Kỹ Sư Lạc Về Thời Hán

Chương 89 : Sơn tặc phẫn nộ




Xuân Phái sốt đến trưa mới tỉnh lại, không biết là do bị sang chấn tâm lý vì thần kinh yếu hay là bị cơn mưa tối hôm qua làm ướt. Có lẽ là cả hai yếu tố trên cộng lại mà ra.

Con người bình thường ai thấy những cảnh máu tanh đó mà không kinh hoàng. Nhất là một người đến từ nền văn minh của hơn hai nghìn năm sau. Bãi chiến trường đầy máu tanh đó là một ác mộng, không đơn giản như cảnh trong phim hay trong tiểu thuyết mà mọi người vẫn nghĩ. Chỉ có trực tiếp nhìn thấy mới hiểu nó tàn khốc như thế nào.

Bảy,tám thiếu niên nam nữ thì đã có 4 người bị sốt cao. Nhưng người còn lại cũng ngẩn cả người vì nghĩ lại cảnh đêm qua.

Xuân Phái thức dậy sau khi bị cảm thấy giống như cái gì đó đang cắn vào chân đau nhói. Hậu quả là Quách đại phu đang châm cứu cho hắn nhận được một cái đạp ngã lăn ra đất. Tuy không có gãy con răng nào cả nhưng miệng vẫn chảy máu mũi máu mồm.

Thôn nhỏ trong núi không thể ở lại nữa. Phần vì lo sơn tặc đến luôn sau đó trả thù, phần nữa là xung quanh toàn xác chết ngổn ngang. Nếu ở lại đó không chừng ngửi mùi thi thể còn gây nên bệnh dịch. Không biết chừng nếu không ai đến thu dọn thi thể chính mình còn phải thu dọn hết. Càng nghĩ lại càng hãi hùng.

Dù đầu vẫn cứ nặng trĩu và đau như bị búa bổ. Nhưng Xuân Phái vẫn phải thức dậy để chuẩn bị cho những gì có thể xảy ra tiếp theo. Lần này nếu không may sơn tặc đến tận trong phủ trả thù thì càng nguy hiểm.

Xuân Phái biết sơn tặc rất nguy hiểm, nhưng đáng sợ là chúng lại có Lưu tri huyện chống lưng. Tử thủ trong phủ thì được rồi nhưng chỉ một câu lệnh của quan tri huyện là có lệnh kiểm tra việc nào đó trong phủ chẳng hạn. Thì lúc ấy nếu không mở cửa phủ ra sẽ bị quy bừa một tội nào đấy như giấu binh khí tạo phản hay buôn bán muối cấm…tội khi ấy không chỉ là liên quan đến một vài người.

Còn nếu cửa phủ mở ra thì sơn tặc lại tràn vào chém giết. Kiểu nào cũng phải chết. Nên từ xưa đến nay dân không đấu nổi quan, đặc biệt là quan lại có liên hệ với bọn xã hội đen.

Vừa trộn thuốc nổ đen bằng cân đòn do mình làm. Xuân Phái vừa trộn vừa chửi cái lịch sử chó má. Cái gì mà triều đại nhà Hán 400 năm hòa bình phát triển, cái gì mà dân chúng hưởng thái bình khắp nơi.

Có lẽ hắn không biết rằng mình vẫn còn đang may mắn lắm. Nếu đổi lại là đến sớm hơn chục năm trước thời kỳ Hán Sở tranh hùng, hay là muộn lại 400 năm sau thời kỳ Tam quốc phân tranh thì có lẽ hắn sẽ bị cuốn vào loạc lạc trong chiến tranh mà chết lúc nào cũng không hay.

Diêm tiêu và lưu huỳnh thật sự là rất dễ kiếm. Bình thường chẳng có ai mua bán chúng cả vì chúng ít khi được sử dụng. Nhưng đạo sĩ lại là một vấn đề khác. Đa số ở trong dụng cụ chứa đồ có hầu hết những chất này, đôi khi còn có cả một bình thủy ngân đem theo để uống cho “trường sinh” nữa.

Trường sinh thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy người ngày càng xanh xao do không đủ máu mà từ từ chết đi. Thủy ngân rất nặng nên nhiễm vào máu làm tế bào hồng giống như một người vừa vác đồ lại phải đeo vào chân hai cục tạ năm mươi cân vậy. Đi còn không nổi nữa nói chi đến vận chuyển chất hay trao đổi oxy.

Diêm tiêu và lưu huỳnh kiếm ra tiền. Đó là tin tức mà mấy ngày nay dân chúng và đạo sĩ huyện Ninh Giang truyền tai nhau đều biết.

Khưu Sĩ Cao là một trong những đạo sĩ giang hồ lăng bạt dễ tìm thấy khắp nơi. Nói lăng bạt là vì hắn là một trong số các tên thần côn không có tổ chức. Nói theo dân gian thì là lừa đảo kiếm cơm qua ngày, còn nói theo ngôn ngữ đạo gia thì hắn không thuộc về đạo quán nào cả.

