ Bạch có khả năng có cao nhân bên trong. Thật sự rất mong chờ một ngày nào đó được so tài cùng hắn.

Gia Cát Thanh Cao hai mắt sáng rực lên. Đối với người tài trí như hắn lũ sơn tặc vhawrng qua chỉ như những con chó điên ngu ngốc. Chẳng có một ai đủ khả năng vượt qua trí tuệ của hắn. Có thể nói Mã Điền tuy rất dũng mãnh, nhưng Gia Cát cũng chỉ coi hắn như một con báo giữa đàn chó thôi. Cầm đầu hay không cũng chẳng cần thiết.

Nhưng tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân hắn mà thôi.

Cho đến tận lúc chết dưới họng súng của bọn Xuân Phái. Hắn cũng không biết được , thật ra chênh lệch về tài trí hay mưu sự của hắn với thiếu niên có khuôn mặt hiền lành kia là bao nhiêu.

Chỉ có Xuân Phái biết thật ra nếu so tài trí tuệ hắn chưa chắc đã hơn gì những người như Gia Cát Thanh Cao. Cái hắn hơn là trình độ khoa học kĩ thuật của 2000 năm sau,mà cái chênh lệch đó người cổ đại không cách nào chống lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.