Đạo quán là gì thì chẳng biết định nghĩa thế nào nữa. Nhưng nó giống như là một ngôi chùa sau này vậy. Ừ thì nói trắng ra là họ sống bằng tiền lừa đảo bằng tín ngưỡng thì bị mọi người chửi là kẻ xúc phạm tâm linh thần phật. Nhưng nếu nói một cách nhẹ nhàng mà mọi người chấp nhận được thì đó là tiền công đức.

Khưu Sĩ Cao trường hợp này giống như một nhà sư tu tại gia vậy,không thuộc chùa nào cả. Cũng tương đương như loại gái bán dâm tự do trên đường so với loại ở trong các khu nhà nghỉ.. hay tiệm massage vậy. Chẳng cần tổ chức gì cả nên chẳng ai quản nổi.

Khưu Sĩ Cao gặm cái bánh bao để mấy ngày cứng như đá cảm thấy buốt cả răng. Hắn cầm cây phất trần và mặc vào bộ quần áo rách nát có hình bát quái do chính hắn vẽ bằng mực, rồi ngáp dài một cái bước ra khỏi ngôi miếu hoang chuẩn bị kiếm cơm. Sinh ý mấy ngày nay thật sự không có tốt lắm. Những nhà phú hộ đều đến tận đạo quán tìm đạo sĩ chứ không tìm một đạo sĩ lang thang như gã. Thị phần còn lại là những người nghèo cần giải hạn cầu may mà thôi. Bất quá những người như gã cũng không có ít, thành ra gã ế hàng chỏng chơ.

-Tiên trưởng, tiên trưởng…xin dừng bước.

Một trung niên mặc một chiếc áo có vài vết vá thở gấp nói. Hắn vừa sinh con trai cần người làm phép tránh tai ương.

Vừa may ra khỏi phố liền thấy ngay hai vị tiên gia thần côn. Dĩ nhiên là hắn chọn người gần hắn hơn rồi.

Khưu Sĩ Cao vừa tỉnh con buồn ngủ thì bị người khác chiếm sinh ý tức gần hộc máu. Haiz…những tháng ngày nhịn đói chẳng biết bao giờ chấm dứt.

-Tiên trưởng, xin ngài đừng vội đi…

Trung niên nhìn Khưu Sĩ Cao có phần tức giận hoảng sợ gọi. Hắn lo không may vị “thần tiên ” tức giận giáng tai họa lên nhà hắn thì nguy to.

Khưu Sĩ Cao không nói gì chỉ nhướng mày nhìn tên trung niên làm cho tên này chân run rẩy bẩy. Đây cũng là một trong nhưng chuyên ngành của thần côn mà hắn “chôm” được.

-Tiên trưởng, không biết ngài có diêm tiêm và lưu huỳnh không?

Trung niên cúi đầu nói.

-Việc gì…

Khưu Sĩ Cao híp mắt nhìn trung niên. Nhưng trung niên cúi đầu nên chẳng thấy hai cái lỗ mũi của tiên trưởng đang nở ra như hoa.

-Chẳng hay tiên trưởng có biết gần cửa đông thành có người mua diêm tiêu và lưu huỳnh không?

Trung niên nghèo tốt bụng nhắc nhở. Có thể nói hắn cũng không muốn đắc tội với người tiên trưởng này và vì mời hai người nhà hắn cũng không có đủ tiền.

-Ngươi nói thật à?

Khưu Sĩ Cao tròn mắt nhìn trung niên.

-Vâng, vốn chúng tôi cũng muốn bán những chất đó. Vấn đề là nhà tôi không có để mà bán. Nghe nói các vị tiên trưởng hay có nên tôi mới nói thế.

Trung niên nghèo nói xong rồi dẫn tên đạo sĩ còn lại biết mất. Không biết là vì vội vàng nhờ người làm phép cho con an lành, hay là sợ vị tiên trưởng trước mặt hay là sợ không có đủ tiền trả cho hai vị thần tiên này nữa.

Khưu Sĩ Cao vội đi về cửa thành phía đông để kiểm tra tình huống xem thế nào. Kết quả đúng như người vừa nãy nói. Có hai người che mặt đang thu mua cả lưu huỳnh và diêm tiêu. Giá thì không biết cao thấp thế nào, nhưng đối với người thường hai chất đó hầu như là thứ vô dụng bỏ đi. Đối với đạo sĩ như hắn thì dùng nó để thử luyện tiên đan,đúng vậy chính là thử mà thôi, bình thường thì đốt lưu huỳnh có thể xông khói đuổi côn trùng đi chỗ khác. Còn diêm tiêu thì làm phân bón rất tốt, nhưng mà cái thời này chẳng ai biết điều đó cả. Người cổ đại dùng diêm tiêu để nhóm lửa cho dễ cháy củi những hôm trời mưa thôi.

Khưu Sĩ Cao quay trở về ngôi miếu hoang của hắn vác một bao lưu huỳnh và một bao diêm tiêu rồi quay trở lại cửa thành. Sau một hồi kì kèo về giá cả. Hắn ngỡ ngàng không hiểu nổi tại sao những thứ bình thường này lại giá cao đến như thế. Cầm 2 lượng bạc trong tay rồi nhớ đến cái khu mỏ diêm tiêu mà hắn biết, niềm tin về một tương lai tươi sáng lại bắt đầu. Còn lưu huỳnh cũng không gì khó khăn cả, hắn không biết ở đâu thì có thể đi tìm.

----Phòng nghị sự đường núi Hương Sơn----

Xoảng…

-Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Sao chỉ có một mình ngươi quay trở lại hả.

Mã Điền tức giận đập nát chiếc bình sứ thượng hạng đựng rượu. Hắn nhìn tên tiểu tốt mắt lồi người bê bết máu đang quỳ trước mặt.

Đêm qua sau khi chinh chiến với hai ả xong thì hắn mệt quá rồi ngủ quên mất. Khi sáng tỉnh dậy thì vẫn không nghe tin gì về hai tên đường chủ và lũ đàn em. Hắn tưởng bọn đàn em ham hưởng thụ đàn bà quá mà về muộn hoặc của cải nhiều quá không chở về hết được. Chứ không nghĩ rằng bọn nó bị sao cả.

Nói đùa à,hơn hai trăm người hán tử khỏe mạnh cướp bóc chỉ có vẻn vẹn hơn 70 người. Mà hơn 70 người này chỉ yếu là phụ nữ và trẻ em cũng không cướp nổi thì chết đi cho rồi.

Đúng thế, hai trăm người có hơn đều chết gần hết. Sống sót chỉ có một vài người thôi. Nhưng số sống sót này cũng bị sợ hoặc phát điên hết. Chỉ còn tên mắt lồi gầy còm này dám quay trở lại.

-Chết hết rồi, chết hết rồi…bọn chúng là ma quỷ…là ma quỷ.. chứ không phải người nữa.

Tiểu tốt cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.Tay chân vân còn run cầm cập.

-Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ngươi nói ta chẳng hiểu đầu đuôi gì cả.

Gia Cát Thanh Cao cũng không còn phong thái phe phẩy cái quạt như những lần trước. Đối với hắn suy tính thì 200 người này chết thì không có khả năng người Bạch phủ và sơn dân có thể giết nổi. Hắn đang lo lắng có đại quân triều đình đến trừ khử cường đạo.

Nhưng hỏi tới hỏi lui tên tiểu tốt mắt lồi có vẻ trạng thái không còn tỉnh táo lắm. Hắn chỉ nói được mỗi câu chết hết rồi lặp đi lặp lại mà thôi.

Tiểu tốt không ai biết tên là gì cả. Sau ngày hôm nay chẳng ai biết hắn ở đâu. Ma Điền tự tay chém chết hắn rồi sai người vứt xuống khe núi sâu. Sơn tặc không cần người điên.

-Thanh Cao, Tống Chân gọi huynh đệ đến điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với bọn họ. Hừ..dám tham của chạy trốn à.

Mã Điền hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không tin nổi bọn người kia chết rồi, tiểu tốt hắn vừa giết điên điên loạn loạn chẳng thể tin nổi.

-Đại ca,việc này không hề đơn giản. Phạm Vượng theo đại ca từ nhỏ, ở đây muốn tiền tài hay mỹ nữ đều có. Hắn không dại gì mà bỏ trốn đắc tội với anh em. Còn Đại Cẩu đại ca đối với hắn có ân cứu mạng. Con người này tuy ác độc nhưng tình nghĩa sống chết vẫn giữ được. Hắn không thể phản bội.

Gia Cát Thanh Cao bóp bóp cái trán nói.

-Vậy ngươi nói chúng bị bọn sơn dân và lũ người Bạch phủ giết chết à?

Mã Điền trợn mắt nhìn Gia Cát Thanh Cao.

-Đại ca, điều đó là không có khả năng xảy ra. Lũ người kia chỉ là một lũ dân đen yếu đuối. Không thể chống nổi hơn 200 người đầy đủ vũ khí.

Gia Cát Thanh Cao thở dài nói.

Hắn luôn tự nhận định rằng tài năng của hắn phải tầm cỡ như đại tướng quân Hàn Tín. Những gì xảy ra đều là như hắn dự tính. Những người xung quanh chỉ như những con rối bị gã điều khiển mà thôi.

Vì thế cho nên người thông minh từ xưa đến luôn sống tốt, chỉ có kẻ tự cho là mình thông minh sẽ chết rất thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.